• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Uyên không cần nghi ngờ chính là thành quả giáo dục vĩ đại của Tô Gia, song Tô Gia chỉ dạy Trần Uyên không từ thủ đoạn để đạt được kết quả, lại quên dạy Trần Uyên làm sao biểu đạt tình yêu trong lòng, dù sao xét vị trí giữa họ, Tô Gia không cần tình thân tình bạn càng không cần tình yêu của Trần Uyên, Tô Gia chỉ cần Trần Uyên trung thành.

“Ta yêu ngài, ta yêu ngài vô hạn, Tô Gia ngài có nghe thấy không? Mau trở lại đi, đừng trốn tránh ta nữa.”

—–

Ngải Nhi là tiếp tân nổi tiếng nhất khách sạn, bất quá trong câu này phải thêm trạng ngữ “đã từng”. Nàng tướng mạo cao ráo trắng trẻo, mặt trái xoan mắt to đa tình, kinh nghiệm cũng phong phú, đối phó nam nhân có thể nói là cá gặp nước dễ như trở bàn tay, Ngải Nhi từng chiếm hàng đầu “doanh thu” mỗi tháng của khách sạn, đến mức không ít quản lý gặp nàng đều phải nể mặt vài phần.

Khổ nỗi gần đây thị trường tiêu thụ của Ngải Nhi không còn khấm khá như trước, nói theo cách của nàng là, đám khách kia toàn một lũ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, đàn ông tìm đào còn không phải vì chuyện đó, giờ thì hay rồi, chọn người còn đòi chọn bằng cấp, khách sạn gần đây nhận vài cô sinh viên từ những đại học danh tiếng, bọn họ tuy bộ dáng không xinh đẹp bằng Ngải Nhi nhưng mở miệng là có thể luận đàm thời sự, ăn mặc cũng theo phong trào tiểu thư danh giá, không giống Ngải Nhi, xưa nay tôn thờ chủ nghĩa bốc lửa, váy siêu ngắn giày cao gót môi đỏ mọng.

Ngải Nhi đã nửa năm không được xếp vào top 3 trong khách sạn, giờ đến top 10 cũng khó mà chen chân vào, hôm nay nàng vẫn như trước phục sức cực kỳ yêu dã, ban nãy tổ trưởng tới nói cho nàng biết khách sạn sắp tiếp mối lớn, yêu cầu người có kinh nghiệm phong phú, Ngải Nhi vừa vặn có thể coi là thuộc top 3 về mặt kinh nghiệm trong khách sạn.

Chưng diện xong Ngải Nhi xinh đẹp lộng lẫy, nàng một bên đi theo tổ trưởng một bên âm thầm tính toán, nghe tổ trưởng thuật lại vị này là khách VIP của ông chủ khách sạn, chỉ cần nàng hầu hạ chu đáo khẳng định sẽ kiếm được không ít tiền boa, thậm chí sau này còn có thể nương nhờ quý nhân một phen trở mình đổi đời.

Kỳ thực Ngải Nhi kiếm tiền cũng khá, chỉ là làm nghề này các nàng rất khó nhận công việc khác, nơi này tiền đến nhanh, cuộc sống vàng son choáng ngợp đã sớm mê hoặc không ít người đắm chìm trong đó không muốn đi ra, hoặc ít nhất hiện tại không muốn đi ra, biết đâu câu được đại gia kết hôn cũng không chừng.

Ngải Nhi nhanh nhẹn cất bước trên đôi giày cao gót hàng hiệu theo sau tổ trưởng vào thang máy đến một gian phòng tổng thống trong khách sạn, ngoài cửa có hai vệ sĩ diện vô biểu tình, Ngải Nhi trộm nhìn thoáng qua, hai gã vệ sĩ này cư nhiên là người nước ngoài, vừa cao vừa lực lưỡng, thoạt nhìn tùy tay cũng có thể bóp chết một em.

“Vào đi.” Tổ trưởng mở cửa.

