Dân cư ở trong tòa nhà đều đã được sơ tán, trong đại sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ngu Xuyên đi ở phía trước, bảo vệ Trần Kha ở đằng sau lưng.
Mỗi khi anh ấy đi lên một tầng, thì sẽ tạm ngừng bước chân lại, nghe động tĩnh một chút rồi mới tiếp tục hành động.
Thấy Ngu Xuyên đi đến thật cẩn thận, Trần Kha cũng không tự chủ được mà thả chậm bước chân theo anh ấy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tầng sáu.
Ngu Xuyên đưa ra một cái thủ thế, bảo Trần Kha lui ra phía sau một bước. Trần Kha ngừng thở, đi xuống một bậc thang, lại thấy Ngu Xuyên nghiêng người dán lưng vào vách tường, giơ tay gõ cửa.
Đợi một lát sau, cánh cửa kia được đẩy ra bên ngoài. Bé gái năm tuổi kia bị người đằng sau đẩy một cái, mũi chân đang mắc ở trên ngưỡng cửa, trong lúc nhất thời lảo đảo một cái, oa oa khóc lớn.
“Tiêu Tiêu!” Trần Kha bước hai bước nhào về phía trước, muốn đi lên đó ôm đứa bé.
Vai phải cô ta bị người ta đẩy một cái, lùi khỏi vị trí đang đứng, trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy Ngu Xuyên ôm lấy đứa bé đang nằm trên mặt đất, xoay người một cái.
“Pằng!”
Một quả viên đạn suýt soát sượt qua cơ thể của anh, cửa “Loảng xoảng” một tiếng rồi khép lại.
Viên đạn bắn vào bức tường đối diện.
Tiếng súng đinh tai nhức óc, âm vang thật lâu cũng không tán đi.
Trái tim Trần Kha bị dọa đến sắp nổ tung, sau khi ngây ngốc một lúc lâu, nghe thấy Tiêu Tiêu vừa rồi cũng bị dọa giống cô ta đang bộc phát ra tiếng khóc kịch liệt mới hồi thần lại.
Đứa trẻ được Ngu Xuyên hoàn toàn bảo vệ ở trong l0ng nguc.
Vừa kinh vừa sợ, nước mắt Trần Kha cũng rớt xuống, nhanh chóng tiếp nhận lấy đứa trẻ từ trong tay của Ngu Xuyên, dịu dàng vỗ vỗ sau lưng của con bé để an ủi: “Tiêu Tiêu không khóc, không có việc gì không có việc gì……”
Súng trong tay của Kim Tự Cường không biết có bao nhiêu phát đạn, mà trên người Ngu Xuyên không có bất cứ một vũ khí gì, anh ấy ghi nhớ lời Lục Thanh Nhai dặn dò, không dám xông vào, quan sát một chút hoàn cảnh của hành lang, xoay người nói với Trần Kha: “Đi thôi.”
Vừa đi ra cửa lớn, hai vị công an cảnh sát đã đi lên phía trước hộ tống Trần Kha và đứa trẻ đi về phía đám người. Cha mẹ của Tiêu Tiêu cũng nhận lấy đứa trẻ, liên mồm an ủi.
Ngu Xuyên ngay lập tức đi đến trước mặt Lục Thanh Nhai và lãnh đạo của chi đội, báo cáo lại tình hình vừa mới quan sát được: “Nhìn ra là súng trường, kích cỡ không rõ ràng lắm. Trong phòng không bật đèn, tôi không thể nhìn ra được quá nhiều tin tức.”
Th4m duệ: “Kim Tự Cường chỉ phóng thích con tin, không đi ra tự thú là có ý tứ gì? Chẳng lẽ gã ta cho rằng bản thân gã hôm nay còn có cơ hội chạy thoát hay sao?”
Lục Thanh Nhai trầm ngâm: “Nếu con tin đã được giải cứu, có thể dùng thử mạnh mẽ công kích bằng vũ lực.”
Mấy người vây quanh một chỗ, thảo luận kế hoạch hành động.
Th4m duệ đưa ra đề nghị đầu tiên: “Từ ban công của tòa nhà, phá cửa sổ tiến vào có được không?”
Lục Thanh Nhai chỉ chỉ cửa lưới chống trộm được trang bị ở trên cửa sổ tòa nhà: “Tháo dỡ lưới chống trộm sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, có khả năng chọc giận Kim Tự Cường, làm cho gã ta xả súng bắn về phía người của ta”
Quan Dật Dương nói: “Phóng đạn khói, phá cửa, để cho cảnh khuyển đi trước mở đường.”
Ngu Xuyên lập tức phủ quyết: “Không được, một khi phóng đạn khói, người còn chưa có việc gì, chó sẽ ngất xỉu trước rồi.”
Tất cả các phương án được đưa ra thảo luận đều bị những lập luận logic bác bỏ, cuối cùng, Lục Thanh Nhai trầm ngâm một lát: “Xem ra chỉ có thể dùng tụ năng cắt khí mạnh mẽ phá cửa.”
Ngu Xuyên bổ sung tình hình ở trên: “Vừa rồi lúc lên tầng tôi đã quan sát qua, nhà ở chỗ này rất cũ, bên ngoài nhìn qua thì mới, nhưng bên trong những bức tường thì không được chắc chắn cho lắm, uy lực của tụ năng cắt khí quá lớn, rất có khả năng sẽ gây ra thiệt hại với cấu trúc của tòa nhà. Tôi cảm thấy phương pháp ổn thỏa nhất chính là cưỡng ép phá cửa.”
Sau khi đề ra phương án, mọi người kiểm tra mũ giáp chống đạn cùng thanh chống đạn, sau đó nhanh chóng hành động. Bảy đội viên được trang bị tư trang đầy đủ tiến vào bên trong tòa nhà, năm người canh gác, Lục Thanh Nhai và Lý Hạo thực thi tác nghiệp phá cửa.
Vì để bảo đảm an toàn, hai người đứng ở hai bên sườn tiến hành tác nghiệp.
Động tĩnh quá lớn, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng súng bắn phá hướng về phía cửa chống trộm
Lục Thanh Nhai đẩy nhanh động tác trên tay hơn.
Cuối cùng cả ván cửa và khung cửa đều bị phá dỡ rớt xuống, Lục Thanh Nhai khẽ quát một tiếng: “Toàn đội canh gác!”
Anh và Lý Hạo trao đổi với nhau một ánh mắt: “Một, hai…“
Giơ tay đẩy cánh cửa vào bên trong, bụi đất cuộn lên thổi vào, “Bang bang” vài tiếng súng vang, mấy phát đạn theo tiếng mà lao ra.
Thừa dịp khe cửa được mở ra, mọi người giơ kính chống đạn lên mạnh mẽ xông vào bên trong. Quan Dật Dương giơ súng đang muốn bắn xa, lại thấy người đàn ông đang trốn sau bàn ở trong phòng tránh đột nhiên giơ súng nhắm ngay huyệt Thái Dương, tay bóp cò súng.
“Đùng!”
Thân thể lảo đảo về phía sau, một dòng máu đỏ sậm chảy dọc từ họng súng bên huyệt Thái Dương ào ạt trào ra, trong không khí lan tỏa một trận mùi máu tươi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Trung đội cơ động tiếp tục ở lại hiện trường canh gác, công an theo sau vào bàn.
Phó đội trưởng đại đội phòng chống mai thúy Khoái An Dân đi vào bên trong xoay đầu của thi thể cạnh bàn lại nhìn thử, cẩn thận phân biệt một chốc, cả kinh nói: “Người này không phải là Kim Tự Cường!”
Vụ án bắt cóc con tin này, cũng không có bởi vì kẻ bắt cóc đã tự sát mà chấm dứt, ngược lại càng thêm khó bề phân biệt.
