Lục Thanh Nhai có chút hoảng hốt, vội vàng truy vấn: “Làm sao vậy?”
Lâm Mị lắc đầu, đi sang bên cạnh một bước, ngồi xuống ở ven hồ: “…… Anh cũng ngồi đi.”
Mọi vật yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió, không có lấy một âm thanh nào.
Lâm Mị nhẹ giọng nói: “…… Đơn Đông Đình đã nói cho em một số chuyện của anh.”
Lục Thanh Nhai trầm mặc mấy giây, run run sờ túi tìm thuốc lá: “…… Nói cả rồi à?”
“Ừ, nói cả rồi.”
Anh cắn đầu thuốc, trượt viên đá mài trên bật lửa, vừa mới quẹt một cái, gió thổi tới, không một tia lửa nào lóe lên, dứt khoát không đánh nữa.
“……Thời điểm em đi tìm anh, ba anh vừa mới nhận được điện thoại, nhà cửa cũng đã bị thế chấp rồi, ông ấy cãi nhau với anh một trận, cho nên lúc anh nhìn thấy em, cảm xúc quá táo bạo, hoàn toàn không hành xử dựa trên lý trí.”
Anh nhìn ảnh ngược của mặt trăng lạnh lẽo rơi trên mặt nước: “…… Xin lỗi em, có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Anh không nói với em, là bởi vì những thứ này thực ra chỉ là cái cớ, anh không tin em thì chính là anh đã sai rồi.”
Từ nhỏ anh đã được cưng chiều vô cùng, muốn cái gì là có c4i ấy, với anh mà nói, thế giới đã mở ra rất nhiều cánh cửa đối với anh, đằng sau mỗi một cánh cửa đều là con đường bằng phẳng.
Anh chưa từng ngờ rằng sẽ có một ngày mà tất cả những cánh cửa đó đều biến thành mặt tường.
Thế giới đột nhiên không kịp phòng bị mà lộ ra bộ mặt thật của nó… tàn khốc, thực tế.
Đại đa số mọi người, đều đang thuận lợi nghênh đón trưởng thành, nhưng trưởng thành lại chính là thời điểm mà anh đứt gánh ngã xuống.
Một khắc trước anh vẫn còn là một cậu ấm sống trong một tòa cung điện với vải vàng tơ bạc.
Một khắc sau thì lại đã cửa nát nhà tan, thành một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng.
Vận mệnh vội vã biến đổi, giống như một dòng nước lũ mang theo mùi bùn thanh, anh bị quấn lấy đến không thể đứng thẳng, cũng không có cách nào thấy rõ bờ ở hướng nào, cũng không biết chỉ dựa vào sức lực của một mình mình thì có thể cập bờ được hay không.
“Sau khi cãi nhau với em, anh đã bình tĩnh lại, thời điểm chuẩn bị đi tìm em nói lời xin lỗi, mẹ của anh qua đời……” Giọng nói của Lục Thanh Nhai bình tĩnh: “…… Không lâu sau, việc kinh doanh của ba anh cũng chính thức phá sản. Khi đó anh do dự, hai bàn tay trắng, bản thân lại không thể mang đến cho em bất cứ thứ gì, cho dù có đi tìm em thì cũng làm được gì đâu? Em muốn tương lai, anh lại không thể mang lại cho em dù chỉ là chút ít.”
“Lục……”
“Lâm Mị, em nghe anh nói.” Đầu ngón tay của anh miết điếu thuốc lá kia, rất nhanh có sợi thuốc lá tràn ra ngoài, trong gió đêm như có hơi thở nghèn nghẹn: “…… Trước kia, đã rất nhiều lần em nói bóng nói gió thảo luận với anh về kế hoạch trong tương lai, không phải là anh không nghe hiểu mà là, anh giả bộ nghe không hiểu…… Bởi vì anh cũng không biết tương lai của bản thân nằm ở đâu, đua xe chắc chắn là chuyện không thể làm cả đời, mà anh cũng không có mấy khả năng quay trở lại trường học tiếp tục học hành…… Anh không thể mang đến cho em bất cứ điều gì, lại sợ em thất vọng, cho nên vẫn luôn trốn tránh tự hỏi bản thân……”
Sau khi mẹ qua đời, anh mới chân chính suy xét đến vấn đề này.
Quả thật anh vẫn còn thích Lâm Mị, nhưng cái gọi là thích này không có một điểm tựa nào, từ đầu đã chú định sẽ không có bất cứ quả ngọt nào.
Anh đã hỏng bét, khi đó lại đi tìm cô, chẳng qua cũng chỉ là kéo cô vào trong một con đường lạc lối không biết nơi đâu là ánh sáng thôi.
Nghĩ trước nghĩ sau, không có con đường nào có thể đi, cuối cùng trong lúc vô tình thấy được thông báo chiêu binh.
Khi đó Lục Lương Trù vốn sứt đầu mẻ trán, và anh vừa thấy mặt đã cãi nhau um lên, ồn ào quá thì thậm chí còn động tay động chân.
Rốt cuộc có một lần, Lục Lương trù đánh anh, anh không đánh trả lại một chút nào.
Nửa đêm thu thập xong hành lý, suốt đêm rời đi.
Rèn luyện trong bộ đội, có thể làm một người thay xương đổi cốt.
Anh đã không còn là “cậu Lục” cầm trong tay tiền của ba mẹ mà rong chơi tận trời mây, trên người anh đã được phó thác trách nhiệm, anh bắt đầu hiểu ra trọng lượng và ý nghĩa của hai chữ “Trách nhiệm” này.
Cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được, những lời khi ấy anh nói với Lâm Mị, là sai lầm đến mức nào.
Lựa chọn của cuộc đời không phải là làm bài kiểm tra, sẽ không có bất cứ một đường sống nào mà sửa đổi lại.
Ngày đó khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ đưa Lâm Mị về nhà, anh và Đơn Đông Đình uống đến say mèm.
Sau khi tỉnh lại thì cảm nhận được một cơn đau thấu da thấu thịt, so với nỗi đau khi viên đạn ghim vào cánh tay còn kinh khủng hơn.
Anh nghĩ, những lời nói vô trách nhiệm mà anh đã nói năm ấy, có lẽ đã chặt đứt mối duyên phận tốt nhất cả cuộc đời này của anh.
Cô gái mà anh vẫn luôn yêu sâu sắc, hiện giờ lại thuộc về một người đàn ông khác.
Đây là sự trừng phạt lớn nhất.
“…… Trong cuộc họp đàm phán, thời điểm gặp lại em một lần nữa, sở dĩ anh nói ra những lời khó nghe ấy, là bởi vì anh rất ghen ghét, anh không cách nào suy nghĩ rằng có phải em đã kết hôn rồi hay không, có phải cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc hay không……”
Không cam lòng, hối hận.
Có thể đó chính là hai mùi vị khó có thể chịu đựng nhất trên cõi đời này, so với thống khổ đơn thuần thì càng sâu sắc hơn.
Mãi đến khi anh nghe nói con trai của Lâm Mị đã bảy tuổi, những vách tường năm đó dựng đứng lên, cầm tù anh ở bên trong dường như đột nhiên lại mở ra cho anh một cánh cửa.
Hốc mắt của Lâm Mị phiếm hồng, những cảm xúc phức tạp nghẹn cứng ở trong lòng.
Cô cảm nhận được bàn tay đặt bên thềm cầu của mình được anh nắm lấy, siết thực sự chặt.
“…… Đến bây giờ anh vẫn còn cảm thấy bản thân đang nằm mơ, không tin được em vậy mà lại tha thứ cho anh dễ dàng đến thế. Những chuyện anh đã làm năm ấy, dù cho có làm bao nhiêu chuyện khác cũng không thể bù đắp được.” Lòng bàn tay dán chặt, có mồ hôi toát ra, nhưng không biết là của ai, anh không có thói quen đào tim đào phổi, dốc lòng như thế với người khác, vẫn luôn cảm thấy như thể là thân thể tr4n trụi mà xâm nhập doanh trại của địch, bốn phương tám hướng đều là vũ khí trí mạng, nhưng anh biết, cho dù là như thế nào vẫn phải nói cho cô: “…… Anh sợ em ngủ một giấc tỉnh lại, lại hối hận vì quyết định này.”
Anh hít vào một hơi thật sâu, tựa như đang thở dài: “…… Nhẫn cũng đã mua thật lâu, vài lần muốn cầu hôn với em, nhưng lại không mở miệng được.”
Lâm Mị sửng sốt.
“…… Không muốn để cho em không danh không phận mà lăn lộn với anh, như vậy quá khiến cho em phải chịu ấm ức, nhưng lại sợ em không đồng ý. Anh không xứng với em, em là cô gái tốt nhất trên cuộc đời này……”
Lâm Mị: “Từ từ.”
Lục Thanh Nhai dừng lại, nhìn cô.
“Anh vừa mới nói, muốn cùng em, làm gì?”
Lục Thanh Nhai giống như bây giờ mới ý thức được bản th4n dưới sự vô thức đã bật thốt ra điều gì, sửng sốt một chút, vội nói: “Chuyện vừa rồi không tính, em chắc chắn là không nghe thấy đâu……”
Lâm Mị nhìn anh một lát, bật cười.
“Lục Thanh Nhai, thực ra em là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, có đôi khi sẽ rất tin tưởng vào trực giác của bản thân mình, những quyết định mà bản thân đã đưa ra thông thường sẽ không sai……” Cô nghiêm túc mà nói: “Không phải là dễ dàng như anh đã nói đâu, em đã suy nghĩ rất nhiều, lúc ấy bạn của em đã từng khuyên em, từng chút từng chút những điều anh ấy nói em đều biết là đúng. Em cũng biết đây là một quyết định rất bồng bột, ở trong cái nhìn của người ngoài, em đã bị ngã trong một cái hố rồi, lần thứ hai đụng phải, chẳng những không né tránh, vậy mà còn tạo hình trước cái hố, muốn cho bản thân dù có ngã cũng đa dạng phong phú thêm một chút. “
Cô nghe thấy Lục Thanh Nhai cười một tiếng, bản thân cũng cười: “Thế nhưng em cũng đã mở to đôi mắt, em biết nhìn ngắm, em biết cảm nhận, em rất rõ ràng anh đã thay đổi, em không thể phủ nhận sự thay đổi này, tựa như không thể phủ nhận bản thân vẫn còn thích anh.”
Mặc kệ là chủ động cúi đầu xin lỗi với cô, hay là dãi nắng dầm mưa mà thực hiện một chức trách của quân nhân, hoặc là không bao giờ hành động không suy nghĩ gì giống như năm đó nữa, mỗi một lời nói với cô, bên trong đều mang theo một chút kinh sợ và cẩn thận.
Quả thật năm đó anh đã làm sai, chỉ là cô không muốn chỉ vì một sai lầm của năm ấy, mà đi phủ nhận cái người hiện tại vẫn có thể làm cho con tim cô rung lên, làm cho cô có thể cảm nhận được ‘Tình yêu’ một lần nữa này.
Cái sai của quá khứ, cùng với cái đúng của hiện tại, cũng không phải mâu thuẫn.
Huống hồ, quy chụp toàn bộ sai lầm này lên người Lục Thanh Nhai, đó là không công bằng.
Dù sao thì Lục Thanh Nhai cũng không có cưỡng bách cô, cô có thể lựa chọn từ chối, thế nhưng cô đã không làm.
Thời điểm chia tay, những lời cô đã nói, đồng dạng cũng đã làm tổn thương đến Lục Thanh Nhai lúc ấy vốn đang ở trong khốn cảnh.
Từ khi quay lại cho tới nay, cô không có chủ động đề cập đến chuyện ngày đó, ở trong cái nhìn của cô, cứ nhất quyết phải phân rõ ngày ấy ai đã nói cái gì, so đo từng chút một, ngược lại sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai.
Tám năm trôi qua, trong nhà và đồng nghiệp sắp xếp, cô cũng đã từng gặp không ít những người đàn ông khác.
Nhưng không ai, có thể làm cho cô tin tưởng rằng bản thân có thể đi cùng anh ta đến hết quãng đời còn lại.
Cô không thể làm ra chuyện kết nhóm sinh hoạt, cô không muốn để cho một người xa lạ mà bản thân không hề yêu thích, cứ như vậy bước vào cuộc sống của mình, mơ hồ mà qua ngày, hơn nữa còn phải gánh vác mối nguy hiểm tiềm tàng khi đối phương bắt lỗi cô về “sai lầm” thời niên thiếu.
Ngoại trừ ba mẹ, ngoại trừ con trai, không có một ai có tư cách bình luận cuộc sống của cô.
Nếu như ý nghĩa của việc tìm một người kết hôn là hạ thấp bản thân, hạ thấp sự tồn tại của Ngôn Cẩn, vậy thì cút con mẹ nó đi.
29 tuổi, không phải mười chín tuổi, vì mấy thứ tránh cho mặt mũi bị ném trong ao gọi là “Tự tôn”, “Tranh một hơi”, “Cốt khí” này, cô cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thời gian đã chữa lành thống khổ của cô, đồng thời cũng mang đến một luồng sức mạnh vô hạn.
Cô của hiện tại độc lập và tự do.
Cho nên dẫu cho còn có băn khoăn, dẫu cho vẫn còn núi non ngăn cách với quá khứ.
Cô vẫn nguyện ý tin tưởng anh thêm một lần, cho nhau thêm một cơ hội.
Cô tin tưởng Lục Thanh Nhai mới là người có thể mang lại hạnh phúc cho cô kia.
Từ góc độ này mà nói, lo lắng của Lục Thanh Nhai là chính xác.
Bởi vì, nếu như anh chỉ có một chút nào đó làm cô thất vọng nữa thôi, cô sẽ không chút do dự mà phất tay áo rời đi.
Lập trường đảo ngược, hiện tại người nắm giữ là cô.
Nếu cô lựa chọn từ bỏ, anh cũng không còn cách nào.
“Bây giờ em cảm thấy, khi đó chúng ta chia tay xem như không hoàn toàn là chuyện xấu.” Lâm Mị dịch sang phía bên cạnh một chút, dựa đầu lên bờ vai anh: “…… Không ngại tưởng tượng một chút, nếu lúc ấy chúng ta tiếp tục ở bên nhau thì sẽ thế nào?”
Nếu con trai được sinh ra, anh với hai bàn tay trắng, cùng còn đang đọc sách, cô lại không có nền kinh tế độc lập, khẳng định sẽ bởi vì áp lực nặng nề từ thực tế mà rơi vào vòng luẩn quẩn tranh luận không ngừng.
Nếu như làm phẫu thuật bỏ đứa bé, sau này chắc chắn cũng sẽ bởi vì quyết định này mà sinh ra kẽ hở, đặc biệt là cô, không có khả năng trong lòng không sinh phẫn uất.
Năm đó vào thời điểm tốt nhất lại đột nhiên im bặt, ngược lại đã để lại cho bọn họ của mấy năm sau này một tia cơ hội sống sót.
Lúc ấy nếu cứ tiếp tục ở bên nhau, có lẽ không đến hai năm, hoặc là khả năng thời gian sẽ còn ngắn hơn nữa, áp lực hiện thực mài mòn hết tình cảm mãnh liệt thời niên thiếu, hiển lộ ra bộ mặt khắc nghiệt và xấu xí nhất, khi đó bọn họ có tránh cũng không thể tránh được bước đường phải chia lìa —— hoàn toàn không có cách nào cứu vãn.
Lục Thanh Nhai duỗi tay ôm lấy bả vai của cô, nghiêng đầu, cằm cọ l3n đỉnh đầu của cô, hô hấp thật sâu một hơi.
Chuyện may mắn nhất cuộc đời này của anh chính là hai lần gặp được cô.
“…… Anh khốn nạn như vậy, cảm ơn em đã chịu tha thứ cho anh.”
“Không cần khách khí nha.” Lâm Mị khẽ cười một tiếng: “…… Ai bảo em lại là giáo viên chứ, giáo viên dù sao cũng phải cho phép học sinh mắc sai lầm một hai mà.”
Lục Thanh Nhai cúi đầu đi tìm lấy đôi môi cô: “…… Những lời khác không nói nhiều, sau này anh chắc chắn sẽ không làm cho em thất vọng.”
Lâm Mị cười nói: “…… Ừm, sau này lại có thêm chiến hữu anh em gì đó của anh đến thay anh nói thêm vài câu, như vậy thì càng tốt.”
Lục Thanh Nhai mài mài lên đôi môi cô, lại ngừng lại: “…… Anh thực sự cảm thấy như thế quá làm ra vẻ, không có gì để nói, lại không phải là lên gameshow, còn phải dựa bán thảm mà khiến cho người ta đồng tình……” Dừng một chút, “Có điều anh đồng ý với em, sau này có cái gì cũng sẽ nói với em.”
“Cũng không phải là bảo anh cái gì cũng nói…… Tỷ như cái chuyện mua nhẫn này ấy.”
Lục Thanh Nhai xụ mặt: “…… Không phải bảo em không nghe thấy rồi sao.”
“Được được được, cái gì em cũng không biết……” Thời điểm bật cười, đôi môi của anh đã dán lên, thâm tình mà dịu dàng hôn lấy cô.
- -----oOo------