Dạn dày kinh nghiệm, Ngải Nhi không cần tổ trưởng dặn dò gì thêm, nàng lắc mông vào phòng, trong gian phòng rộng rãi hoa lệ ánh đèn cực mờ, chỉ có một góc gần sô pha bật đèn bàn ấm áp, Ngải Nhi mơ hồ nhìn thấy ở góc tối trong phòng một nam nhân đang ngồi đó, nam nhân trên tay mang một đôi găng tay trắng quái dị, dưới ánh sáng thâm ảo như tỏa ra hàn quang.

Nam nhân này khẳng định không đơn giản, Ngải Nhi đã gặp vô số người liền triển lộ một nụ cười quyến rũ đi qua, khêu gợi nói: “Sếp à, sao không bật đèn?” Đàn ông bình thường đều không tài nào cưỡng lại thanh âm nhu mị tận xương này của phái đẹp, bất quá Ngải Nhi hôm nay gặp phải tảng đá, nam nhân trong bóng tối ngay cả ngẩng đầu cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng một cái.

“Ngồi đi.” Nam nhân rốt cuộc mở miệng, trẻ trung ngoài dự liệu, nhưng cũng lạnh lùng ngoài dự liệu, không biết là tại điều hòa trong phòng mở quá mạnh hay là nàng mặc váy quá ngắn, Ngải Nhi thân thể hơi phát run, nàng y lời ngồi xuống, không dám quá mức tiếp cận nam nhân, mà nam nhân kia cũng không lên tiếng bảo nàng dựa vào người.

Khoảng cách như vậy, có lẽ vừa phải.

“Ta hỏi cái gì, cô trả lời cái đó.” Nam nhân hai chân bắt chéo, đôi tay mang găng tay trắng mười ngón đan nhau đặt trên đầu gối, dưới ánh đèn mờ ảo Ngải Nhi chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt nam nhân, chiếc cằm góc cạnh phân minh lộ ra một cỗ cương nghị, bờ môi lãnh ngạnh hơi mím, vô hình trung gây cho nàng một cảm giác áp bách như bị dìm xuống nước.

Ngải Nhi vâng một tiếng, có chút sợ hãi luống cuống chân tay ngồi trên sô pha mềm mại.

“Yêu một người, phải làm thế nào mới có được người đó?” Nam nhân lại mở miệng.

Vấn đề tuy hơi kỳ quái, Ngải Nhi vẫn bổn phận trả lời: “Phụ nữ đều thích lãng mạn, không nhất định phải tặng cô ấy những món quà đắt đỏ, nhưng……”

“Là nam.”

Yêu một nam nhân? Hóa ra là đồng tính luyến ái, khó trách nhìn thấy mình lại không chút phản ứng. Ngải Nhi nghĩ nghĩ, nàng cũng coi như tiếp xúc qua không ít đàn ông, kỳ thực trong khách sạn ngoài những nữ tiếp tân tiếp đãi nam nhân giống nàng, còn có một vài thiếu niên tiếp đãi người có khẩu vị đặc biệt, ông chủ lớn này không đi tìm MB mà lại tìm nàng, nói cách khác người ông chủ lớn này thích không phải đồng tính mà là thẳng nam.

Nam nhân bây giờ khẩu vị lạ thật, gái đẹp không ưng, lại đi mê người cùng giới.

Mặc dù nghĩ vậy, Ngải Nhi cực có đạo đức nghề nghiệp vẫn tận lực trả lời vấn đề của khách: “Xung quanh em cũng có trường hợp thẳng nam bị bẻ cong, ban đầu cẩn thận quan tâm đối phương, đàn ông cũng là người, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm về mặt tình cảm, ai không muốn được yêu thương, ai không muốn được chăm sóc, thậm chí một nhân vật lợi hại đến đâu cũng sẽ có lúc mỏi mệt, sếp, anh nghĩ có đúng không?”

Nam nhân không tiếp lời, chỉ cầm một xấp tiền mặt bên người ném qua.

