• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút trong yên lặng, bọn họ cũng không mở miệng.

Mùa hè trong kí ức kia đã ở rất xa rồi, nhưng có một vài chi tiết vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Tiếng nước giội xuống đất, dưới cây dâu hoặc cây đào gì đấy tỏa ra vẻ kham khổ kia, bọn họ ôm nhau rất lâu. Giữa mùa hè nóng rực năm ấy, anh vừa nhớ lại liền nghĩ tới câu thiên trường địa cửu kia…

“Đội trưởng Lục!” Đột nhiên có tiếng truyền tới từ phía trên, kéo hai người thoát ra khỏi vòng xoáy kí ức mà trở về hiện tại.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, lại là Diêu Húc.

“Đội trưởng Lục, anh nhanh quay về phòng bệnh đi, cô Trần tới thăm anh.”

Lục Thanh Nhai nhíu mày: “Cô Trần nào?”

“Thì…” Diêu Húc nhức đầu, “Đối tượng xem mắt của anh đấy.”

“…”

Lâm Mị trầm mặc, Lục Thanh Nhai cũng trầm mặc.

Diêu Húc liếc nhìn Lục Thanh Nhai, lại liếc nhìn Lâm Mị, cậu ta luôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, Chỉ huy Thẩm đẩy cậu ta xuống đây tìm người, chắc không phải là muốn để cậu ta tới chịu cơn giận chứ?

“… Đội trưởng Lục?”

Lục Thanh Nhai nhướng mày: “Mấy người lại hùa nhau chỉnh tôi đúng không?”

“… Tôi, tôi không biết! Đội trưởng Lục tự mình về phòng bệnh xem đi!”

Cậu ta nói xong liền lượn gấp.

Lục Thanh Nhai: “…”

Anh cúi đầu nhìn Lâm Mị, vừa định giải thích vài câu, di động lại vang lên. Sợ có tin tức quan trọng gì, anh do dự một giây, vẫn là lấy ra xem.

Châu Viêm Viêm: “Thật ngại quá, Đội trưởng Lục! Mấy hôm nay tôi vẫn luôn chạy tin tức ở bên ngoài, không chú ý tin nhắn. Ngày tháng năm sinh của Lâm Ngôn Cẩn tôi cũng không rõ lắm, cậu trực tiếp đi hỏi đàn chị Lâm đi!”

Lục Thanh Nhai nhìn chằm chằm ba chữ “Lâm Ngôn Cẩn” trên màn hình, ánh mắt rất lâu cũng không dịch chuyển.

Đứa bé kia không theo họ “Nghiêm” gì đó, mà lại theo họ “Lâm” – cùng họ với Lâm Mị.

Chuyện này thú vị rồi.

Lâm Mị lên tiếng: “… Anh về phòng bệnh đi, tôi về đây.”

Lục Thanh Nhai buột miệng: “Quay về đâu? Giang Phổ?”

Lâm Mị hơi mơ màng: “Khách sạn. Chủ nhật về Giang Phổ.”

“Ở lại thêm vài ngày đi,” Giọng điệu của Lục Thanh Nhai không để cho cô có cơ hội phản biện: “Tôi nghỉ bệnh, có thời gian, đưa cô tới thành phố Hồ Đồng dạo chơi.”

“Anh không cần dưỡng thương sao?”

“Vết thương nhỏ xíu mà cũng cần phải dưỡng thương sao? Nhà nước nuôi bọn tôi cũng không phải phí cơm đâu…” Anh đoán tên nhóc Diêu Húc này là trung thực nhất cả đội, chắc cũng không đến mức ăn không nói có đâu, không cần biết đối tượng xem mắt kì lạ kia chui từ đâu ra, anh cứ tới xem xem, nhanh chóng đuổi đi là được.

“Ở đây đợi tôi một lúc…” Lục Thanh Nhai khựng lại: “Lên đây chờ cũng được.”

Lâm Mị liếc Lục Thanh Nhai một cái, thầm nghĩ tại sao phải lên đó chờ? Tới xem hiện trường xem mắt sao?

“Tôi còn phải trở về để… Này này này!”

Lục Thanh Nhai hơi vội, rất nhiều ý nghĩ nảy ra trong đầu anh, nhưng anh cố không nghĩ nữa, việc gấp trước mắt là tạm thời không thể để cô đi, nghĩ vậy bèn nắm lấy cổ tay cô kéo lên: “Đi, không cần khách sáo.”

Lâm Mị: “…”

Trong phòng bệnh cũng khá là tiện nghi.

