Có vẻ người thuê lại mặt bằng này đã biết Tần Xu không thể xoay xở nổi từ trước nên đã nói với bà ta là dù bồi thường bao nhiêu thì họ vẫn sẽ chi trả hết.
Hủy bỏ hợp đồng thuê nhà với Tần Xu, Trần Lan sẽ không lỗ.
Sau khi toàn bộ tiền bồi thường “ting ting” vào tài khoản Tần Xu, cô nhìn số dư hiển thị trên màn hình di động, ngẩng đầu, chống cằm, ngạo mạn hỏi: “Chị Trần, làm người phải biết trước sau, chị có biết bốn chữ “Tầm nhìn hạn hẹp” có nghĩa gì không?”.
Trần Lan cười khinh, không trả lời.
Tần Xu cười mỉa: “Tầm nhìn hạn hẹp ý chỉ những người chỉ biết lợi ích trước mắt, đừng tưởng có người sẵn lòng chi gấp ba tức là chị lời to. Chị vi phạm hợp đồng với tôi thì người khác cũng có thể làm thế, hy vọng chị Trần đây không gặp phải kẻ không tôn trọng hợp đồng như chị. Chúc chị Trần tự giải quyết ổn thỏa”.
Mặt Trần Lan sa sầm bởi những lời mỉa mai này, khóe miệng cứng ngắc cố nặn một nụ cười nhạt: “Thật có lỗi với cô Tần quá, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nhà tôi còn phải lo cơm áo gạo tiền, nếu không tăng tiền thuê nhà thì chết đói mất”.
Triển Tiểu Hàn liếc bà ta trắng mắt, với tiền thuê cái mặt bằng ngay giữa lòng thành phố này thì nắng không tới mặt, làm sao có thể trơ trẽn nói mấy lời nước mắt cá sấu thế chứ?
Đúng là, sông sâu biển thẳm dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người.
Thấy Tần Xu không đáp lời, bà ta suy tính thiệt hơn rồi nói: “Vậy cô cứ bận đi nha, tôi về trước, ngày mười lăm tháng sau tôi đến bàn giao nhà”.
Trần Lan xoay người ra về, Triển Tiểu Hàn khinh miệt hứ một tiếng, không đành lòng quay về phía Tần Xu: “Chị, vậy mình cứ để bà ta tự tung tự tác cho người khác thuê chỗ này hả? Số tiền này còn không bằng con số lẻ tiền sửa sang studio nữa là”.
Triển Tiểu Hàn là đàn em của Tần Xu, Tiểu Hàn theo Tần Xu từ khi cô chọn được studio này. Triển Tiểu Hàn tận mắt chứng kiến Tần Xu đặt vào đây rất nhiều tâm huyết, đàn chị tự thiết kế, sử dụng nguyên vật liệu cao cấp nhất, ngay cả hồ cá nhỏ trong văn phòng cũng được đắp từ loại đá không rõ nguồn gốc xuất xứ có giá trị đến bảy con số.
Trang trí hoành tráng như vậy mà bây giờ phải giao lại cho chủ nhà khẩu Phật tâm xà dễ dàng thế sao.
Tần Xu ngồi ở bàn làm việc, lấy một cây bút máy trong hộp, nhẹ nhàng nói: “Đây là nhà của chị ta, chị ta không muốn cho chúng ta thuê nữa thì chúng ta cũng bó tay”.
Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn[1], cô cố ý bắt bồi thường hai năm tiền trang hoàng studio là cô đang cố ý rung cây dọa khỉ. Trần Lan không dám mạo hiểm “vuốt râu cọp” nên mới bỏ ra số tiền này, việc cô nói đợi luật sư của mình gọi cũng chỉ lừa bà bà ta, với tình hình tài chính hiện tại thì Tần Xu làm gì có tiền thuê luật sư kiện tụng chứ?
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Rõ ràng Trần Lan đã bị người khác giật dây, sau khi nhà họ Tần đầu tư thất bại Tần Xu mới biết hóa ra mình có vô số người thù ghét, khao khát được chứng kiến cô bị vùi sâu xuống lớp bùn, ngã quỵ vĩnh viễn.
Không biết kẻ nào đã nghĩ ra thủ đoạn ném đã giấu tay này.
Đúng lúc Tần XU không còn đủ sức thuê tòa nhà này nữa, thay vì dây dưa với chủ nhà thì chi bằng nhân cơ hội này thuê một nơi vừa túi tiền hơn, tiền bồi thường hợp đồng sẽ để chi trả tiền lương tháng sau cho nhân viên.
Triểu Tiểu Hàn nghe hai chữ bó tay thì hơi ngớ người, vẫn là quý cô cao quý trước đây nhưng Tần Xu đã thay đổi rất nhiều.
– Hai ngày nữa có buổi quay chụp bộ sưu tập mùa sau, em đã chuẩn bị xong hết chưa?
Triển Tiểu Hàn bừng tỉnh: “Em đã liên hệ người mẫu và nhiếp ảnh gia rồi ạ, tuy nhiên Đỗ Song Song lại chỉ đích danh Trần Thần cầm máy, nếu không cô ta sẽ không hợp tác”.
Nhắc đến Đỗ Song Song, Tần Xu nhíu mắt: “Đưa hợp đồng của Đỗ Song Song cho chị xem”.
Mỗi một mùa Tần Xu đều mời người mẫu đến chụp lookbook mới nhất của mình. Thuở trước khi nhà họ Tần chưa khó khăn thì có vô số người mẫu mong ngóng được hợp tác với Tần Xu, hợp đồng quảng cáo được lên kế hoạch kín vài tháng sau.
Tần Xu yêu cầu rất khắt khe với công việc, cô đưa ra tiêu chuẩn cao ngất ngưỡng cho người mẫu. Đỗ Song Song lẽo đẽo theo Tần Xu mỗi ngày, van nài Tần Xu một khoảng thời gian dài cô mới đồng ý cho cô ta shoot hình trang phục mùa mới.
Giờ đây gia đình Tần Xu sa cơ thất thế, Đỗ Song Song trở mặt nịnh bợ cô cả nhà họ Chu – Chu Niệm Vi, xem cơ hội mình cầu xin trước đây như cóc ghẻ, hạch sách đủ điều.
Trần Thần là nhiếp ảnh gia hàng đầu cả nước, chỉ hợp tác với ngôi sao người mẫu danh giá, người mẫu vô danh như Đỗ Song Song mà dám chỉ đích danh Trần Thần.
Mấy ngày nay Triểu Tiểu Hàn bị quản lý của Đỗ Song Song hành lên bờ xuống ruộng nên phẫn nộ không ít, cô không ngửi nổi nhân phẩm thối nát của cô ta đã lâu. Triển Tiểu Hàn cho rằng việc Đỗ Song Song khoác bộ cánh Tần Xu thiết kế chính là nỗi ô nhục thời trang, cô đặt hợp đồng của Đỗ Song Song xuống trước mặt Tần Xu, đề nghị: “Chị à, nếu cô ta không muốn chụp thì chấm dứt hợp đồng, tránh cô ta tới gây sự làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc”.
Tần Xu mở hợp đồng, nghiêm túc đọc, tìm được điều khoản bên B phải chấp hành nghiêm túc thời gian quay chụp với bên A, nếu bên B đến muộn hoặc có bất kì vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến tiến trình công việc thì bên A có quyền truy cứu trách nhiệm bên B. Tần Xu ngẩng đầu nói với Triển Tiểu Hàn: “Không cần, gọi điện thông báo với quản lý của cô ta về thời gian và địa điểm làm việc, ghi âm lại cuộc gọi, mặc kệ những yêu cầu khác nhé”.
Cô ghét người không tuân thủ giờ giấc nhất nên đã thêm điều khoản này trong hợp đồng.
Triển Tiểu Hàn hiểu được ý Tần Xu, thở nhẹ một hơi, quay ra ngoài gọi điện.
Cùng ngày, Tần Xu bắt đầu lên mạng tìm mặt bằng, lang thang vài trang web rồi mà vẫn chưa tìm được căn thích hợp.
Bốn giờ chiều, Tần Xu tan làm về nhà chuẩn bị cơm tối cho Thẩm Cố.
Nhờ sự giúp đỡ moi tin Thẩm Cố thích ăn cá của Phó Tư Dư từ Thẩm Hạo Bác Tần Xu đã mua một con cá thật tươi, sau khi người bán làm sạch sẽ, cô nấu một nồi canh đậu hũ cá lóc theo công thức trên mạng.
Tần Xu đeo khẩu trang, tay xách hộp giữ nhiệt ra khỏi taxi. Cô đứng trước tòa nhà Quang Sính, trùng hợp thấy chiếc Maybach chở Thẩm Cố đi làm mỗi ngày đỗ cách đó không xa.
Tần Xu bước đến, chú tài xế Triệu thấy cô nên xuống xe chào hỏi: “Cô Tần đến đưa cơm cho ngài Thẩm sao?”.
Tần Xu gỡ khẩu trang, hai mắt cười cong cong: “Chú Triệu ơi, anh Thẩm có trong xe không?”.
Ông Triệu trả lời: “ Tổng giám đốc chưa tan làm nên tôi ở đây chờ ngài ấy”.
– Vậy chú có biết mấy giờ anh ấy tan làm không?
Ông Triệu lắc đầu: “Tôi không biết”.
Tần Xu kinh ngạc hỏi: “Chú không biết giờ anh ấy tan làm vậy mỗi ngày làm sao chú biết khi nào anh ấy cần xe?”.
Chú Triệu thật thà trả lời: “Tổng giám đốc ít khi cần chở lắm, thường trợ lý sẽ gọi cho tôi, tôi cũng được phát một tập lịch trình của ngài ấy ngày hôm đó nữa”.
Tần Xu nghe được những gì mình muốn biết, trong lòng cô vui mừng khôn tả, bình thản hỏi: “Cháu có thể nhờ ông một chuyện được không?”.
Chú Triệu gật đầu: “Có việc gì cô Tần cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức”.
Tần Xu cười nói: “Cháu đặt nhiều đồ trên mạng quá, ban quản lý không cho shipper lên nhà, cháu không mang hết hàng lên nhà được”.
Chú Triệu hồ hởi: “Để buổi tối tôi đưa tổng giám đốc về rồi cô cứ nói cho tôi biết để đồ đang đâu đi, tôi đem lên giúp cho”.
Tần Xu mỉm cười ngọt ngào: “Cháu cảm ơn chú trước nhen”.
– Cô Tần khách sáo quá, tôi phải giúp đỡ cô gái chân yếu tay mềm chứ.
Tần Xu giơ điện thoại lên: “Chú có thể kết bạn Wechat không, khi nào chú đến cổng căn hộ thì nhắn tin cho cháu”.
Cô Tần muốn kết bạn Wechat? ông Triệu mừng phát khiếp, ông lấy điện thoại trong túi quần ra: “Để tôi quét mã của cô Tần”.
Kết bạn Wechat với chú Triệu thành công, Tần Xu sảng khoái bước vào tòa nhà.
Trước đây ông cụ Thẩm có đưa cho cô một thẻ nhân viên để tự do ra vào.
Hai phút sau, Tần Xu ngồi trong phòng tiếp khách ngoài phòng làm việc.
Thẩm Cố đang ngồi trong văn phòng nghe cấp dưới báo cáo công việc, Thường Hạo mời Tần Xu ngồi đợi ở phòng khách, sợ cô buồn/ nhàm chán nên đặt sẵn vài tạp chí kinh tế và tài chính.
Tần Xu ngồi đợi vài phút, cửa phòng làm việc của Thẩm Cố vẫn chưa mở nên mở đại một trang tạp chí cầm trong tay.
Trên trang đầu tiên là những dòng tít Tần Xu không hứng thú mấy, cô lật trang tiếp theo, ánh mắt dừng ở người trên hình, ngón tay định lật trang khựng lại.
Trên ảnh là người đàn ông mặc một bộ tây trang đen tuyền phối với áo sơ mi trắng tinh bên trong cùng cà vạt xanh thẫm. Đường nét khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, khóe môi mím khiến vẻ mặt thêm nghiêm nghị. Bên cạnh là phần giới thiệu.
Ông Thẩm Cố – Tổng giám đốc tập đoàn Quang Sính….
Tần Xu đọc xong bài phỏng vấn độc quyền, mỉm cười.
Thư kí của Thẩm Cố rất biết nịnh nọt, anh ta đã đặt tạp chí phỏng vấn sếp ở đây cho khách đọc.
Tần Xu ngước nhìn giá sách cạnh đó còn vài tạp chí tương tự, mua nhiều là vì sợ lượng tiêu thụ tạp chí kém làm mất mặt à?
Xí, còn bày đặt mua tạp chí để tăng doanh số nữa.
Tầm mắt nán trên tấm hình tạp chí, gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Cố khiến Tần Xu hơi khó chịu.
Bình thường phải đối mặt với biểu cảm lạnh băng của Thẩm Cố đã đủ tức nghẹn rồi, xem tạp chí cũng bực mình không kém.
Trên giá sách có một ống cắm bút, Tần Xu lấy một cây bút quệt hai nét môi cười lên khóe miệng Thẩm Cố.
Thấy ngoài cửa không có ai, cô nhét nó vào dãy tạp chí trên giá, ngồi xuống sô pha như thể chẳng có chuyện gì.
Một lát sau, cấp dưới từ văn phòng Thẩm Cố ra ngoài, Thường Hạo mời cô vào.
Cô xách hộp cơm vào, nặn ra một nụ cười đường mật, bước đến trước mặt Thẩm Cố.
– Muộn thế này mà anh Thẩm còn tăng ca sao?
Thẩm Cố ngẩng lên, con ngươi đen thẳm xoáy thẳng vào Tần, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”.
Biết rồi còn hỏi, anh không nhìn thấy hộp cơm trong tay tôi à?
Tần Xu cười: “Tối nay tôi nấu canh đậu hũ cá lóc, một mình tôi ăn không hết nên múc cho anh một ít mới phát hiện anh không có ở nhà thành ra đến đây đưa cho anh. Canh này rất bổ, người thường xuyên thức đêm làm việc như anh nhất định phải ăn nhiều vào”.
Cô đặt hộp giữ nhiệt lên bàn làm việc: “Tôi để đây được không?”.
Thẩm Cố khẽ liếc hộp giữ nhiệt kia, mùi vị sandwich sáng nay mơ hồ lan tràn trong khoang miệng, sắc mặt phức tạp.
Tần Xu sợ anh từ chối, đặt hộp giữ nhiệt xuống: “Anh làm việc tiếp đi, tôi về trước”.
Không để Thẩm Cố có cơ hội mở miệng, xoay ra khỏi văn phòng.
Thẩm Cố nhìn bộ dạng nai con kia, khóe miệng căng cứng, tay mở hộp giữ nhiệt, một mùi khét lẹt xộc vào mũi.
Thường Hạo đứng bên ngoài gõ cửa: “Tổng giám đốc?”.
Thẩm Cố liếc nhìn cậu ta, đóng nắp lại, giọng nói xen lẫn ý cười: “Có việc gì chút nữa nói, tôi phải ăn cơm”.
Thường Hạo ngửi thoang thoảng mùi thức ăn chó, cung kính đáp: “Vâng tổng giám đốc”.
Thẩm Cố: “Giữ cửa để đừng ai vào đây”.
Thường Hạo: …. – Anh nghi hoặc đóng cửa, ăn cơm mà thần thần bí bí vậy à? Nhìn cũng không cho nhìn, sợ người khác cướp cơm của sếp hả?
Thẩm Cố: Tôi sợ người ta biết tay nghề của vợ mình “xịn” quá.