Ngải Nhi hai mắt sáng rực cẩn thận lấy tiền nhét vào chiếc túi hàng hiệu tùy thân, quả nhiên đúng như tổ trưởng nói, ông chủ lớn này thật hào phóng.

“Một người vào thời điểm yếu đuối rất dễ bị người khác công chiếm, đó là lý do tại sao rất nhiều cặp sau khi chia tay đặc biệt dễ bị kẻ thứ ba thừa dịp xen vào. Thật ra chỉ một bí quyết thôi, để người đó quen với sự tồn tại của anh, thậm chí không thể rời xa anh. Bất quá đây chỉ mới là quan hệ gần hơn một bước so với bạn bè, sau khi đối phương đã khó lòng rời xa anh, đương nhiên phải tỏ tình, tình cảm chúng ta cứ giữ mãi trong lòng không nói ra đối phương làm sao biết, bất luận ban đầu đối phương có tiếp thu hay không, vẫn phải chính miệng anh nói ra.” Được trả tiền, Ngải Nhi hứng trí càng cao, đáng thương nàng vốn không được ăn học nhiều phải vắt óc tìm mưu cố gắng trau chuốt từ ngữ.

“Tỏ tình?” Nam nhân đột nhiên toát ra một câu.

Ngải Nhi nói tiếp: “Đương nhiên, phải tỏ tình người ta mới biết anh thích người ta chứ, chẳng những nói ra còn phải dùng hành động chứng minh mới trọn vẹn.”

Hai tiếng đồng hồ sau, Ngải Nhi mang theo túi Chanel bị nhồi tiền đến phình to ra khỏi phòng, đây là lần đầu nàng không cần tiếp khách uống rượu ca hát qua đêm mà vẫn gom được một khoản nặng tay.

……

……

Trong phòng, Trần Uyên từ trên ghế bật dậy thẳng tắp đứng bên cửa sổ thủy tinh Pháp, thủy tinh phản chiếu hình ảnh tiều tụy của nam nhân, đôi đồng tử đen nhánh có chút mê mang nhìn dòng người như kiến dưới lầu cao, Trần Uyên cầm điện thoại, thanh âm trầm thấp: “Trông chừng cô ta, nói nhiều một câu liền khử.”

Cúp máy, hắn xoay người đi tới hướng phòng khách phụ trong dãy buồng, nhập mật mã điện tử, cửa tự động mở.

Trần Uyên thong thả bước vào trở tay khóa cửa lại, trong phòng một mảnh tối đen cái gì cũng không thấy, hắn ấn một công tắc trên tường, ánh sáng nhu hòa nhất thời tràn ngập khắp phòng, nếu ai đó tiến vào căn phòng này đại khái sẽ bị dọa cho nhảy dựng, trên vách phòng treo đầy những bức ảnh phóng đại của cùng một nam nhân.

Nam nhân trong ảnh đã không còn trẻ, nhưng bảo dưỡng cực tốt, trên khuôn mặt hơi tái nhợt nhìn không thấy một nếp nhăn, hai hàng mày kiếm phi dương xếch lên, cho dù chỉ là một bức ảnh, cũng có thể cảm giác được lệ khí toát ra từ nam nhân, tuy đang cười, đáy mắt nam nhân vẫn là một mảnh lạnh giá, như phiến băng mỏng manh, nhưng có thể cứa đứt tay người, đây hiển nhiên là một nam nhân bạc tình lãnh tính.

Trong phòng có bức đặc tả khuôn mặt nam nhân khi ngủ ở cự ly gần, dung nhan ôn hòa ngược lại thu liễm vài phần băng lãnh; có bức chụp lại ảnh nghiêng của nam nhân cầm súng dưới dương quang, khuôn mặt nhìn nghiêng sắc sảo như đao phong; cũng có vài bức cư nhiên là nam nhân khỏa thân, hoặc nam nhân ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên tư nhân bị chụp lén từ sau lưng, hoặc nam nhân chỉ mặc sơmi trắng phía dưới để lộ đôi chân thon dài không có mặc quần, lạnh lùng trừng về phía ống kính.

Thậm chí còn có mấy bức thoạt nhìn chỉ là đặc tả từng bộ phận của nam nhân, có mắt, có tay, cũng có chân.

Kẻ chụp những bức ảnh đó hẳn là cùng một người, điên cuồng, lại cố chấp.

Trần Uyên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi mím của nam nhân, tôn kính hôn lên, khẽ khàng khôn kể, như thể sợ dùng sức một chút cũng sẽ làm đau người trong ảnh.

“Tô Gia……” Thấp giọng nỉ non, đong đầy tưởng niệm cùng ái mộ.

Tô Bạch đã dạy Trần Uyên rất nhiều, dạy hắn làm sao giết người, dạy hắn làm sao kiếm được lợi nhuận to nhất trong kinh doanh, dạy hắn làm sao đối phó nhân vật hắc đạo, chu toàn nhân vật bạch đạo.

Tô Gia từng nói với hắn, quá trình thường không mấy quan trọng, một ít thủ đoạn tất yếu, một ít hy sinh tất yếu đều khó tránh khỏi, con người không dễ gì đấu lại vận mệnh, người và vật hy sinh trong quá trình này cũng là vận mệnh của chính họ, chúng ta phần nào cảm thấy bi thương thay họ, nhưng cũng chỉ có thế, kết quả mới là mục đích tối thượng của chúng ta.

Trần Uyên không cần nghi ngờ chính là thành quả giáo dục vĩ đại của Tô Gia, song Tô Gia chỉ dạy Trần Uyên không từ thủ đoạn để đạt được kết quả, lại quên dạy Trần Uyên làm sao biểu đạt tình yêu trong lòng, dù sao xét vị trí giữa họ, Tô Gia không cần tình thân tình bạn càng không cần tình yêu của Trần Uyên, Tô Gia chỉ cần Trần Uyên trung thành.

“Ta yêu ngài, ta yêu ngài vô hạn, Tô Gia ngài có nghe thấy không? Mau trở lại đi, đừng trốn tránh ta nữa.”

Thanh âm Trần Uyên càng lúc càng run, hắn tựa hồ không chống đỡ nổi sức nặng của thân thể, dựa vào tường chậm rãi trượt xuống trượt xuống, như một đứa bé bị bỏ rơi ôm gối vùi đầu khóc nức nở.

Quang cảnh này như quay ngược lại năm đó hắn được Tô Gia nhặt ở hè phố London. Một đứa trẻ trốn ra từ cô nhi viện lạnh run giữa thời tiết sương mù buốt giá, thân hình gầy còm vì chậm phát triển thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, nó gắt gao mím môi ngồi xổm đầu đường, tay phải nắm một mảnh thủy tinh vỡ, từng giọt từng giọt máu từ thủy tinh nhỏ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn căng thẳng mà ngấm ngầm cảnh cáo mọi người xung quanh, nếu ai dám lại gần, nó sẽ hung hăng cứa đứt yết hầu kẻ đó.

Cổng cô nhi viện vĩnh viễn khóa chặt, gian phòng tăm tối nặng nề vĩnh viễn lạnh băng, bốn phía đều là ánh nhìn vô tri xấu xa khinh bỉ, những gì một đứa bé da vàng phải chịu đựng không chỉ có bị kỳ thị bị cô lập, cuộc sống trầm lặng, không biết quá khứ, không thấy tương lai, bầu trời u ám như sắp bức người nghẹt thở đến chết.

Ngày đó, nó vẫn như cũ ngồi thui thủi ở một góc bị xa lánh, khi dư quang khóe mắt dừng lại trên đống vụn thủy tinh bị vứt trong xó, nó cầm lấy một mảnh nhỏ, diện vô biểu tình rạch nát những khuôn mặt từng cười nhạo nó, nhìn bọn chúng khóc lóc, nhìn bọn chúng van xin, nhìn bọn chúng kinh hoàng, tâm tình bình tĩnh.