Th4m duệ không cần phải nói, anh ta luôn luôn ở đây; đám Quan Dật Dương và Ngu Xuyên cũng tới rồi; nhìn tiếp vào trong, Phu nhân của Chính ủy chi đội Trần Nhất Mai và một cô gái trẻ tuổi đang đứng đó.

Một hàng bảy tám người, vây quanh chiếc giường trống trải… Mà người vốn nên nằm trên giường, lúc này lại ở ngoài cửa.

Th4m duệ vừa quay đầu, phát hiện người đã trở lại: “Lão Lục, chạy đi đâu đấy? Cô Trần đã chờ một lúc lâu rồi.”

Lục Thanh Nhai liếc mắt lườm Th4m duệ, thầm nghĩ, chỗ mà tôi chạy tới không phải là do anh chỉ hay sao?

Lúc này anh mới thả lỏng cổ tay Lâm Mị ra, bước vài bước vào, kính lễ với Trần Nhất Mai: “Chào cô Trần!” Trần Nhất Mai là một phó hiệu trưởng đương nhiệm ở Hồ Đồng, nên tất cả mọi người đều gọi bà một tiếng “cô”.

Trần Nhất Mai cười hòa nhã: “Đã bị thương rồi còn chạy loạn khắp nơi à?”

Lục Thanh Nhai cười nói: “Bọn tôi bình thường đều hoạt động quen rồi, không ngồi yên được.”

“Vết thương không nặng chứ?”

“Không nặng, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cảm ơn cô Trần còn đặc biệt tới đây thăm tôi. Có phải trong đội bọn tôi có ai làm quá lên vết thương tôi mà báo với cô không?”

Trần Nhất Mai cười nói: “Sao có thể chứ, bọn họ trước nay đều là chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có… tôi còn không hiểu các cậu chắc, một đám coi bản thân như mình đồng da sắt.”

Bởi vì chồng mình là Chính ủy chi đội, Trần Nhất Mai rất thân với mấy cơ động trực thuộc chi đội. Đặc biệt là Trung đội trưởng Lục Thanh Nhai, tuy là cán bộ, nhưng anh còn xông xáo hơn, nhanh hơn lính thường, sống bẩn, sống mệt, hay sống trong nguy hiểm, trước nay anh luôn luôn tiên phong. Anh lãnh đạo trung đội một năm mang về không biết bao nhiêu sự công nhận danh dự. Quan trọng là người cũng tuấn tú lịch sự, đứng bừa ở đâu cũng là minh chứng sống cho quảng cáo tuyển binh.

Trần Nhất Mai hỏi han vài câu, cuối cùng cũng nói rõ ý đồ của mình, đẩy cô gái trẻ đứng bên cạnh mình lên phía trước nửa bước, cười nói: “Đây là em họ tôi, Trần Kha, năm nay vừa mới tốt nghiệp trường y, thực tập ở bệnh viện Trung đoàn. Tiểu Lục, cậu nằm viện nếu có cần gì, cứ trực tiếp tìm em ấy là được.”

Trần Kha lắc lư mái tóc đuôi ngựa, đưa tay ra, nở một nụ cười tràn đầy sức trẻ:

“Chào đội trưởng Lục, nghe danh đã lâu.”

Lục Thanh Nhai bắt tay với cô ta một chút, lễ độ nói: “Chào cô.”

Trần Nhất Mai điều chỉnh tình hình, kéo thêm mấy người Ngu Xuyên tới để thăm bệnh vào nói chuyện. Suy cho cùng bà cũng là người đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng, trình độ nói chuyện cũng khác hẳn, tuy dụng ý vẫn là tác hợp Trần Kha và Lục Thanh Nhai, nhưng bà không hề vội vã một chút nào, bà nói chuyện đều là những chủ đề bình thường, khéo léo đưa tình hình của Trần Kha vào, nhả ra từng chút từng chút một.

Trần Kha ở bên cạnh, thi thoảng góp thêm vài câu, góp thêm tiếng cười lanh lảnh.

Lâm Mị ở lại xem một lát rồi lui về: “Chỉ huy Thẩm, tản bộ nói chuyện một lát đi.”

Th4m duệ bước theo cô đi ra ngoài, hỏi cô có chuyện gì.

Lâm Mị: “Tôi còn có việc, bây giờ phải đi rồi. Phiền anh giúp tôi nói một tiếng với Lục Thanh Nhai nói một tiếng, nghỉ ngơi cho tốt, Tết này có về thành phố Giang Phổ thì liên lạc với tôi, tôi mời anh ta ăn cơm.”

Th4m duệ sững sờ, từ trong lời nói của cô, anh có thể nghe ra được ý muốn tạm biệt: “Cô Lâm chuẩn bị đi rồi?”

“Đợt công tác này của tôi chỉ còn lại hai ngày, kết thúc xong tôi liền trở về. Ngôn Cẩn sắp nghỉ hè, tôi đã đồng ý sẽ đưa nó đi chơi.”

Th4m duệ gật gật đầu: “Được, tôi sẽ chuyển lời tới lão Lục – cô Lâm không giận chứ? Tính cách của lão Lục chính là như thế, hơn nữa đám ông lớn bà lớn kia của chúng tôi tới lui nhiều cũng quen, nói chuyện có thể không câu nệ nhiều, cô đừng để tâm.”

Lâm Mị cười nhạt, lại liếc mắt ngó vào phòng bệnh một cái, trong lòng lúc nặng lúc nhẹ, có cảm giác thật sự mất mát: “Không sao… Lục Thanh Nhai cũng thay đổi khá nhiều, cuộc sống hiện tại cũng thích hợp với anh ấy.”

Chuyện Lục Thanh Nhai nhờ Chu Viêm Viêm qua tin nhắn, anh cũng muốn thăm dò qua miệng Lâm Mị, nên mới thường xuyên liếc nhìn về phía cửa.

Ai ngờ sau khi nghe Trần Nhất Mai kể một chút về mấy chuyện vụn vặt như khi Trần Kha học cấp ba đã giành được vài giải thưởng của các cuộc thi nhảy lớn, anh ngẩng đầu lên lần nữa thì không còn thấy bóng dáng Lâm Mị đâu nữa, Th4m duệ cũng không thấy đâu.

Anh kiên nhẫn chờ đợi, lại đợi thêm mười phút nữa, Trần Nhất Mai cuối cùng cũng nói xong, bảo Trần Kha trao đổi số điện thoại với anh, sau đó rốt cục cũng đưa em họ bà ấy về, kết thúc buổi thăm hỏi hôm nay.

Quan Dật Dương muốn trêu chọc anh vài câu, nhưng Lục Thanh Nhai làm gì có thời gian. Anh đẩy cậu ta sang một bên rồi đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp được Th4m duệ ngoài hành lang.

“Lâm Mị đâu?”

Th4m duệ: “Tôi vừa mới tiễn cô ấy đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Sao tôi biết được, tiễn cô ấy lên xe taxi xong là tôi liền quay lại rồi. Cô ấy bảo tôi chuyển lời tới cậu, bảo cậu ngoan ngoãn dưỡng thương, Tết về Giang Phổ thì liên lạc với cô ấy, cô ấy mời cậu ăn cơm.”

Lục Thanh Nhai chửi thầm, nhanh chóng lấy điện thoại ra liên lạc với Lâm Mị.

Lâm Mị: “Tôi về khách sạn.”

“Chuyện tôi bảo cô ở lại thêm hai ngày…”

“Anh còn đang bị bệnh kìa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Hai năm trước tôi từng tới Hồ Đồng rồi, những chỗ nên chơi đều chơi qua rồi.”

Lục Thanh Nhai trầm mặc một lúc: “… Còn giận sao?”

“Không, không phải anh đều xin lỗi rồi à? Quen anh cũng sắp mười năm rồi, mà đây là lần đầu nghe thấy anh xin lỗi, cảm giác cũng khá mới mẻ,” Giọng điệu Lâm Mị vô cùng ung dung: “Thấy anh hiện tại cuộc sống rất tốt, tôi cũng yên tâm. Chuyện của quá khứ… nên lật sang trang mới rồi.”

Lục Thanh Nhai không hé răng nửa lời.

Lật sang trang mới? Vậy cũng phải để cho anh làm rõ chuyện về thằng nhóc Lâm Ngôn Cẩn này đã rồi hãy tính sau.

Nhưng mà lúc này, còn cách gì có thể tạm thời giữ Lâm Mị lại?

Đang suy nghĩ, anh quay đầu lại liền thấy một đám người đang ló đầu ra nhìn ở trước cửa phòng bệnh. Lục Thanh Nhai đột nhiên trực tiếp dập máy, nhìn chằm chằm Th4m duệ, có chút đăm chiêu.

Th4m duệ lùi về phía sau một bước: “… Cậu đừng có mơ.”

Lục Thanh Nhai: “Có phải anh em không?”

Th4m duệ kiên cường, chính trực, nghiêm nghị, “Tôi làm người là có giới hạn thôi! Là anh em cũng không thể giúp cậu tán phụ nữ có chồng!”

Ngu Xuyên, Quan Dật Dương, Diêu Húc đều bị năm chữ “Tán phụ nữ có chồng” này làm khựng lại, ánh mắt nhìn Lục Thanh Nhai đều trở nên phức tạp thêm vài phần.

Lục Thanh Nhai nhíu nhíu mày: “Không giúp phải không?” Anh nhìn về phía đám Ngu Xuyên: “Biết chỉ huy trưởng thành, trầm ổn của các cậu, tên lúc nhỏ là gì…”

Th4m duệ gào lên: “Tôi giúp!”

Không thể không nói, khổ nhục kế vẫn là cách tốt nhất.

Chưa đầy mười lăm phút sau khi nhận được điện thoại của Th4m duệ, Lâm Mị quay trở lại, vội vã đẩy cửa phòng bệnh ra: “Lục Thanh Nhai…”

Vừa thấy đám người Th4m duệ đứng đó với gương mặt nghiêm trọng, trong lòng cô hoảng hốt cả lên: “… Chỉ huy Thẩm, Lục Thanh Nhai không sao chứ? Tại sao đột nhiên lại ngất đi?”

“Không sao, bác sĩ vừa tới xem xét qua một chút, não hơi chấn động.”

Th4m duệ thầm khinh thường Lục Thanh Nhai, nhưng vẫn hết lòng hết dạ giúp anh nói dối tiếp: “Chúng tôi còn phải tiếp tục tới giúp bảo vệ an toàn cho buổi đàm phán, các ban khác của doanh trại cũng phải sắp xếp để bất cứ lúc nào đều có thể chuẩn bị tốt cho chiến tranh, để phòng những huống đột ngột, hơn nữa mùa lũ sắp tới rồi, nhiệm vụ phòng lũ lụt rất nghiêm trọng… Nhưng theo tình hình hiện tại của lão Lục, thời thời khắc khắc, có lẽ đều phải có người chăm sóc bên cạnh…” Dứt lời, anh khó xử liếc mắt qua phía Lâm Mị.

Lâm Mị: “Đợt công tác này của tôi còn có hai ngày nữa là kết thúc, nếu các cậu yên tâm về tôi, thì tôi có thể…”

“Vậy chuyện nhà của cô Lâm…”

“Thì để lỡ vài ngày, không sao.”

Th4m duệ nghiêm túc gật gật đầu, “Vậy lão Lục tạm thời nhờ cô.”

Vẻ mặt Ngu Xuyên, Quan Dật Dương cũng nghiêm túc như vậy: “Đội trưởng Lục phải nhờ cô rồi!”

Đoàn người bước từng bước rời khỏi phòng bệnh, ra khỏi hành lang, đi vào thang máy…

Quan Dật Dương là người đầu tiên không nhịn được, cười ha ha.

Ngu Xuyên vô cùng đau đớn: “Khí tiết tuổi già của đội trưởng Lục khó giữ được.”

Lương tâm Th4m duệ lên án: “… Tội lỗi, tội lỗi.”

Chỉ còn Diêu Húc cứ luôn nghĩ về cái vấn đề kia: “…Chỉ huy, vậy là tên hồi nhỏ của anh rốt cuộc là gì?”

—-

Trong phòng bệnh, Lâm Mị bật điều hòa lên, cô vội vội vàng vàng chạy về tới đây, mồ hôi khắp cả người cô hôi cuối cùng cũng bốc lên hết rồi.

Trên giường, Lục Thanh Nhai giật mình, chầm chậm mở mắt ra.

Lâm Mị nhanh chóng cúi người nhìn cậu: “Thế nào? Đầu còn choáng không?”

“Không có việc gì.” Lục Thanh Nhai ngước nhìn mặt cô.

Lo âu, lo lắng, đều rất chân thành, khẩn thiết.

Lâm Mị lấy điện thoại ra: “Ngày mai tôi phải đi làm, buổi tối tan làm có thể tới đây. Anh muốn ăn gì? Tôi hỏi Viêm Viêm mượn phòng bếp, sắc ít thuốc cho anh uống.”

Lục Thanh Nhai trầm mặc một hồi: “…Khách sáo quá rồi.”

“Anh cứ nói thẳng, có cần hay không?”

Chỉ trong chốc lát, Lục Thanh Nhai trầm giọng nói: “Nhà tôi có phòng bếp, cô trực tiếp dùng đi, đừng mất công đi mượn.”

***

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK