“Tổ trưởng, anh thích vị Tô Mặc Tô tiên sinh đó sao?”
——
“Tổ trưởng, chuyện anh nhờ tôi tra có kết quả rồi, cảnh sát Hong Kong đã đưa báo cáo kiểm nghiệm qua, các vết đạn trên người Trần Thiên Hà đều thập phần tinh chuẩn, nhất là ở xương đầu gối, người nã súng nhất định là cao thủ, hơn nữa từ miệng vết thương xem ra, thủ pháp dùng súng cực kỳ giống Simon.D.” Harvey đẩy cửa văn phòng trưởng quan vọt vào, phe phẩy xấp báo cáo kiểm nghiệm trong tay vừa mới lấy đến.
“Nhất định là Simon làm, bất quá tổ trưởng, sao anh biết Simon có liên quan tới vụ án của Trần gia, tôi nghe cảnh sát bên Hong Kong nói vụ này chẳng qua là Trần gia nội chiến.” Kéo một chiếc ghế trước bàn ngồi xuống, Harvey đưa báo cáo cho người thanh niên trẻ sau bàn.
Một thân chế phục thẳng tắp khiến Diệp Tử Ngọ trông cực lão luyện, hắn cầm báo cáo nhìn sơ qua, trầm giọng nói: “Xã hội đen thanh trừng là bình thường, nhưng một gia tộc vốn coi như hòa thuận đoàn kết đột nhiên chém giết nhau, điểm này có chút khả nghi, hơn nữa trước đó không lâu đồng nghiệp ở Hương Cảng còn truyền tin, khối hàng buôn lậu trị giá năm trăm triệu của Trần gia bị hải quan đánh chặn.”
Phách! Dùng sức khép lại báo cáo, thanh niên cau mày: “Một mẻ lớn như vậy, hải quan không lợi hại đến mức đột nhiên biết động thái buôn lậu của Trần gia, nhất định là có người tiết lộ nội tình trước, đáng tiếc phía hải quan vẫn một mực không chịu giáp mặt trả lời thuyết phục.”
Harvey liên tục gật đầu đồng ý với suy luận của tổ trưởng: “Bọn họ bất hợp tác chúng ta cũng không thể lấy súng chĩa vào đầu họ buộc họ khai ra, duy nhất có thể khẳng định là, người mật báo phỏng chừng có quan hệ mờ ám với cảnh sát, thậm chí là có quan hệ hợp tác ổn định. Nhưng mà tổ trưởng, chuyện này chẳng lẽ liên quan tới Simon?”
“Không có liên quan trực tiếp, nhưng từ đầu đến cuối tôi luôn có một dự cảm, vụ án Trần gia không đơn giản như vậy, anh nghĩ lại xem, chúng ta truy nã Simon bao lâu rồi?” Diệp Tử Ngọ ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhịp điệu đều đặn.
“Nhiều năm rồi, mỗi lần chúng ta thu được chút manh mối hắn đã lặn mất tăm.” Harvey đột nhiên vỗ đùi, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, “Tổ trưởng, ý anh là Simon cố ý dẫn chúng ta đến Hong Kong?”
Diệp Tử Ngọ cho đồng nghiệp một ánh mắt khen ngợi, bọn họ không lần nào bắt được Simon, nhưng lần này thiếu chút nữa đã đuổi kịp hắn, trước đó luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, hiện giờ bình tĩnh lại có thể phát hiện vấn đề.
“Tôi nghĩ chúng ta đã bị kéo vào một ván cờ, Simon.D, Trần Uyên, còn có hình cảnh quốc tế, tất cả đều không hẹn mà cùng tới Hong Kong, Trần gia xảy ra chuyện, thậm chí còn có phú hào Á châu Đường Kiêu tiếp xúc với Trần gia. Harvey, thủ đoạn này chẳng lẽ anh không cảm thấy quen thuộc?” Đẩy ra hồ sơ tư liệu đầy bàn, Diệp Tử Ngọ đứng dậy, hắn nhíu chặt mày tay trái nắm tay phải không ngừng đi qua đi lại trong văn phòng.
Thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa thôi là có thể nhớ ra, tên của người đó.
Đằng sau vang lên tiếng gõ cửa, Harvey mở cửa, hắn rất nhanh quay đầu nhìn Diệp Tử Ngọ: “Tổ trưởng, vừa thu được tình báo nặc danh.”
“Tố cáo ai?” Diệp Tử Ngọ dừng chân, nhạy bén bắt được một tia bất ổn.
“Trần Uyên.” Harvey vừa nói ra cái tên này, Diệp Tử Ngọ liền vơ lấy áo khoác tức tốc chạy đi, một bên phân phó, “Harvey, dẫn người theo!”
“Tổ trưởng, xảy ra chuyện gì?” Harvey vội vàng đuổi theo, thuận tiện ngoắc thêm vài người tới.
Diệp Tử Ngọ hung hăng nghiến răng, rít ra một câu: “Tô Bạch! Là Tô Bạch, thủ pháp này lão hồ ly đó quen dùng!”
……
……
“Ách xì!” Tô Gia hắt hơi một cái rõ to, ai đang nói xấu mình?
“Tô lão sư, đêm qua bị cảm lạnh?” Đường Tạp cầm ly rượu sấn tới bên cạnh y cười mát mẻ, “Sức khỏe không tốt thì mau trở vào khoang thuyền đi, trên biển gió lớn, kẻo anh nhiễm bệnh biểu ca yêu quý của tôi lại đau lòng.”
Hóa ra là tiểu tử Đường Tạp đang nói xấu, Tô Bạch chỉ cười nhạt, hiếm khi không đấu khẩu với hắn, xoay người vào khoang thuyền, bỏ lại một mình Đường Tạp tựa vào lan can du thuyền tặc lưỡi cảm thán: “Xem ra mặc kệ là đàn ông hay đàn bà khó trị cỡ nào, chỉ cần lôi lên giường thu phục liền thắng lợi.”
Nhấc ly định uống một hớp, mới phát hiện rượu đã cạn, Đường Tạp thuận tay chặn một gã phục vụ cao to đi ngang: “Này, lấy một ly rượu lại đây!”
Gã phục vụ tóc nâu da ngăm bước tới đưa một ly rượu, đôi mắt xanh biển trong veo thoáng dừng lại một giây trên chiếc áo họa tiết da báo phong tao của Đường Tạp.
“Cầm đi, cho anh đó.” Đường Tạp hào phóng từ trong túi móc ra một đô la đặt lên khay của phục vụ.
“Cám ơn.” Gã phục vụ xoay người trở vào khoang thuyền.
Đường Tạp dựa lưng vào lan can uống rượu, thầm than sao bây giờ phục vụ người nào người nấy đều dáng chuẩn như model, bất quá vẫn không bảnh trai bằng Đường Tạp Đường đại thiếu hắn đây.
“Păng –” Trong khoang thuyền đột nhiên vang lên tiếng súng, một giây trước còn đang an nhàn thảnh thơi, Đường Tạp nháy mắt hóa thân thành báo đen móc súng từ trong ngực vọt vào, ly rượu rơi xuống ván thuyền vỡ tan tành, thật đáng tiếc cho một ly rượu ngon.
Lúc Đường Tạp xông tới, khoang thuyền đang trong đại hỗn chiến, hai phe bắn nhau, hắn thầm văng tục, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì, tự dưng ẩu đả, không phải vừa rồi còn đang hòa hảo lắm sao?
Đường Tạp nhất thời cũng không nhìn kỹ bắn nhau lâu như vậy nhưng chẳng ai ngã xuống.
“Tô Mặc!” Hắn gọi to một tiếng, dựa vào một cái bàn dáo dác nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng nam nhân kia, nếu Tô Mặc bị thương hắn rất có khả năng sẽ bị Đường Kiêu gõ đầu đến chết, đến chừng đó còn nói gì tới tiền thưởng với nghỉ hưởng lương!
Đáp lại hắn không phải Tô Mặc, mà là gã phục vụ ban nãy đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, Đường Tạp cơ hồ trong tích tắc chĩa súng ngay đầu đối phương, thần sắc hung ác: “Không được nhúc nhích!” Thời điểm này bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành tử địch.
Nhưng điều khiến Đường Tạp hoàn toàn bất ngờ là đối phương cư nhiên tốc độ nhanh hơn hắn, trở tay bắt lấy khẩu súng gỡ xuống cả băng đạn, hắn theo bản năng một quyền vung qua, thầm mắng vừa rồi uổng một đô la boa cho gia hỏa này, gã phục vụ hiển nhiên kĩ xảo đấu vật càng cường hãn, một tay chặn nắm đấm hướng tới mình, tay kia không khách khí thụi vào bụng Đường Tạp.
“Mẹ kiếp!” Đường Tạp bị chọc giận.
“Tô lão sư bảo tôi tới.” Gã phục vụ ngữ điệu cực bình thản, Đường Tạp hơi sửng sốt, thừa cơ hội này, gã phục vụ trực tiếp một phát đốn ngã Đường Tạp, bổ sung nửa câu sau, “Ngài ấy lệnh tôi đánh ngất anh.”
Simon cải trang thành nhân viên phục vụ kéo Đường Tạp ra khỏi khoang thuyền, nhớ tới lời dặn dò ban nãy của sư phụ, hắn không vác đối phương lên vai mà đổi sang tư thế bồng công chúa một mạch đi ra phía sau du thuyền, Tô Bạch đã sớm đợi trên ca nô, trong tay còn cầm di động hào hứng chụp họ một tấm, tấm ảnh này phải hảo hảo lưu lại.
“Lão sư.” Simon thả Đường Tạp xuống ca nô.
Tô Gia cất điện thoại, vỗ vai Simon: “Đi Macau thôi.”
Bọn họ rời du thuyền này không lâu, một chiếc du thuyền khác đã hối hả chạy tới, Trần Uyên đứng trên mũi thuyền.
Du thuyền một mảnh tiếng súng hỗn loạn, Trần Uyên sắc mặt cực kỳ khó coi, phất tay phái người nhanh chóng nhảy sang du thuyền kia, chính hắn cũng cầm súng cấp tốc bay qua chạy vào khoang thuyền. Sau khi nhận được tin báo Tống Sở Vân hôm nay đối phó Trần Dư hắn lập tức hành động, bởi vì Tô Bạch cũng đang đi chung với Trần Dư.
Nếu Tô Gia bị thương đến một sợi tóc, hắn sẽ bắt Tống gia lẫn Trần gia phải trả giá bằng máu.
Chỉ là khi bọn họ đi vào khoang thuyền, tiếng súng đột nhiên ngưng bặt, Tống Sở Vân và Trần Dư ngồi bên nhau cầm điều khiển từ xa, trong khoang thuyền bốn cái loa lớn đặt ở bốn góc, hai phe người vừa rồi còn đang “bắn nhau” đồng loạt buông súng trong tay.
Trần Uyên mím chặt môi, trên mặt đầu tiên là một mảnh hàn lãnh, sau đó bỗng dưng cười lớn. Tô Gia của hắn cho dù đã không còn Tô gia sau lưng vẫn hoàn mỹ mà mạnh mẽ như trước.
Thật may, Tô Gia không xảy ra chuyện.
“Trần tổng, anh làm gì vậy?” Tung tin muốn giáo huấn Trần Dư, thế mà lúc này Tống Sở Vân đang vui vẻ ngồi bên Tiểu Ngư, giáo huấn thì có đấy, nhưng không phải ở đây.
“Tô Mặc đâu?” Trần Uyên câu ngón tay, thủ hạ xung quanh lập tức giương súng nhắm vào đám người trong khoang thuyền.
“Tô Mặc……” Trần Dư vừa mở miệng, bên ngoài đột nhiên lại một trận huyên náo.
Một hàng cảnh sát vũ trang xông vào: “Toàn bộ không được nhúc nhích! Buông vũ khí xuống!”
Diệp Tử Ngọ nhanh chóng xuất hiện, ánh mắt đảo qua mọi người trong khoang thuyền, cuối cùng dừng lại trên Trần Uyên, đối phương thủy chung tỏ vẻ lãnh đạm.
“Tổ trưởng, dưới sàn toàn là súng giả, súng đồ chơi!” Harvey nhặt một khẩu súng nói.
“Nhưng những thứ này hình như không phải giả.” Diệp Tử Ngọ nhìn chằm chằm đoàn vệ sĩ bên cạnh Trần Uyên, lạnh lùng nói, “Trần tổng, có người tố cáo anh tham gia buôn lậu, mang súng phi pháp, mời anh theo chúng tôi về cảnh cục.”
Trần Uyên phất tay, đám vệ sĩ đồng loạt buông súng.
Cảnh cục, văn phòng trưởng quan.
“Tuy Tô gia luôn buôn lậu, nhưng Hong Kong với họ mà nói chẳng qua là trạm trung chuyển mà thôi, hiện tại không chỉ trực tiếp nhúng tay buôn lậu còn bị tố cáo, tổ trưởng, người mật báo đó là ai, cư nhiên biết Trần Uyên sẽ lên du thuyền của Trần Dư.” Harvey run run, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đừng nói là Tô Bạch thật chứ?”
“Thủ pháp rất giống của Tô Bạch, Tô Bạch lúc làm một việc luôn có thói quen dùng một việc khác để che đậy, anh vĩnh viễn không đoán được hắn rốt cuộc muốn làm gì, mà thấu hiểu Trần Uyên đến thế, ngoại trừ Tô Bạch tôi không nghĩ còn có người thứ hai.” Diệp Tử Ngọ nhíu mày, kết quả ngay cả cảnh sát bọn họ lần này cũng thành con cờ của đối phương.
Người đó rốt cuộc muốn làm gì, cố ý dẫn bọn họ tới Hong Kong, dàn xếp để Trần Uyên lộ nhược điểm, còn có Trần gia……
“Trần Uyên thế nào rồi?” Diệp Tử Ngọ cầm bút viết vài điểm mấu chốt xuống giấy.
“Hắn một câu cũng không chịu nói, chỉ chờ luật sư đến.” Harvey trái lại rất hưng phấn, “Bất quá cuối cùng hắn cũng bị chúng ta bắt một lần.” Tuy rằng có lẽ không lâu sau lại để chạy thoát, nhưng vẫn tốt hơn là không bao giờ bắt được.
“Sau lưng Trần Dư rốt cuộc là ai, Harvey, Trần Dư và Tống Sở Vân có khai gì không?”
“Hai người đó khăng khăng nói là đang mở tiệc trên du thuyền, bất quá có ai dùng tiếng súng làm nhạc nền mà không phải vũ khúc? Với lại đống súng đồ chơi cũng quá kỳ quái, tổ trưởng, có lẽ bọn họ muốn dụ Trần Uyên vào bẫy.” Harvey vỗ trán, hậm hực nói, “Mẹ nó, vậy chúng ta há chẳng phải cũng trở thành con cờ cho kẻ chỉ đạo sau màn, gia hỏa đó cố ý ném Trần Uyên cho chúng ta.”
“Tổ trưởng, gia hỏa đó rốt cuộc là ai, sẽ không phải Tô Bạch chứ? Không thể nào, toàn bộ người trên máy bay đều chết sạch!” Harvey càng nghĩ càng cảm thấy khủng hoảng, lạnh cả xương sống, “Gặp ma rồi!”
“Mặc kệ là ai, hắn nhất định có liên quan đến Tô gia, có quan hệ mật thiết với Trần Uyên, thậm chí ngầm cấu kết Trần gia và Tống Sở Vân, và cả Simon.D!” Diệp Tử Ngọ cúi đầu nhìn tờ giấy liệt kê dãy nhân vật trọng điểm, cuối cùng thêm một cái tên, “Còn Đường Kiêu nữa, tra tin tức về Đường Kiêu cho tôi.”
Harvey nhấc ống nghe điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Ngọ: “Chiều nay vừa lên máy bay đi rồi.”
“Điểm đến?”
“Dubai.”
“Phái người theo dõi Đường Kiêu.” Cũng có khả năng là Đường Kiêu muốn giúp Tô Mặc thoát khỏi Trần Uyên nên mới bày kế.
“Tổ trưởng, còn một người tôi không biết có nên nhắc hay không, người mà trước đó anh vẫn luôn giữ liên lạc, Tô Mặc, hắn hiện tại ở bên cạnh Đường Kiêu, hơn nữa hắn cũng là người của Tô gia, đồng nghiệp bên chúng ta còn phát hiện dạo này hắn thường đi chung với Trần Dư.” Harvey sờ sờ chóp mũi, hắn tuy mừng cho lão đại bắt đầu hẹn hò với một người, bất quá chuyện này phải nhắc một chút.
“Tô Mặc bối cảnh rất trong sạch.” Diệp Tử Ngọ ngồi trên sô pha, lo lắng hỏi, “Vẫn không có tin tức của Tô Mặc?”
Harvey lắc đầu: “Đây cũng là một điểm kỳ quái, Tô Mặc không theo Đường Kiêu rời khỏi Hong Kong.”
“Tổ trưởng, có lẽ tôi đã nghĩ nhiều, Tô Mặc hẳn chỉ là một người vô tội.” Harvey cũng cảm thấy mình nhạy cảm thái quá, tư liệu bối cảnh của Tô Mặc bọn họ đã sớm tra xét kỹ càng, tuy là người của Tô gia nhưng không hề nhúng tay vào chuyện của Tô Gia, đừng nói nhúng tay, ở thành phố A Tô Mặc còn là một đứa con riêng bị hất hủi.
Tô Mặc bối cảnh cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn thành tích tốt đẹp quyên trợ giúp đỡ trẻ em nghèo đến trường, nhưng một giáo sư đại học bình thường đột nhiên trở thành miếng mồi ngon để mấy lão đại tranh giành ẩu đả, thật đúng là chuyện lạ khiến người khó tránh hiếu kỳ.
Harvey nghĩ, có lẽ hắn nên đi giảm béo một chút, không thể hấp dẫn đàn ông thì kiều nữ chắc ít nhất cũng được vài nàng, chỉ khổ thân cho tổ trưởng nhà mình, khó khăn lắm mới có hảo cảm với một người, đối phương lại bị mấy đại gia cướp mất.
“Tổ trưởng, anh thích vị Tô Mặc Tô tiên sinh đó sao?” Ngoài công sự ra, cấp dưới thỉnh thoảng cũng quan tâm tới đời sống tình cảm của sếp.
Kỳ thực khi hay tin Tô Bạch tử nạn Harvey rất cao hứng, ít nhất tổ trưởng của bọn họ được giải thoát rồi, không cần mỗi ngày phải chạy rong đuổi theo “Ngọc Diện Diêm La” kia nữa.
Diệp Tử Ngọ ngẩn người, sau đó lạnh lùng liếc hắn: “Harvey, không có chuyện gì làm thì đi theo dõi Đường Kiêu đi.”
Harvey lập tức bật dậy, bày tư thế chào tiêu chuẩn trong quân đội: “Harvey nhất định theo dõi sát sao tình địch của tổ trưởng! Xin tổ trưởng yên tâm!” Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy.
Diệp Tử Ngọ thoáng đỏ mặt, tình địch? Thích?
Không biết có phải thích hay không, nhưng khẳng định là không ghét.
—–
Đây là chương cuối cùng trong chính văn vợ chồng em Trần Dư xuất hiện, cho nên kỳ tới sẽ là phiên ngoại về Trần Tống hai người ^__^