Nó không phải không biết nói, chỉ là thường ngẩng đầu nhìn khung trời bên ngoài cô nhi viện, thầm nghĩ bên ngoài phải chăng sẽ tươi sáng hơn, cuộc sống tối tăm như phủ đầy mây đen bắt đầu làm nó cảm thấy ngột ngạt và phiền muộn, cho dù là máu đỏ tiên diễm cũng vô pháp tô điểm thêm sắc thái cho thế giới nhỏ bé của nó.

Mãi đến cái ngày mênh mang sương trắng nhưng lại đẹp nhất trong đời kia, một nam nhân thần thánh bước vào thế giới của nó, là thái dương, là ánh sáng, chiếu rọi một góc hắc ám băng lãnh nơi đáy lòng Trần Uyên.

Nam nhân đó là thần, sao có thể chết được?

Tô Gia chỉ đang tức giận mà thôi, giận mình giam lỏng ngài ấy trên cô đảo, giận mình như bị ma quỷ cám dỗ tiết độc lên ngài ấy vốn cao quý hoàn mỹ không tỳ vết, sau đó Tô Gia bắt đầu trò đùa với mình, âm thầm lánh tới nơi khác cố ý tránh mặt mình.

Trần Uyên cúi đầu nhìn hai tay, lệ trong mắt không ngừng chảy xuống, vô thanh vô tức. Hắn không phải cố ý giam cầm Tô Gia, chỉ là nếu không làm vậy, sau này Tô Gia nhất định sẽ giết hắn, Trần Uyên không sợ chết, càng không sợ chết dưới tay Tô Gia, hắn chỉ sợ chết rồi sẽ không được ở bên cạnh Tô Gia nữa.

Vừa nghĩ đến sau khi hắn chết đi có lẽ sẽ có người chiếm cứ vị trí của hắn, đoạt mất thần của hắn, tổn thương Tô Gia của hắn, hắn liền cảm thấy sợ hãi, dẫn tới phẫn nộ cùng bi ai khó lòng áp chế.

Cách lớp găng tay da màu trắng, hắn cúi đầu dùng chóp mũi hít thật sâu, lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại hơi ấm của nam nhân đã mất tích, quyến luyến không thôi cọ lên hai má mình, như rất nhiều năm trước Tô Gia cũng từng tự tay nhẹ nhàng vuốt má hắn, hạnh phúc biết bao nhiêu. Vì một nụ cười, một lời khen, thậm chí là một cái tát của Tô Gia, hắn có thể không chút cố kỵ giết chết bất luận kẻ nào.

Hắn làm hết thảy mọi chuyện, chỉ để được ở lại bên cạnh nam nhân đó.

“Ha ha, nhất định là ta không đủ lãng mạn, không sao Tô Gia, ta sẽ sửa đổi.”

Nước mắt ngừng rơi, Trần Uyên đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, trên khuôn mặt lãnh tuấn cuối cùng không tìm ra được một tia yếu đuối, hắn thẳng lưng đi đến bên giường trong phòng ngủ phụ, hai tay đan nhau đặt trước ngực, ngưỡng mặt lên trên, thoạt nhìn vô cùng an tĩnh tường hòa.

Nơi Trần Uyên nằm chính đối diện một bức ảnh của Tô Bạch, đó là bức ảnh Tô Bạch lộ ra một nụ cười hiếm hoi, trong ảnh Tô Gia mới ngoài ba mươi, đang độ phong hoa, khóe miệng ôn hòa cong lên trên khuôn mặt ấm áp, một tay nhẹ nhàng khoát vai đứa trẻ đã cao đến ngực y, đứa trẻ kia nhìn thẳng ống kính, trên mặt là nụ cười vui vẻ sáng lạn.

Năm ấy, coi như làm quà sinh nhật cho Trần Uyên, cũng làm phần thưởng cho Trần Uyên lần đầu nhận nhiệm vụ thay Tô Gia xử lý một đối thủ, Tô Gia đáp ứng chụp một tấm chung với hắn.

“Tô Gia, ngủ ngon.”

Lần này, xin đừng rời xa ta nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK