***
Lúc gần chập tối, Lục Thanh Nhai dẫn Lâm Mị đến doanh trại.
Trong nhà ăn đã được bố trí, mấy bàn ăn được nối lại với nhau, chiến sĩ ở lại trung đội ngồi vây quanh lại với nhau. Cuối năm, ngày mai là năm mới, nên món ăn trong nhà ăn cũng nhiều hơn bình thường.
Ngoại trừ Lâm Mị thì còn có những người nhà khác cũng đến đây thăm người thân, bọn họ dẫn theo người nhà của mình ngồi cùng một bàn.
Quy tắc mà trung đội thiết lập là không thể uống rượu trong quân đội, chỉ dùng Sprite Cola thay thế bia rượu.
Lục Thanh Nhai với tư cách là đội trưởng, kính rồi thăm hỏi từng bàn từng bàn một, khiến cho hiện trường trở nên rất náo nhiệt.
Sau khi ăn tối, trong lễ đường của bộ đội chiếu phim, nên tất cả mọi người đều tụ lại đi qua đó.
Vào đêm bớt ấm lại, gió thổi qua se lạnh.
Lục Thanh Nhai kéo tay Lâm Mị xuyên qua sân tập, cố ý kéo dài khoảng cách với các chiến sĩ phía trước đang tràn về lễ đường.
“Có lạnh không?”
Lâm Mị lắc đầu.
Vừa ăn cơm xong, cả người cô đều nóng rực. Cô nghĩ đến năm mới của chín năm trước cũng là trải qua cùng Lục Thanh Nhai, nghỉ dưỡng ở khách sạn bốn sao, mọi người uống rượu đánh bài ồn ào. Giữa chừng cô và Lục Thanh Nhai ra ngoài với nhau, lái xe đi rất xa, đến bờ hồ yên tĩnh xem tuyết.
Thành phố Hồ Đồng luôn duy trì nhiệt độ thấp, mùa đông lúc lạnh nhất cũng chỉ mười độ, quanh năm không thể nhìn thấy tuyết, trừ khi đi về phía tây của núi tuyết.
Lâm Mị ít nhiều cảm thấy hơi đáng tiếc, lúc đón năm mới vẫn là muốn có chút tuyết cho có bầu không khí.
Dưới chân giẫm lên cỏ, vang lên tiếng sột soạt.
Bước chân bọn họ rất chậm, không ai nói gì cả.
Giây phút yên tĩnh và tối tăm rất đẹp đẽ.
Đến lễ đường, mở cửa ra, ánh đèn rực rỡ và tiếng cười nói ồn ào cùng truyền đến.
Trong lễ đường không chiếu phim, Quan Dật Dương đã dẫn mọi người đi chơi trò chơi.
Trò chơi đặc biệt nhằm vào những người dẫn người nhà đến, một người diễn tả còn một người đoán từ, sai thì phải hít đất.
Lâm Mị vừa nhìn tình thế không đúng, nhỏ giọng hỏi Lục Thanh Nhai: “Hay là chúng ta chạy tiếp đi?”
Nhưng Quan Dật Dương tinh mắt đã nhìn thấy hai người họ, cao giọng nói: “Đội trưởng Lục, có phải anh với chị dâu nên phát huy dẫn đầu hay không?”
Trong tiếng ồn ào và vỗ tay, Lâm Mị được đẩy lên sân khấu.
Quan Dật Dương nghĩ ra từ đầu tiên, là “Tẫn kê tư thần*”.
(Nghĩa là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.)
Lâm Mị rối mù, suy nghĩ cả nửa ngày, khoa tay múa chân lộn xộn.
Lục Thanh Nhai: “Vấn kê khởi vũ?”
Lâm Mị mừng rỡ, không ngờ anh có thể nhận ra cô khoa tay múa chân từ “kê”, vội vàng múa từ “nhị”, lại mạnh mẽ gật đầu, có nghĩa là từ thứ hai đúng rồi.
Lục Thanh Nhai: “Gà… gà gà trộm chó?”
Lâm Mị vội vàng xua tay.
“Gà chó không yên.”
“Hạc giữa bầy gà.”
“Ngốc như gà gỗ.”
…
Mọi người đồng loạt hét lên: “Đội trưởng Lục! Đừng cố gắng nữa! Làm đi!”
Lục Thanh Nhai quay đầu lại nhìn thoáng qua chữ Quan Dật Dương viết trên bảng, nhướng mày: “Đề này anh ra sao?”
Quan Dật Dương: “Sao vậy? Đội trưởng Lục, tôi có văn hóa đúng không? Có phải anh không biết từ này đọc thế nào không? Để tôi dạy anh…”
Lục Thanh Nhai đi qua, duỗi cánh tay ôm lấy bả vai anh ta: “Trung đội trưởng Quan, tôi hỏi anh, từ này anh diễn tả như thế nào, anh diễn cho tôi xem xem?”
Quan Dật Dương cười hì hì: “Đội trưởng Lục, uy hiếp tôi vô dụng, nguyện đánh cuộc phải nhận thua.”
Lục Thanh Nhai không phải là người không muốn chịu thua, anh cởi áo khoác trên người đưa cho Lâm Mị, chống xuống đất, hỏi: “Làm mấy cái?”
Lúc này Ngu Xuyên chợt nói: “Bình thường chúng ta tập luyện cái gì mà chưa từng trải qua, hít đất không có hứng thú.”
Quan Dật Dương: “Xuyên Nhi, cậu nghĩ sao?”
Tròng mắt Ngu Xuyên trượt xuống, đưa ra một phương án: “Đàn ông nằm trên mặt đất, người nhà ngồi trên chân. Trong miệng người nhà ngậm một thanh socola, phía nhà trai phải cắn thành công hơn hai phần ba thanh sô cô la, đồng thời hoàn thành bảy mươi cái hít đất trong một phút.”
Một tràn âm thanh kỳ quái vang lên.
Quan Dật Dương giơ ngón tay cái về phía Ngu Xuyên: “Xuyên Nhi, mãi đỉnh! Biết chơi!”
Anh ta nhìn về phía Lục Thanh Nhai: “Đội trưởng Lục, có dám nhận khiêu chiến này không?”
Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn về phía Lâm Mị, thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy được không? Không được thì thôi, chỉ cần anh nói thì bọn họ không dám ầm ĩ.”
Lâm Mị chưa từng gặp chuyện như vậy nên hết sức ngượng ngùng, mặt đều có chút nóng. Hôm nay là ngày đón năm mới, lại ở chỗ của Lục Thanh Nhai nên cô không muốn phá hư bầu không khí này, lập tức nhỏ giọng nói: “… Thử đi.”
Rất nhanh, Lục Thanh Nhai nằm xuống đất, Lâm Mị ngậm thanh sô cô la ngồi xuống, đè chân anh lại. Để thuận tiện, tóc cô cũng buộc lên thành đuôi ngựa.
Quan Dật Dương: “Chuẩn bị xong chưa?”
Mười ngón tay Lục Thanh Nhai đan chéo đệm sau đầu: “Được rồi, đếm thời gian đi.”
Quan Dật Dương bấm đồng hồ bấm giờ: “Bắt đầu!”
Tất cả mọi người bắt đầu giúp đếm: “Một, hai, ba…”
Động tác Lục Thanh Nhai vô cùng nhanh, nâng người lên hạ xuống, nhưng không vội cắn sô cô la.
“Bốn mươi, bốn mươi mốt…”
Lúc anh bật lên, trên mặt anh mang theo nụ cười, hơi thở ấm áp phà trên khuôn mặt của cô. Có mấy lần cô cho rằng Lục Thanh Nhai muốn cắn nên không tự chủ được mà chủ động tiến về phía trước.
Nhưng Lục Thanh Nhai đều chỉ thoáng qua.
“Sáu mươi, sáu mươi mốt…”
Tiếng báo số càng lúc càng lớn, sóng âm nhanh chóng vang vọng khắp trần nhà lễ đường.
Mấy lần Lục Thanh Nhai lại gần nhưng không há miệng, rõ ràng là cố ý đùa giỡn. Từ má đến cổ Lâm Mị đều đỏ thành một mảng, nhưng theo số đếm của mọi người cũng vô tình nghẹn tới trái tim.
“Sáu mươi tám, sáu mươi chín!”
Lục Thanh Nhai mạnh mẽ tiến lại gần.
Chỉ cách nửa tấc thì sẽ chạm vào môi cô, thanh socola dường như đã được anh cắn.
“Bảy mươi!”
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên bốn phía, Quan Dật Dương lớn tiếng hét lên: “Còn bốn giây nữa, đội trưởng Lục, mau mau!”
“Không làm nữa.” Ánh mắt Lục Thanh Nhai vững vàng đặt trên mặt Lâm Mị, cắn thanh socola mấy cái: “… Để lại không gian cho những người khác.”
Anh vươn tay về phía Lâm Mị, đợi cô nắm lấy thì đứng lên cùng cô, cánh tay yếu ớt khoác vai cô, chuyên tâm đi xuống dưới sân khấu: “Thanh niên mấy người ầm ĩ, tôi đi nghỉ với chị dâu các người đây.”
Hai người họ tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh mọi người.
Lục Thanh Nhai quay đầu nhìn cô, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Mặt đỏ thành như vậy sao?”
Lâm Mị đưa tay chạm chạm, nóng đến dọa người: “… Có phải vừa nãy anh cố ý hay không?”
“Anh cố ý cái gì?” Lục Thanh Nhai cười: “… Chẳng phải không nắm chắc sao, đây là tư duy chiến thuật, bọn anh hay nghiên cứu một đòn đánh trúng.”
Lâm Mị nghe vậy trợn anh một cái: “Nghe anh lừa người.”
Dừng một lúc, Lục Thanh Nhai hỏi: “Sao thanh socola lại có mùi rượu vậy?”
“Chính là vị rượu.”
“Vậy sao…” Lục Thanh Nhai nhìn lấy đôi môi của cô: “Để anh thử thêm xem sao?”
Lâm Mị lập tức né sang một bên.
Bàn tay của Lục Thanh Nhai duỗi ra giữ chặt sau đầu cô lại, hạ giọng nói: “Có người thấy, bọn họ sẽ quay lại đó.”
Anh cúi đầu, mượn thành ghế phía trước che chắn, ngậm lấy đôi môi cô.
Không dám hôn quá lâu, Lâm Mị đưa tay đẩy anh ra.
Lục Thanh Nhai cười cười, hướng ánh mắt về phía trước, là một cặp vợ chồng đang nhận khiêu chiến, mọi người cùng nhau tính thời gian.
Đều là đau khổ trong niềm vui.
Những năm qua anh đều trải qua ngày lễ tết tại nơi này, cho dù trong đội có ai luân phiên, anh đều chủ động thay phiên nhiều nhất.
Những thứ này là anh quan tâm mà trở nên thân thuộc.
Lục Thanh Nhai kéo lấy tay Lâm Mị: “… Đi ra ngoài với anh đi.”
Dưới sân khấu, Ngu Xuyên đang đếm thời gian với mọi người, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo reo lên. Anh ấy lấy ra nhìn một cái, lập tức tách đám đông đi đến nơi yên tĩnh.
Nửa phút sau, anh chạy đến cửa lớn.
Trần Kha đứng dưới ánh đèn đường, đang nhìn tấm bảng trên cửa chính, nhìn một cách rất nghiêm túc, giống như đó là món đồ có giá trị nào đó cần phải nghiên cứu.
Ngu Xuyên gãi gãi đầu, gọi cô ta: “… Trần Kha.”
Ngu Xuyên dẫn Trần Kha vừa mới trực ca đêm ở bệnh viện vào lễ đường, lập tức, mấy chàng trai đang ồn ào bỗng chốc yên lặng, lần lượt nhìn về phía hai người họ.
Ngu Xuyên không tự chủ mà rời khỏi Trần Kha nửa bước, giới thiệu nói: “Đây là Trần Kha, là…”
Diêu Húc: “Tôi đã gặp qua! Là em họ của thầy Trần!”
Ngu Xuyên: “…”
Vốn mọi người muốn ồn ào một trận, nhưng nghe vậy lại không dám ồn ào nữa.
Quan Dật Dương bất đắc dĩ gõ đầu của Diêu Húc: “Đồng chí Diêu Húc, cậu biết phá chuyện quá rồi đó!”
Diêu Húc không hiểu, sờ sờ đầu, lẩm bẩm: “Tôi… tôi không có nói sai mà.”
Trò chơi bị ngắt đoạn lại bắt đầu tiếp tục.
Ngu Xuyên dẫn Trần Kha đến hàng ghế đầu ngồi xuống, cầm một ít đồ ăn vặt qua cho cô ta.
Trần Kha tháo khăn quàng cổ xuống, cười nói: “Lát nữa tôi ăn… nơi này có nhà vệ sinh không?”
“Có, đi ra ngoài cửa, đi đến cuối hành lang… để tôi dẫn cô đi.”
“Không cần, anh cứ ngồi đi, tôi đi nhanh quay lại nhanh thôi.”
Thấy Trần Kha rời đi rồi, có mấy người tiến lên phía trước, vây quanh Ngu Xuyên ngồi xuống, bảo anh ấy mau khai ra.
Ngu Xuyên bất đắc dĩ, liều mạng giải thích.
Trên dưới sân khấu đều náo nhiệt, chính ngay lúc này, Lục Thanh Nhai và Lâm Mị cũng quay lại, cười hỏi: “Nói chuyện gì vậy?”
Diêu Húc: “Em họ của thầy Trần đến đây thăm chúng ta.”
Có người cười nói: “Không phải cô ấy đến thăm chúng ta, mà là đến thăm Xuyên Nhi!”
Lục Thanh Nhai nhìn lấy Ngu Xuyên, cười hỏi: “Ồ? Xuyên Nhi, đây là tình hình của cậu sao?”
Ngu Xuyên bĩu môi: “Mấy người đừng nói bậy, tôi với cô ấy chỉ là bạn.”
“Bạn sao? Vậy người bạn này cũng đáng đó! Có phải cô Trần là y tá không? Chắc chắn có quen biết với rất nhiều y tá xinh đẹp, bảo cô ấy giới thiệu cho cậu một người đi!”
Ngu Xuyên chau mày: “Các người đừng nói nữa, tôi có người mình thích rồi!”
Âm thanh vừa dứt, anh ấy đưa mắt lên, phát hiện Trần Kha không biết đã quay lại từ lúc nào.
Mọi người thấy vậy lập tức tản đi, tiếp tục đi xem cặp tiếp theo trên sân khấu.
Trần Kha ngồi bên cạnh Ngu Xuyên, cầm thanh socola trong đống ăn vặt ở ghế trống bên cạnh, cúi đầu, ngón tay nắm lấy lớp vỏ ngoài, tiếng sột soạt sột soạt vang lên, tâm trạng hơi lạc lõng.
Ngu Xuyên nhìn cô ta.
Vừa đến Trần Kha vẫn còn vui vẻ, sao tâm trạng hiện tại dường như có chút sa sút vậy.
Tại sao bỗng nhiên thay đổi rồi?
Ánh mắt anh ấy nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Lục Thanh Nhai và Lâm Mị ngồi gần nhau ở trong đám đông trước mặt.
Là vì… nhìn thấy hai người họ sao?
Ngu Xuyên mím môi, trái tim ức chế chìm xuống.
Trần Kha không ngồi bao lâu thì chuẩn bị rời đi.
Ngu Xuyên đưa cô ta ra đến cửa lớn, lúc quay trở lại, lại không trở về lễ đường. Anh ấy cởi áo khoác đặt trên bãi cỏ, chạy vòng quanh đường băng.
Hoạt động trong lễ đường vẫn đang tiếp tục, Lục Thanh Nhai dặn dò Lý Hạo tiếp quản kỷ luật, bản thân dẫn Lâm Mị rời đi trước.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một bóng đen chuyển động với tốc độ cực nhanh trên sân tập trong bóng tối.
Lục Thanh Nhai dừng bước chân lại, nheo mắt một lúc, rồi cao giọng hét lên: “Xuyên Nhi! Hôm nay còn tập luyện gì vậy!”
Xuyên Nhi: “Anh đừng quản tôi!”
Giọng điệu hơi cao lên.
Lục Thanh Nhai ngây ra.
Tên nhóc này đã ăn thuốc súng sao?
Lục Thanh Nhai cũng không hỏi nhiều, dặn dò anh ấy sớm nghỉ ngơi rồi rời đi cùng Lâm Mị.
Năm mới trên đường đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí ngày lễ hết sức nồng đậm.
Đến gần trung tâm thương mại gần hoa viên Hồ Đồng, Lâm Mị bảo xe dừng lại, rồi nhìn qua ánh mắt Lục Thanh Nhai: “Chúng ta trở về từ nơi này đi, được không?”
Tay của Lâm Mị đặt trong túi áo của Lục Thanh Nhai, hai người họ chầm chậm đi dọc theo lối đi bộ.
Có bé gái bán hoa tiến lên, Lục Thanh Nhai cũng nể mặt mua một bông.
Hoa hồng héo được gói trong lớp nhựa plastic, một bông hai mươi tệ, Lâm Mị cảm thấy không đáng nhưng vẫn rất vui, nắm trong tay vừa đi vừa ngửi.
Bỗng nghe Lục Thanh Nhai hỏi: “Đã nghĩ đến chụp ảnh cưới thế nào chưa?”
Lâm Mị ngây ra một lúc rồi đưa mắt nhìn anh: “… Sao bỗng nhiên hỏi chuyện này vậy?”
“Anh mặc quân phục, em mặc váy cưới, đến chỗ anh chụp hình, thấy sao?” Lục Thanh Nhai đưa tay chạm vào gò má nóng bỏng của cô: “Đợi đến lúc thời tiết dễ chịu.”
“Không vội.” Lâm Mị lắc lắc chiến nhẫn trên tay: “Em sẽ không chạy đâu.”
Lục Thanh Nhai cười cười, nắm bàn tay cô càng chặt, ánh mắt tràn ngập đủ màu sắc của cảnh đêm.
Nơi mà bọn họ đi đến là trung đội vũ trang cơ động của thành phố Hồ Đồng.
- -----oOo------