“Giống.” Tô Bạch vòng tay ôm lại Trần Uyên, chậm rãi đặt đối phương nằm xuống giường, họng súng băng lãnh đen ngòm trong tay đã nhuốm máu tươi.
—–
Pháo oanh tạc trên bầu trời, hai phe dưới thuyền và không trung dùng lựu đạn ân cần thăm hỏi nhau, khói lửa mù mịt, có người từ trực thăng rơi xuống, có người gục ngã trên boong thuyền, máu tuôn xối xả như mưa.
Trần Uyên ôm Tô Bạch ngồi bất động, nóc thuyền không hề có gì che chắn đáng lý là nơi nguy hiểm nhất, nhưng lại trở thành nơi không bị súng đạn tập kích nhất.
“Hắn còn sống, Tô Gia, ngươi luôn đúng, phải không?” Mỉm cười, Trần Uyên cúi đầu vùi mặt vào cổ nam nhân, hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Bạch, như phun sương lên làn da, tùy ý lan tràn, để rồi gió biển thổi qua, chỉ còn lại một mảnh thở dài bi thương vô pháp chạm tới.
Tô Bạch đạm đạm nói: “Con người làm sao lúc nào cũng đúng? Thậm chí thánh hiền cũng đôi khi phạm sai lầm, huống chi chúng ta, nhưng người gây tội có thể chuộc lỗi, cho dù là chuyện sai, sửa mãi cũng có thể trở thành đúng.”
Ngữ khí y bình thản mà ôn nhu, mặc gió biển gào thét, vẫn có thể từng câu từng chữ len lỏi vào tai người.
Tám nỗi khổ của đời người (*), với Tô Gia là khổ sinh ly, với Trần Uyên là khổ cầu không toại ý.
(*): Trong Kinh Tứ Diệu Đế thiên Khổ Đế của đạo Phật nói về tám nỗi khổ lớn: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oan gia hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ ấm thân tâm khổ.
Sa vào đầm lầy vật vã đấu tranh, người khác có thể kéo mình lên hay không là một chuyện, mình có nguyện ý lên hay không lại là một chuyện khác.
Trần Uyên cười khẽ: “Tô Gia, cái sai của ta, là không thể sửa, trước kia sửa không được, bây giờ càng sửa không được, so với bỏ dở nửa chừng, không bằng đâm lao theo lao, đã sai thì sai đến cùng.”
Là đau khổ, là tử vong, hay là thứ gì khác, đều đã không còn là vấn đề.
Tiếng cười phiêu linh lọt vào tai nam nhân, thấm đượm một cỗ bi ai nồng đậm không thể xóa nhòa, bọn họ kỳ thực đã sớm là người của hai thế giới, cho dù hiện tại ngồi cùng một chỗ ôm nhau thì sao, khoảng cách giữa họ vẫn xa hơn cả trời và đất. Tô Bạch của trước kia đã theo phi cơ rơi xuống đại dương tan thành tro bụi, Trần Uyên khi ấy có lẽ cũng đã hoảng loạn không biết nên làm thế nào tìm lại người mà hắn sùng bái yêu thương.
Kết cục là gì đều không còn ý nghĩa nữa, bởi vì họ đã bị dồn vào đường cùng bên bờ vực thẳm, gió chỉ cần thoảng qua cũng có thể đẩy họ ngã xuống, sẽ không đến thiên đường đẹp đẽ hạnh phúc, không phải đọa lạc địa ngục thì là thịt nát xương tan.
Đừng nói giam cầm một năm, cho dù mười năm, một trăm năm, kết cục sau cùng vẫn sẽ như thế mà thôi.
Ngay từ đầu đã đi sai đường, mặc kệ tiến tới trước bao xa, phía cuối con đường vĩnh viễn chỉ có thê lương và tuyệt vọng, nhưng con người chính là như vậy, một khi dấn bước trên con đường mình lựa chọn liền quyết không quay đầu mà đi, trong lòng không ngừng tự nhủ, mình lựa chọn không sai, cho dù có sai, cũng là chuyện của mình.
Nhưng con đường này, không phải một mình đơn độc là có thể đi được.
Hiểu không?
Hiểu hay không đã không còn quan trọng, bởi vì đi đến nước này, đi đến hiện tại, đã không còn cơ hội để quay đầu, đã không còn cơ hội để lựa chọn bắt đầu lại một lần nữa.
Ánh mắt lẳng lặng hướng về phía chân trời, lưng dựa vào ngực Trần Uyên, còn nhớ lúc Trần Uyên mới được y dẫn tới Tô gia, đứa trẻ này gầy nhom như giá đỗ, khẳng khiu còi cọc vừa thấp vừa bé, khi đó suy nghĩ duy nhất trong đầu y chính là, phải cho nhóc này tắm rửa ăn một bữa no nê.
Giờ đây đứa trẻ đó đã trưởng thành, vừa cao vừa lớn, ngay cả khuôn ngực cũng rộng hơn rắn chắc hơn.
Tiểu Hải cũng vậy, Trần Uyên cũng vậy, đều do y một tay giáo dưỡng ra, bị chúng đâm một nhát sau lưng, so với nỗi đau thể xác, tâm lý càng uất ức phiền muộn.
Bởi vì cuối cùng, sai lầm do y gieo mầm mống đều phải để chính y gánh chịu.
“Trần Uyên, ngươi không phải muốn có trái tim của Tô Gia sao? Trái tim ta vẫn luôn dành một góc cho ngươi, ngươi rốt cuộc còn đòi hỏi gì nữa? Cho dù cả thế giới chỉ còn lại ngươi và ta, liệu ngươi sẽ thỏa mãn, sẽ cao hứng? Đám nhóc các ngươi, đứa này còn ngốc hơn đứa kia, đứa kia còn quậy hơn đứa nọ, ta chết đi sống lại cũng không được yên thân.” Bàn tay rũ trên đầu gối hơi nhúc nhích, Tô Gia đáy mắt ngưng tụ vài phần lạnh lùng sắc bén, mơ hồ có một tia động dung.
Trần Uyên không nói, chỉ ôm chặt nam nhân.
Tô Gia nghĩ, Simon không hổ là người do mình đào tạo, nhắm bắn từ trên trực thăng rất xa, vậy mà mỗi phát mỗi chuẩn, người trên thuyền rõ ràng đều thành bia thịt cho tiểu tử này.
Bên tai dường như còn có tiếng quát của Đường Kiêu, con đại điểu đó cuối cùng cũng phành phạch đập cánh bay tới rồi.
“Lỗi ta phạm, ta tự mình sửa.” Nam nhân vốn bị tiêm dược vật thình lình nắm lấy bàn tay cầm súng của Trần Uyên, Tô Bạch khóe miệng câu lên một tia kiên định mà bất đắc dĩ.
“Păng –”
Trên nóc thuyền, một tiếng súng đột ngột vang lên, liền im bặt.
Một đóa hoa máu nở rộ trên nền áo trắng, chậm rãi lan tỏa, yêu dã mà diễm lệ, nơi đó từng gieo một hạt giống, từng ngày từng ngày nảy mầm, mãi cho đến thành một nụ hoa hàm tiếu chờ dịp khoe sắc, nhưng hắc ám, tội ác, giả tạo, áp lực, đã vùi dập nó sâu trong ngực vĩnh viễn không thể thấy dương quang.
Cho tới hiện tại, nó rốt cuộc cũng được nở, cánh hoa đẫm máu điểm xuyết khắp mặt đất.
Trần Uyên chuyên chú nhìn người hắn ôm trong lòng, cười nói: “Có giống một đóa hoa không? Gia, đây là đóa hoa cuối cùng ta tặng ngài.”
“Giống.” Tô Bạch vòng tay ôm lại Trần Uyên, chậm rãi đặt đối phương nằm xuống giường, họng súng băng lãnh đen ngòm trong tay đã nhuốm máu tươi.
Ngực kịch liệt phập phồng, máu không ngừng rỉ ra bên khóe miệng, Trần Uyên nhìn Tô Bạch, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, ánh nắng sau lưng Tô Bạch trải rộng mênh mông, thế giới phản quang phủ một quầng sáng màu ngà, vạn vật dường như đều không chân thực, hắn vươn tay hướng nam nhân, khóe miệng cong lên: “Ta nhìn thấy thiên đường rồi……”
“Ngươi sẽ được đến đó.” Tô Bạch đưa tay che hai mắt Trần Uyên, vuốt nhẹ.
“Tô Gia……” Hắn rốt cuộc cũng bắt được cổ tay Tô Bạch.
“Ta ở đây.” Thanh âm nam nhân khiến Trần Uyên thập phần an tâm, an tâm chưa từng có, hết thảy mọi thứ, đều tốt đẹp.
Viên đạn xuyên thủng tim, Trần Uyên hơi thở yếu dần, cuối cùng im lặng nhắm mắt.
Tô Gia cúi xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán đứa con đầu tiên y thu dưỡng, trước khi nước trong mắt kịp tràn ra, y dùng sức khép chặt mắt.
Với họ mà nói, đây có lẽ là kết cục tốt nhất.
Tô Bạch đứng dậy đối mặt biển cả hít sâu một hơi, gió lạnh bí mật mang theo chút nước biển mặn đắng phất lên tóc, khiến người cảm thấy thập phần thư thái. Y xoay người đi tới hướng cầu thang, đúng lúc đó, một thanh niên nhanh nhẹn chạy lên, động tác linh hoạt lại tiêu sái, chẳng mảy may thua kém đặc công chuyên nghiệp, thân thủ này hoàn toàn có thể đi đóng phim hành động mà không cần thế thân.
“Tô Bạch!” Đường Kiêu vượt qua nấc thang cuối cùng, vừa thấy vết máu trên chiếc áo trắng của Tô Bạch liền run rẩy một chút, đáng tiếc còn không đợi hắn sấn tới bước thứ hai, một khẩu súng đã nhắm ngay hắn.
Tô Gia cười tủm tỉm, buông khẩu súng dính máu: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao, thân là công chúa cứ ngoan ngoãn đợi ở lâu đài đừng chạy lung tung khắp nơi, bổn hoàng tử không cần ngươi tới cứu.”
Bước qua vỗ vỗ vai Đường Kiêu, Tô Gia đi xuống cầu thang.
Đường Kiêu cười bất đắc dĩ, tầm mắt dừng lại tại chiếc giường màu trắng trên nóc thuyền, Trần Uyên nằm bất động ở đó, hai tay đan trước ngực, nắng rải trên chiếc áo trắng xen đỏ, như phủ một vầng sáng bán trong suốt màu ngà.
Tiếng súng đã ngừng lại, chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Đám người Diệp tử và Simon cho dù nhìn thấy nam nhân cũng không đi qua, lúc này Tô Bạch không cần bất luận kẻ nào an ủi hay đồng tình, càng không cần ai quan tâm hay thăm hỏi.
Tô Bạch chân trần một mình đi đến mũi thuyền, ván thuyền in lại một hàng dấu chân màu đỏ sâu cạn không đều, hai tay y khoát lên lan can, gió biển ùa vào mặt thổi tung mái tóc.
Bàn tay cầm súng nhẹ buông, khẩu súng dính máu rơi tự do trong không trung, va vào mặt biển dấy lên một ít bọt nước, cuối cùng vô thanh vô tức chìm sâu dưới đáy đại dương.
……
……
Thành phố A nghênh đón một trận đại tuyết đầu đông, tuyết bồng bềnh như lông ngỗng từ bầu trời màu xám giáng xuống, từng đóa từng đóa rơi trên nước đọng chồng chất thành tấm thảm trắng muốt, thỉnh thoảng có người đi đường hối hả ngược xuôi, để lại một chuỗi dấu giày hỗn độn, gió lạnh giảo hoạt chui vào cổ áo người, khiến người không thể không tận lực rụt cổ vào trong áo, trên chiếc khăn quàng thật dày chỉ lộ ra đôi mắt.
Một chiếc Aston Martin đen nhám đỗ trước cổng một biệt thự ven đường, xe vừa dừng lại liền có bảo vệ hớn hở chạy tới mở cửa xe, nam nhân mặc áo gió trong tay cầm một ly cà phê mới pha bước xuống, chìa khóa xe tiện tay ném cho thuộc hạ A Mao.
Đường Kiêu nhanh nhẹn đi vào biệt thự, cà phê trong tay còn bốc khói, A Phong đang ngồi trong phòng khách vừa thấy lão đại nhà mình vội đứng lên, lưng thẳng tắp, chân kẹp chặt, tất cung tất kính chào một tiếng: “Đường tổng.”
“Tô Gia đâu?” Thoáng dừng bước.
“Còn trên lầu.” A Phong trả lời.
Đường Kiêu nhấc chân lên bậc thang nhắm hướng lầu trên, hai chân đang hoạt động với cường độ cao, nhưng cà phê trong tay vẫn cực ổn, một giọt cũng không văng ra ngoài.
Từ Trung Đông trở về đã qua mấy tháng, Tô Bạch quay lại Anh quốc một đoạn thời gian, thừa dịp nghỉ ngơi phục sức giao Tô gia cho Tô Ngụ, sau đó lại lấy cớ tĩnh dưỡng theo Đường Kiêu đi Trung Quốc, lúc Tô Gia và Đường Kiêu ra khỏi cửa, Tô Ngụ quả thực xem Đường Kiêu như bọn buôn người vạn ác, ước gì dùng ánh mắt nướng sống đồng chí Đại Điểu.
Mùa đông, tuyết rơi, trời cũng lạnh.
Đẩy cửa phòng, Đường Kiêu nhẹ nhàng đi vào.
Trong căn phòng mang phong cách Victoria kết hợp với vật dụng nội thất hiện đại quanh quẩn một cỗ vị đạo ấm áp, lửa vẫn đang nhảy múa trong lò sưởi âm tường, một nam nhân nằm nghiêng trên chiếc giường thấp bên lò sưởi nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đầu gối phủ một tấm chăn mỏng, một chân duỗi trên giường, một chân tùy ý thả xuống đất, một con cún lông xù trông như quả cầu tuyết cuộn tròn nằm bên bàn chân trần của nam nhân thè lưỡi liếm liếm.
“Cút!” Đường Kiêu Đường đại ma quỷ độc ác trong mắt chú cún đi tới, một cước đá văng tiểu Tuyết Cầu.
“Ẳng ẳng ẳng ẳng!” Lăn lộn hai vòng dưới đất, tiểu Tuyết Cầu trừng đôi mắt đen ướt át phát ra tiếng kêu ủy khuất, dường như đang kháng nghị tại sao chỉ mình ngươi được gặm chân gia, còn ta thì không được liếm?
Một tay chống bên thái dương, đang nhắm mắt nghỉ ngơi Tô Gia chậm rãi mở mắt: “Về rồi sao?”
“Ân.” Đường Kiêu đặt cà phê lên chiếc bàn bên giường, Tô Gia nửa tiếng trước nói muốn uống cà phê của quán OO trên đường XX, Đường Đại Điểu lập tức giang cánh bay ra ngoài.
“Tuyết Cầu.” Tô Gia ngoắc ngoắc ngón tay.
Thè lưỡi, tiểu Tuyết Cầu hí ha hí hửng chạy qua, đang chuẩn bị nhào vào lòng Tô Gia lại bị chủ nhân búng cái bốc ngay đầu.
“Lần sau còn dám liếm bậy, chặt chân chó của mi.”
“Ẳng ẳng ẳng ẳng……” Bị tổn thương tình cảm, tiểu Tuyết Cầu giơ chi trước gãi gãi đầu, ngoan ngoãn nằm bẹp bên chân giường.
“Vậy mới ngoan.” Tô Gia ngồi dậy, vươn tay lấy ly cà phê uống một hớp.
Đường Kiêu ngồi một bên đem đôi chân nam nhân ủ vào ngực, trong phòng tuy ấm áp, nhưng chân lộ ra ngoài vẫn hơi lạnh, hai tay dùng sức chà xát, cảm thấy nóng lên, Đường Kiêu mới xoa chân nam nhân.
“Hôm nay tuyết rơi.”
“Bên ngoài tuyết lớn không?” Uống mấy hớp cà phê, Tô Gia nhấc chú cún nằm bên giường lên ôm vào lòng vuốt lông, cún ta trở mình để lộ cái bụng trắng phau đòi chủ nhân gãi cho nó.
Đường Kiêu trừng mắt nhìn con cún láo xược được Tô Bạch nhặt về ven đường (gia đi đường có thói quen nhặt người nhặt vật hay sao ấy =0=), cũng nhờ lông đủ mượt đủ trắng mới được Tô Gia thích, muốn so lông trắng chứ gì, hôm nào đó hắn cũng có thể đi nhuộm tóc bạch kim!
“Lớn, dưới đất cũng chất cả lớp tuyết rồi.”
“Vậy đi đắp người tuyết thôi.” Tô Gia nói xong liền vứt tiểu Tuyết Cầu qua một bên, chú cún đã quen bị ném, biết lúc này đại chủ nhân không cần nó nữa cũng tự giác chạy tới bên lò sưởi nướng cái bụng.
Đường Kiêu đứng lên: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc thêm áo vào.”
Trên sân thượng, Tô Gia trong ba lớp ngoài ba lớp gói thành chả lụa ngồi trên ghế, tay mang găng tay len ôm ly cà phê nóng hổi, chân xỏ một đôi dép bông, nhàn nhã nhìn Đường Kiêu.
Đường Kiêu đã cởi áo gió ngồi trên sân thượng đắp người tuyết. Đồng chí Đại Điểu một tay súng giỏi, một thân hảo công phu, ngay cả đắp người tuyết tốc độ cũng chớp nhoáng, chồng vài quả cầu tuyết lên nhau liền ra dáng người tuyết.
Đặt cà phê sang một bên, Tô Gia toàn thân trên dưới chỉ lộ khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh Đường Kiêu: “Mệt không?”
“Không, lạnh không?” Đường Kiêu dừng động tác trong tay, xoay người nhẹ nhàng phủi phủi bông tuyết trên vai nam nhân.
“Lạnh, ôm ta.” Tô Gia khóe miệng câu lên, nhắm ngay môi Đường Kiêu hôn một cái, đối phương giang tay ôm y vào lòng.
Thật ra những gì Tô Gia muốn cũng không nhiều:
Một chiếc áo chống đạn
Một người chạy đi mua cà phê cho y
Một tài xế
Một người biết ủ ấm chân y
Một người đắp người tuyết cho y nghịch
Và một người làm ấm ổ chăn cho y.
Một người phục sinh, còn không phải để sống thoải mái tự tại hơn?
Hai người bên nhau, còn không phải làm bạn đời sưởi ấm cho nhau?
Chỉ bấy nhiêu thôi……
CHÍNH VĂN HOÀN