Chạng vạng, trong phòng liên hiệp chỉ huy tác chiến của tòa cao ốc Công an, trên bàn làm việc, mấy hộp cơm hộp mới vừa ăn được một nửa, gạt tàn thuốc đã chất đầy tàn thuốc.
Khoái An Dân thông báo với mọi người tin tức vừa mới điều tra ra được: “Người chết tên là Mao Văn Lâm, là người dưới trướng của Kim Tự Cường. Chúng ta khẩn cấp điều động video giám sát của giao lộ gần đó, phát hiện Kim Tự Cường sau khi phát hiện trinh sát mặc quần áo thường dân đang bao vây thì ngay lập tức cải trang trốn thoát.”
Lý Chiêu Bình hỏi: “Mao Văn Lâm vì cái gì mà không cùng gã ta bỏ trốn?”
“Hành động bắt giữ lần này của chúng ta được bố trí nghiêm mật, nếu một khi phát hiện Kim Tự Cường đã lén rời đi, sẽ lập tức hạ lệnh phong tỏa tất cả những tuyến được đi ra khỏi thành phố Hồ Đồng. Mao Văn Lâm ở lại đây nhằm hấp dẫn hỏa lực của chúng ta, để cho Kim Tự Cường có thể tranh thủ thời gian mà bỏ trốn thuận lợi.”
Một người cảnh sát nói: “Trả giá bằng chính tính mạng của mình, có phải là Mao Văn Lâm đã quá liều mạng hay không?”
Khoái An Dân giải thích nói: “Căn cứ vào tình hình mà chúng ta đã điều tra ra được, Mao Văn Lâm rất có khả năng đã đạt thành một hiệp nghị nào đó với Kim Tự Cường… Mao Văn Lâm có một người bạn gái, tháng trước mới vừa sinh cho gã ta một đứa con gái. Có lẽ là gã ta hi vọng có thể dùng sự hi sinh của mình, đổi lấy sự che chở của Kim Tự Cường cho bạn gái và con gái của gã.”
Sắp xếp lại hết thảy những manh mối lần nữa, Lý Chiêu Bình hỏi: “Hành động bước tiếp theo, mọi người có ý kiến gì không.”
Khoái An Dân: “Việc cấp bách hiện tại là biết rõ ràng điểm đến của Kim Tự Cường sau khi trốn đi, trước khi xác định rõ ràng được điểm này, chúng ta chỉ có thể tại chỗ đợi lệnh.”
Thời điểm tan họp, trời đã tối rồi.
Lục Thanh Nhai cùng với Lý Chiêu Bình rời khỏi tòa cao ốc.
Lý Chiêu Bình nói: “Vừa rồi chính ủy Từ vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói rằng chuyện này ông ấy không tiện trực tiếp đưa ra lời khen ngợi, bảo cậu chuyển lời đến cho Ngu Xuyên đi, cảm tạ cậu ấy đã bảo vệ cho Trần Kha.”
Lục Thanh Nhai: “Được, chờ quay về tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy.”
Vốn là một cơ hội để lập công rất tốt, lại để cho tên cáo già xảo quyệt trùm buôn thuốc phiện đào thoát mất, trong trận doanh, tất cả mọi người đều buồn bã ỉu xìu.
Lục Thanh Nhai bắt lấy mấy người thoạt nhìn uể oải nhất, làm công tác tư tưởng một hồi, rồi sau đó mới đến ký túc xá của Ngu Xuyên đi tìm người.
Kết quả người lại không ở đó.
“Xuyên Nhi đâu?”
Bạn cùng phòng của Ngu Xuyên đáp: “Đang ở hành lang, đi nhận điện thoại!”
Lục Thanh Nhai xoay người ra cửa, vừa lúc đụng phải Ngu Xuyên vừa đi nghe điện thoại trở về.
Ngu Xuyên dừng bước chân lại: “Lục đội, tôi đang muốn đi tìm anh đây. Trần Kha, ở cổng lớn, muốn nói hai câu với tôi.”
Lục Thanh Nhai nhìn anh ấy.
Ngu Xuyên gãi gãi đầu: “Nói muốn cảm ơn tôi.”
“Chính ủy Từ đã gọi một cuộc điện thoại cho tham mưu trưởng Lý, cố ý lén khen ngợi cậu.” Lục Thanh Nhai vỗ vỗ bả vai của anh ấy: “Hôm nay cậu đã làm rất tốt, có cảm xúc gì chưa hả?”
“Tôi vốn dĩ đã không cảm xúc!”
Lục Thanh Nhai cười nói: “Đi ra ngoài đi, nhớ đăng ký ở ngoài cổng, trước 8 giờ rưỡi bắt buộc phải trở về.”
Hai chân của Ngu Xuyên đứng thẳng lên, làm ra một cái quân lễ: “Rõ!”
Trần Kha đã đổi bộ quần áo khác, áo gió dài đổi thành một bộ áo lông nhạt màu, thoạt nhìn cứng cáp hơn một chút.
Cô ta đang đứng ở đối diện đường, ánh sáng của điện thoại trong tay chiếu ngược lên, giống như là đang lướt điện thoại giết thời gian vậy.
Ngu Xuyên chạy tới: “Cô Trần!”
Trần Kha ngẩng đầu theo thanh âm liếc mắt nhìn qua một cái, cất điện thoại lại vào trong túi xách, mỉm cười đi về phía anh ấy.
Trần Kha: “Anh đã ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi, ở nhà ăn ăn.”
Trần Kha nhìn vào bên trong: “Anh có phải gấp gáp trở về lắm không? Buổi tối phải huấn luyện sao?”
“Không cần, Lục đội bảo tôi quay lại trước 8 giờ rưỡi là được.”
Trần Kha vội nói: “Vậy tôi đây mời anh đi uống chút gì đó nhé.”
Ở gần đây dòng người và xe cộ đều không có nhiều lắm, hai người dọc theo lối đi bộ chậm rãi đi về phía trước.
Chuyện ngày hôm nay, Trần Kha vẫn cứ cảm thấy lòng còn sợ hãi: “……Hành động tùy tiện của tôi ngày hôm nay suýt nữa đã hại đến anh rồi, thực xin lỗi.”
Ngu Xuyên ngược lại cảm thấy sửng sốt một chút, anh ấy không cảm thấy phản ứng của Trần Kha có cái gì không đúng, dù sao thì vốn dĩ cô ta cũng đã rất áy náy với chuyện của Tiêu Tiêu rồi, khi đó sốt ruột muốn xông lên đó, hoàn toàn là chuyện bình thường.
“Không…… Không có việc gì, hai người an toàn là được.”
Trần Kha cúi đầu nhìn dưới chân, giọng nói cũng theo đó mà hạ thấp xuống: “Cảm ơn anh, nếu không có lẽ tôi sẽ phải áy náy cả đời.”
“Không, đây cũng không phải là công lao của một mình tôi.”
An tĩnh một lát.
Trần Kha đột nhiên giương mắt lên nhìn anh ấy: “Tôi vẫn luôn cảm thấy trông anh rất quen mắt, có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu đó rồi không?”
“Lần trước, đội trưởng Lục bị thương, thời điểm ở bên trong bệnh viện tổng đội, cô và cô Trần đến thăm cậu ấy……”
Ngu Xuyên lập tức im tiếng, anh nhìn thấy Trần Kha mất tự nhiên mà xoa xoa cái mũi một chút.
Chỉ e là vì lần “xem mắt” trong bệnh viện đó mà xấu hổ.
Trầm mặc trong chốc lát, Trần Kha mở miệng nói: “…… Lần trước tôi có nghe nói, đội trưởng Lục đã có bạn gái.”
“Ừm…” Ngu Xuyên trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
Thế nhưng Trần Kha lại bật cười một chút: “Không có gì đâu, vốn dĩ đội trưởng Lục cũng không quen biết tôi, lần đó tôi cũng là bị chị của mình kéo đi làm quen thôi.”
Bóng của cô ta kéo dài trên mặt đất, có chút cô đơn.
Ngu Xuyên ở trên phương diện đoán biết suy nghĩ của người khác rất lành nghề, anh ấy có thể nghe ra được, Trần Kha thực sự không giống như lời cô ta nói, không sao cả.
Cô Trần Nhất Mai cũng là người có thể diện, không đến mức vì chuyện hoàn toàn chưa có căn bản gì mà giật dây bắc cầu.
Nói như vậy, Trần Kha là thật sự từng có một chút tình cảm không nói ra đối với vị đội trưởng tiếng tăm lừng lẫy kia.
Ngu Xuyên châm chước hỏi: “Trước kia cô từng gặp mặt đội trưởng Lục của chúng tôi sao?”
Trần Kha dường như có chút khó có thể mở miệng, trầm mặc một hồi lâu, mới có chút tự giễu mà mở miệng: “Thời điểm tôi tham gia huấn luyện quân sự hồi năm nhất, anh ấy là huấn luyện viên quân sự của trường chúng tôi… đứng ở hàng bên.”
Ngu Xuyên chợt cảm thấy co quắp, hối hận bản thân không nên hỏi.
“Cái gì nhỉ, thật ra……”
“Không có sao đâu.” Trần Kha liếc anh ấy một cái, cười cười: “Làm sao mà trông anh còn có gánh nặng tâm lý hơn cả tôi thế.”
Đây là một khuyết điểm khác của anh ấy, có đôi khi năng lực đồng cảm quá mạnh.
Đến một quán cà phê ở gần đó, hai người ngồi xuống uống chút đồ.
Không khí không còn xấu hổ giống như vừa rồi nữa, Ngu Xuyên kể một số chuyện thú vị xảy ra trong bộ đội, Trần Kha nghe rất vui vẻ.
Cô ta cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, tiếng cười rất là thanh thúy.
Ngu Xuyên như là đã được ủng hộ, lựa chọn những gì hài hước nhất kể cho cô ta.
Thời gian thoảng qua, Trần Kha vô ý thức cầm lấy di động nhìn thử, mới phát hiện đã 8 giờ hai mươi.
Chờ khi thanh toán xong bước ra đến cửa, 8 giờ 23, từ nơi này đến doanh trại khoảng chừng một km.
“Thực xin lỗi anh, không chú ý thời gian.”
Ngu Xuyên nói: “Không có việc gì —— cô đi về bằng cách nào.”
“Tôi lái xe.”
“Có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần…… Anh cứ đi về trước đi, tôi nghe nói trung đội của các anh quản rất nghiêm, không thể trễ quá mức……”
“Yên tâm, sẽ không về trễ.” Ngu Xuyên ngồi xổm xuống, cột dây giày của mình lại thật chặt, sau đó đứng dậy cúi đầu liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi đây đi trước, cô chú ý an toàn.”
Nói hẹn gặp lại, Ngu Xuyên bước ra một bước chân, chạy như bay về phía doanh trại, dáng người kia mạnh mẽ mau lẹ, trong nháy mắt đã nhìn không thấy.
Trần Kha thu hồi ánh mắt.
·
Thời gian nhoáng lên, rất nhanh đã đến cuối năm.
Từ sau khi Kim Tự Cường chạy thoát khỏi thành phố Hồ Đồng thì đã mai danh ẩn tích, đại đội phòng chống mai thúy đã tỉ mỉ sắp xếp lại mạng lưới mối quan hệ của Mao Văn Lâm nổ súng tự sát hôm ấy một lần, lại bắt được thêm hai tên râu ria nữa, trừ cái này ra, không còn bất cứ tiến triển nào nữa.
Người trong đội vẫn luôn bình tĩnh, trừ bỏ một cục drama: Ngu Xuyên dường như là “mùa xuân”.
Bình thường bọn họ đều được quản lý theo hình thức kín, cuộc sống huấn luyện đều tương đối buồn tẻ, những chuyện lớn như là có bạn gái này, nhất định sẽ bị mọi người đưa ra thảo luận một trận.
Gần đây, mọi người phát hiện vào thời gian giải lao, Ngu Xuyên thường xuyên cầm điện thoại mà cười ngu ngơ, phim điện ảnh Mỹ《 Tội phạm tâm lý 》 cũng không xem nữa, tiểu thuyết trinh thám cũng không động đến.
Nhưng chỉ cần vừa hỏi, anh ấy sẽ thề thốt phủ nhận, bộ dạng chính nghĩa mà bảo mọi người đừng có bịa đặt tin đồn.
Tới gần cuối năm, vào kỳ nghỉ Nguyên Đán, mọi người không cần huấn luyện, ban ngày có thể hoạt động ở bên trong thành phố Hồ Đồng.
Mọi người bảo Ngu Xuyên gọi người ta tới đây chơi.
Ngu Xuyên: “Không gọi, tôi còn không hiểu mấy người chắc, chắc chắn là lại ồn ào một trận.”
Quan Dật Dương: “Chúng tôi đều là người có chừng mực mà, đúng không?”
Mọi người: “Đúng! Tuyệt đối không nói lung tung.”
Quan Dật Dương: “Lục đội, cậu nói xem có đúng không?”
Ngu Xuyên ngẩng đầu lên nhìn thử, mới phát hiện Lục Thanh Nhai và Th4m duệ không biết khi nào đã tới đây tuần tra.
Lục Thanh Nhai: “Mang tới đây cho mọi người nhìn thử đi, các anh em giúp cậu trấn cửa ải.”
Ngu Xuyên liếc mắt nhìn anh một cái, lại cụp mắt xuống, vẫn là câu nói kia: “…… Không gọi đâu.”
Sau khi tuần tra trạm canh gác xong, Lục Thanh Nhai và Th4m duệ đi về ký túc xá cán bộ.
Th4m duệ nghi hoặc: “Cũng không thấy Xuyên Nhi đi đường nào mà quen biết con gái nhà người ta? Đối phương là ai, sao lại giấu diếm như vậy.”
Lục Thanh Nhai trước sau liên tưởng một chút, trong lòng đã có những suy đoán đại khái, nhưng không có cách nào khẳng định, cũng không muốn lắm chuyện, cười nói: “Chỉ đạo viên Thẩm, chừng nào thì anh mới có ấy ấy đây?”
Th4m duệ không dao động: “Tự lo cho bản thân mình đi —— tết Nguyên Đán cô Lâm có tới đây không?”
(*) Tết Nguyên Đán: ở bên Trung, tết này là tết dương lịch, 01/01 dương
Lục Thanh Nhai cười nói: “Có.”
Lâm Mị đã sớm xác định hành trình.
Đã hỏi Ngôn Cẩn, thằng nhóc không chịu tới, nói rằng tết Nguyên Đán muốn cùng chơi với các bạn. Lâm Mị không biết là nhóc đã sớm đạt thành hiệp nghị với Lục Thanh Nhai rồi, cho rằng nhóc chỉ là còn đang giận dỗi, trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn.
12 giờ trưa ngày 31, máy bay hạ cánh.
Lâm Mị tới bàn hành lý xách vali, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lục Thanh Nhai ở trong đám người.
Anh mặc một cái áo khoác ngắn màu đen, đứng ở một nơi ồn ào, có một loại khí chất lạnh lùng khiến cho người ta không có cách nào tiếp cận.
Lâm Mị nhiều nhìn một lát, sau đó mới xách vali qua bên đó.
Lục Thanh Nhai một tay kéo vali, một tay thì kéo lấy cô, cũng chẳng thèm nhìn đường, cúi đầu quan sát cô.
Áo khoác của cô đang được vắt trên cánh tay, bên trong là một cái áo trắng cổ lông rộng thùng thình màu trắng, làm cho làn da càng thêm trắng đến lóa mắt. Có trang điểm nhẹ, trên môi có một tầng hồng nhạt rất nhẹ.
“…… Thời điểm bước ra khỏi cửa còn có tuyết rơi, không ngờ khi đến Hồ Đồng lại ấm áp đến như vậy……” Lâm Mị liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện anh có chút ngây người, quơ quơ tay anh: “Này, anh có đang nghe không hả.”
Lục Thanh Nhai cười: “Không.”
Lâm Mị trừng anh.
Đến bãi đỗ xe, Lâm Mị mở cửa ghế phụ ra ngồi lên.
Lục Thanh Nhai đến cốp xe cất hành lý, vòng đến ghế lái.
Đóng cửa xe lại, cũng không vội vã mở máy, đến gần hơn một chút, tay chống lên chỗ tựa lưng của ghế ngồi, một tay kia ấn bả vai của cô, cúi đầu hôn lên.
Có chút gấp gáp, mut đến nỗi lưỡi cô cũng phát đau. Cô thở không nổi, duỗi tay đẩy anh ra.
Lục Thanh Nhai dựng thẳng thân thể.
Lâm Mị nhìn anh: “Không đi sao?”
Lục Thanh Nhai cười liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt quét xuống dưới: “Để cho anh hoãn một lát.”
Ở chỗ đó quả nhiên đã nhô lên.
Lâm Mị đỏ mặt: “…… Cũng không phải là 17 tuổi, làm sao mà chỉ động một cái……”
Lục Thanh Nhai nhướng mày: “Bao lâu rồi, em có tính chưa?”
“Cũng chỉ có ba tháng……”
Lục Thanh Nhai cười một tiếng, buông tay tay, khởi động xe.
Đã đến hoa viên Hồ Đồng, vào cửa, cũng không có bất cứ hàn huyên khách sáo nào, Lục Thanh Nhai ôm lấy cô, vừa hôn vừa đưa cô vào trong phòng ngủ.
“Này… Anh không có gì khác muốn nói hay sao?” Phía sau lưng được đặt dựa vào đầu giường, mắt thấy áo lông sắp bị cởi ra, Lâm Mị không thể không đè lại cánh tay của anh trước.
Trong đôi mắt của Lục Thanh Nhai đều là lửa dục bằng phẳng mà mãnh liệt, nhìn cô, thanh âm cũng có chút khàn khàn: “…… Không muốn? Không muốn anh sẽ không làm, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Lâm Mị cười nhìn: “Anh nhịn bên dưới xuống sao?”
Lục Thanh Nhai vùi đầu xuống, hôn li3m vành tai mềm mại của cô, chỉ hỏi: “Muốn hay không?”
Lâm Mị khó có thể mở miệng: “…… Anh có thể không hỏi hay không?”
Lục Thanh Nhai trầm giọng cười: “…… Anh em như là em đồng ý rồi.”
Trong nhà của mình thì chẳng có gì cố kỵ cả.
Vui sướng tràn trề lại nhanh chóng mà kết thúc lần đầu tiên, hai người thấm mồ hôi mà lật chăn ra nhằm thuận lợi hô hấp.
Trước kia, vào thời điểm này anh đều hút một điếu thuốc.
Lâm Mị nâng người lên nhìn anh: “Thật sự từ bỏ?”
“Ừm?” Lục Thanh Nhai phản ứng một chút, cười nói: “Chẳng lẽ còn có thể lừa em?”
“Thuốc cũng có thể từ bỏ, con người anh thật đáng sợ.”
Lục Thanh Nhai nhướng mày: “Cô Lâm này, nói như vậy có phải là có chút quá đáng hay không hả? Có biết khó khăn tới cỡ nào hay không? Em không nên khen thưởng chút gì đó hay sao?”
“Anh muốn được thưởng cái gì?”
Cô thấy Lục Thanh Nhai cười đến mức có chút không đứng đắn gì, ý thức được bản thân đang tự đào hố chôn mình, vội nói: “…… Trừ bỏ ở trên giường.”
Lục Thanh Nhai dùng một tay ôm lấy cô: “…… Làm sao mà em biết anh đang nghĩ đến cái gì, hửm?”
- -----oOo------