• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm phiền tự trọng!” Edward trướng đỏ cả mặt.

“Ha ha, nói với Đường Kiêu, tám giờ tối nay tôi ở điểm hẹn đợi hắn.” Cười to mấy tiếng, nam nhân ác liệt xoay người rời đi, Tô Khải Trình Tô Ngụ cùng một đoàn vệ sĩ sắp hàng theo sau.

——

Như một công ty chính quy, Tô gia hàng năm đều tiến hành rất nhiều hội nghị, thường quý, thường bán niên, thường niên. Trước kia Tô Bạch ghét cay ghét đắng mấy hội nghị dài dòng lại nhàm chán này, thân là chưởng môn Tô gia y không thể không nghe báo cáo từ đám thuộc hạ từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng còn phải giả vờ khích lệ đôi câu.

Hội nghị quý hai của Tô gia diễn ra tại một lâu đài cổ ở một thị trấn nhỏ của Anh quốc, đúng giờ bắt đầu, bất quá khác với mọi năm là năm nay có người vắng họp.

Sản nghiệp của Tô gia trải rộng khắp các ngành, buổi đầu còn thực thi chế độ gia tộc, đến thời ông nội của Tô Bạch do hưởng ứng thị trường kinh tế bùng nổ dẫn tới phát triển chế độ công ty xí nghiệp, hiện nay Tô gia ngoài chọn ra những người có năng lực trong gia tộc cũng sẽ trọng dụng người ngoài, Trần Uyên chính là ví dụ điển hình nhất.

Các nhân vật quan trọng của Tô gia đã tề tụ quanh bàn dài hình bầu dục, nhưng vị trí thủ lĩnh vẫn bỏ trống, ngoài ghế lãnh đạo còn một ghế sát bên phải cũng không người.

“Trần Uyên không đến thì thôi, Tô Khải Trình thế nào còn chưa tới?” Vị trí bên trái gần ghế lãnh đạo nhất là một cô gái trẻ xinh đẹp ngoài hai mươi, bàn tay với móng tay sơn đỏ nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn lộng lẫy.

Đối diện nàng là một phụ nữ trung niên có chút yêu dã, bên cạnh một chàng trai châu Âu tuấn tú đang quỳ gối bóp chân cho người đàn bà kia, bà ta cười lạnh hai tiếng, bàn tay bảo dưỡng cực tốt khẽ vuốt mái tóc nâu hơi quăn của chàng trai, cặp môi đỏ mọng hé mở: “Tiểu Ngụ, con xem hội nghị làm sao bắt đầu được đây, Trần Uyên bị Diệp Tử Ngọ cầm chân ở Hong Kong phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về, hiện tại chỉ còn mấy người chúng ta.”

“Dì Hồng, hội nghị của Tô gia chẳng lẽ không có tên họ Trần đó thì không thể bắt đầu?” Cô gái trẻ tên Tô Ngụ, là cháu của Tô Bạch, bố mẹ nàng lúc nhỏ ngoài ý muốn qua đời, sau đó hầu như do Tô Bạch một tay giáo dưỡng, bởi vì cực kỳ yêu thích đồ cổ, nên chủ yếu quản lý kinh doanh đồ cổ ở Tô gia, cũng có dính dáng tới buôn lậu.

Tô Ngụ liếc nhìn gã trai bao bên cạnh người đàn bà đối diện, cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Tô này từ lúc bị họ Trần đó tiếp quản đã đủ loạn rồi, bây giờ quy củ Tô Gia đặt ra cũng có người công khai vi phạm.”

“Tô Gia cũng đã qua đời, chúng ta nên nhìn tới tương lai chứ, Tiểu Ngụ, những người ngồi đây không phải chỉ có họ Tô chúng ta, con nói thế là không được.” Tô Hồng cố ý xuyên tạc lời của đối phương.

Hai người đàn bà dì một câu cháu một câu cứ vậy xỉa xói nhau, đối mặt hai phụ nữ cường hãn nhất Tô gia này, để tránh bị cuốn vào vòng chiến những người khác đều không hẹn mà cùng bảo trì trầm mặc, cũng may tiết mục đấu đá của hai nàng không kéo dài bao lâu thì bị đám người đột nhiên xâm nhập cắt ngang.

Tô Ngụ quắc mắt thấy thân hình vĩ đại trắng trẻo nào đó, liền mắng sa sả: “Tô Khải Trình, tôi còn tưởng chú chết trên bàn casino rồi chứ.”

“Chị Ngụ đã ở đây, Khải Trình sao dám không tới, cho dù bò cũng phải bò tới thăm chị a.” Tô Khải Trình cao lớn mập mạp cười ha hả tiêu sái bước vào, thịt trên người rung rinh rung rinh, chào Tô Ngụ xong nhìn về phía người đàn bà quyền lực khác, hơi khom lưng, cười đến thịt trên mặt xếp lớp xếp lớp lên nhau, “Ai nha, dì Hồng quả là càng ngày càng trẻ trung quyến rũ.”

Tô Hồng hừ một tiếng, mắt phượng trừng Tô Khải Trình: “Tô Khải Trình, đây là hội nghị tư nhân của Tô gia, ngươi dẫn một đám loạn thất bát tao tới làm gì!”

Tô Khải Trình đứng qua một bên, thanh âm lảnh lót như giọng nam cao, vênh mặt nói: “Xin trân trọng giới thiệu, Tô Mặc, người thừa kế do Tô Gia chỉ định.”

Tô Bạch cùng với đám người Edward theo sát Tô Khải Trình đi vào phòng hội nghị, các thành viên Tô gia nhất thời bàn tán xôn xao, chuyện tổ chức lính đánh thuê T tuyên bố thực hiện di chúc sinh tiền của Tô Gia đã sớm lan truyền náo nhiệt, không ngờ hôm nay thật sự tìm tới cửa, liên tưởng đến Trần Uyên đột nhiên bị giữ chân ở Hương Cảng, toàn bộ sự tình khó tránh khiến người suy nghĩ sâu xa.

“Gì cơ, Tô Khải Trình tiểu tử ngươi ngoài biết đánh bài hóa ra còn biết đánh cược tương lai? Để ta xem Tô Mặc này một chút, chậc chậc, tướng mạo đích thực có vài phần giống Tô Gia, nhưng chỉ có thế đã muốn ngồi vào chiếc ghế đó?” Ngón tay chỉ vị trí thủ lĩnh, Tô Hồng khinh thường hách một tiếng, nhưng đôi mắt phượng sắc sảo thủy chung quét lên quét xuống trên người Tô Bạch.

Phương diện đấu khẩu Tô Khải Trình rất không sở trường, hơn nữa đối phương còn là một trong hai người đàn bà đáng sợ nhất nhì gia tộc, hắn nhảy sang bên cạnh nỗ lực ẩn giấu thân hình đồ sộ của mình, hành động này nháy mắt làm bại lộ đám người Tô Bạch.

Tô Gia mỉm cười, như tản bộ trên sân vắng thong thả đi tới ghế lãnh đạo ở đầu bàn hội nghị, hoàn toàn phớt lờ đủ loại ánh mắt đánh giá, hiếu kì, hoài nghi của cử tọa.

“Tiểu Hồng cô mồm miệng vẫn độc địa thế là sao, ta dạy rồi, làm đàn bà con gái thì nên thục nữ một tí, bằng không ở giá cả đời.” Tô Gia khoan thai phun ra một câu.

“Ngươi nói bậy gì đó!” Vỗ bàn thật mạnh, Tô Hồng trợn mắt nhìn Tô Bạch, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, kẻ này cư nhiên dám sỉ nhục mình trước mặt mọi người.

“Đừng nóng giận, đây chẳng qua là Tô Gia từng nói với tôi, tôi chỉ rập khuôn nguyên văn mà thôi.” Nhìn ghế thủ lĩnh, Tô Gia vươn tay phủi phủi tay vịn của ghế, thở dài, “Chư vị cũng không cần quá khẩn trương, Tô mỗ hôm nay tới đây chỉ là ứng với lời dặn lúc trước của Tô Gia, giới thiệu với các vị đang ngồi một chút.”

Tô Gia quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Edward, bí thư trưởng đến từ tổng bộ tổ chức T, tên tuổi anh ta có lẽ các vị cũng không xa lạ, hoặc nếu ai không biết có thể đi tìm chính phủ Anh uống chén trà.”

Edward liếc Tô Bạch, câu này không buồn cười chút nào.

Hắn tiến lên tự giới thiệu trước, sau đó phân tích một loạt sự tình, phân phát bản sao tư liệu cho các thành viên đang ngồi, bao gồm cả di chúc trong đó, tường tận trình bày ý nguyện Tô Bạch qua đời muốn để Tô Mặc thừa kế Tô gia.

“Bút tích của Tô Gia trong đó đã được chuyên gia giám định, các vị nếu không yên tâm có thể tự mình đi xác nhận lại.” Edward nhìn lướt qua mọi người.

“Không cần, tôi quen thuộc chữ viết của Tô Gia, trên giấy tờ quả thật đều do Tô Gia ký.” Khép lại tập tư liệu dày cộm trước mặt, Tô Ngụ đã khẳng định là bút tích của Tô Gia, những người khác cũng không tỏ thái độ hoài nghi nữa.

“Chỉ bằng một phần tư liệu hợp đồng với di chúc, chúng tôi làm sao có thể dễ dàng tin anh có tư cách kế vị chưởng môn nhân Tô gia?” Dì Hồng đưa ra nghi vấn của mình, không ít thành viên cũng gật đầu phụ họa.

“Không cần các người tin.” Tô Bạch một câu khiến lòng người hoang mang.

Y nhìn khắp một vòng, tiếp tục nói: “Các vị đang ngồi đây hẳn đều biết, muốn làm chưởng môn nhân Tô gia trong tay phải có hai thứ, một là ‘Trừng phạt’, còn một là ‘Quyền lực’.”

“Đúng, anh nói không sai, hai thứ này vẫn luôn do Tô Gia cất giữ, nếu anh thật sự là người thừa kế được Tô Gia chỉ định thì trong tay nhất định cũng có ‘Trừng phạt’ và ‘Quyền lực’.” Tô Ngụ rốt cuộc mở miệng, chưởng môn nhân Tô gia phải sở hữu hai thứ này, trong đó “Trừng phạt” là một chiếc nhẫn màu đen, người đeo nó trực tiếp nghe lệnh người cầm quyền có thể giết chết bất cứ kẻ nào, còn “Quyền lực” lại là vật gia truyền của Tô gia, một chiếc nhẫn thuần trắng.

Tô Bạch không đáp, y chỉ ngồi xuống ghế thủ lĩnh, tay phải đặt lên bàn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn thuần trắng, tiếng gõ kia từng nhịp từng nhịp thanh thúy như đang gõ lên ngực mỗi người ở đây, họ gắt gao dán mắt vào “Quyền lực” trên tay Tô Bạch.

Có chiếc nhẫn “Quyền lực” trong gia tộc cũng giống như hoàng đế có ngọc tỷ, mọi người cho dù hoài nghi lai lịch của Tô Mặc thế nào cũng không dám hoài nghi quyền uy của “Quyền lực”, huống chi Tô Khải Trình đã đứng sau lưng Tô Bạch, Tô Ngụ cũng thái độ mập mờ.

Tô Gia lại điềm nhiên mở miệng: “Trần Uyên vẫn chưa tìm được chiếc nhẫn ‘Quyền lực’, hắn không phải người thừa kế Tô gia, chỉ là một tên phản đồ phải diệt trừ, Tô Gia đã sớm đoán được Trần Uyên có ý phản nghịch, nhưng vẫn niệm tình Trần Uyên dù sao cũng là đứa trẻ mà ngài ấy tự tay dìu dắt, thủy chung không nỡ hạ thủ, nếu tương lai có một ngày bất hạnh ra đi, sẽ do ta đến kế thừa Tô Gia, trừng trị phản đồ của Tô gia.”

Dì Hồng mấp máy đôi môi, ngữ khí đã ôn hòa hơn trước: “Vậy còn ‘Trừng phạt’ đâu?”

“Quy củ của Tô gia, trong hội nghị không được có kẻ vô phận sự xuất hiện.” Ngả người ra sau dựa vào ghế bành mềm mại, nam nhân hai chân bắt chéo, một tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngón trỏ đeo nhẫn bạch kim hơn nhếch lên.

“Pặc –” Một tiếng súng giảm thanh trầm đục, gã trai bao bên cạnh Tô Hồng giật bắn người rồi gục ngã, nữ nhân khóe miệng thoáng run rẩy, một cước đá văng thi thể đẫm máu, sắc mặt cực khó coi.

“Trừng phạt, tiêu diệt tất cả những kẻ phản bội gia tộc.” Tô Bạch cười nhạt, hai tay giang rộng hai bên bàn, hất cằm, “Các vị, còn có dị nghị hay nghi vấn gì nữa không?”

Tô Khải Trình đứng bên cạnh cật lực chà xát đôi tay mướt mồ hôi lạnh, nhích lại gần Edward nhỏ giọng cảm khái: “Rõ ràng là mỹ nam, nhưng cười lên lại ẩn chứa ý vị làm người ta sởn tóc gáy, quả thật y hệt Tô Gia!”

Edward hơi cau mày, miễn bình luận.

Kế tiếp tại hội nghị, vài thành viên quan trọng của Tô gia ban đầu bảo trì trầm mặc lần lượt đứng lên thừa nhận thân phận người thừa kế gia tộc của “Tô Mặc”, Tô Bạch chỉ giữ lại Tô Khải Trình, còn người ngoài như Edward chỉ có thể bị mời đi ra chờ hội nghị thường quý của Tô gia kết thúc.

Hội nghị đại khái hoàn thành vào nửa giờ sau, Tô Bạch tạm thời bình định Tô gia, tuy rằng chỉ là bề ngoài nhưng như vậy cũng đủ rồi, phàm chuyện gì cũng phải chậm rãi từng bước một, dục tốc ắt bất đạt.

Edward chặn đầu Tô Bạch đi ra trước, lạnh mặt nói: “Tôi không biết bên cạnh anh còn mang theo một cao thủ bắn tỉa.”

Chẳng lẽ ta phải lật hết vương bài của mình cho ngươi xem? Đối với vị bí thư tổng bộ hay cằn nhằn lải nhải này, Tô Bạch chỉ lắc lắc ngón tay trước mặt hắn, cười khẽ: “Nhiệm vụ của anh chỉ là làm những gì Đường Kiêu bảo anh làm, những gì không nên biết, không nên làm, thì không cần đề cập tới.”

Tô Gia dừng một lát, nắm cằm Edward, đối phương lùi ra sau một bước y lại sấn tới một bước ôm eo đối phương, ánh mắt ngả ngớn: “Thật ra so với Đường Kiêu, tôi thích loại tiểu mỹ nhân trắng trẻo nõn nà như anh hơn.”

“Cảm phiền tự trọng!” Edward trướng đỏ cả mặt.

“Ha ha, nói với Đường Kiêu, tám giờ tối nay tôi ở điểm hẹn đợi hắn.” Cười to mấy tiếng, nam nhân ác liệt xoay người rời đi, Tô Khải Trình Tô Ngụ cùng một đoàn vệ sĩ sắp hàng theo sau.

[Giải thích một chút về vấn đề Tô Gia không đeo chiếc nhẫn đen: Chiếc nhẫn ‘Trừng phạt’ tuy thuộc sở hữu của người cầm quyền, nhưng như đã nói ở trên, nó sẽ được trao cho thủ hạ đắc ý, tức là thủ hạ nhận được chiếc nhẫn đó sẽ trở thành cỗ máy giết người của người cầm quyền. Cho nên “cao thủ bắn tỉa” đã kết liễu tiểu tình nhân của Tô Hồng mà Edward “khiếu nại” không cần nghi ngờ chính là Simon.D, cũng là người được Tô Gia trao chiếc nhẫn ‘Trừng phạt’]

……

……

Xuống lầu, Tô Bạch dẫn đầu ngồi vào trong xe.

Tô Khải Trình vừa định vào theo lại bị người túm gáy lôi ra, Tô Ngụ không khách khí một cước đá Tô Bé Bự, chỉ hướng chiếc xe sau: “Cút đi, ta không ngồi chung xe với gấu.”

Tô Bé Bự suýt nữa nện mông xuống đất, Tô Ngụ đã sớm giậm đôi giày cao gót đế đỏ bước lên xe, cửa xe tuyệt tình đóng lại, hắn chỉ đành xoa xoa chỗ bị đá đau ủy khuất chạy đến xe sau.

“Tháng trước tôi vừa nhận được thư từ Tô Gia, là anh gửi?” Nơi này không có người khác, Tô Ngụ mở miệng đi thẳng vào vấn đề, khi đó tin dữ của Tô Gia đến quá đột ngột, một kế hoạch dù hoàn mỹ tới đâu chỉ cần mất đi tâm điểm chấp hành liền có thể thất bại trong nháy mắt, mà kế hoạch đó chỉ có ít ỏi vài người biết mà thôi.

Bọn họ có phương thức đặc biệt để liên lạc nhau, kế hoạch sơ bộ là Tô Gia thừa lúc bị Trần Uyên giam lỏng nhờ phe Tô Ngụ đồng thời điều tra phần tử chia rẽ phản bội gia tộc, bước cuối cùng, là Tô Gia lên máy bay đi Trung Quốc, phối hợp tóm gọn Trần Uyên, sau đó giết những phản đồ liên can.

Nghiệt ngã thay, máy bay gặp sự cố, Tô Bạch tử nạn.

Nhưng vào tháng trước, Tô Ngụ lại nhận được liên lạc từ Tô Gia, mọi chuyện như hôm nay chứng kiến.

Tựa đầu vào lưng ghế, Tô Gia nhắm mắt, thoạt nhìn thập phần thanh thản, rốt cuộc lại được quay về, quay về vị trí vốn nên thuộc về y, loại cảm giác ngồi cao hơn người khác thật tuyệt, đúng không nào?

Y ung dung mở miệng: “Tô Ngụ, nên nhớ thân phận của cô.”

Tô Ngụ thoáng nhíu mày, sau đó môi đỏ câu lên, ý cười mang theo vài phần chua xót: “Cách nói chuyện của anh giống hệt tứ thúc, ban nãy ở hội nghị tôi còn tưởng anh chỉ giả vờ khí thế thôi, không ngờ tới lúc này cũng vẫn như vậy. Người ngoài đều nói tứ thúc tôi là một nam nhân tàn nhẫn vô tình, nhưng kỳ thực thúc ấy rất tốt với những người thân cận.”

Cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ chìm vào hồi ức xa xăm, trong trí nhớ của nàng, Tô Gia là một trưởng bối luôn biết dỗ nàng vui vẻ, bất cứ ai, cho dù đứng cao tới đâu cũng vẫn là một con người có tình thân.

Tô Bạch thật sâu nhìn đứa cháu gái này của y, nói: “Tô Gia nếu nghe được lời này của cô, sẽ rất đẹp lòng.”

Tô Ngụ đột nhiên vươn tay ôm Tô Bạch, trong ngực y truyền đến tiếng nữ nhân từng trận nghẹn ngào: “Tôi biết người nhất định sẽ không bỏ rơi chúng tôi, người là Ngọc Diện Diêm La, sao có thể chết được? Tứ thúc của tôi sao có thể chết được, người là người duy nhất thương tôi……”

Tô Gia cúi đầu nhìn đứa cháu gái nhào vào lòng y khóc đến bù lu bù loa, y nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Ngụ, nhớ hồi nhỏ mỗi lần con bé ủy khuất y lại dỗ dành, chỉ từ ái, im lặng như thế.

Ánh mắt y xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua bên ngoài xe, thanh âm trầm thấp mà nhu hòa: “Cho nên ta đã trở lại, cháu gái, tứ thúc của con đã trở lại.”

Tô Ngụ thật mạnh ngẩng đầu chăm chú nhìn nam nhân, khuôn mặt xinh đẹp bị nước mắt lấm lem thành mặt mèo.

Nhẹ nhàng véo cằm cháu gái, Tô Gia cúi người ghé bên tai Tô Ngụ nhẹ giọng nói một câu.

Xe nhanh chóng đi qua ngã tư đường, một chốn đô thị huyên náo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK