Ngày thường Tần Xu hay giở trò ma mãnh, phản ứng đầu tiên của Thẩm Cố là Tần Xu sợ mình vì giận bức tranh kia nên sẽ ly hôn với cô, vì thế Tần Xu giấu giấy đăng kí kết hôn rồi bịa chuyện bị cướp.
Như thế, nếu cả hai muốn ly hôn thì phải xin cấp lại giấy đăng ký kết hôn, tiếp đó Tần Xu sẽ tìm đủ lý do để không đi, đạt được mục đích giữ vững hôn nhân này.
Tần Xu nghe ngữ khí ngờ vực của chồng, cô ấm ức cực độ, nháy mắt nóng gáy: “Thẩm Cố, anh có còn là con người không? Tôi đi shopping bị cướp, hắn cướp túi, bên trong có giấy đăng kí kết hôn. Mất nó tôi đã đủ điên tiết rồi. Anh không kiếm người giúp tôi bắt kẻ cướp mà còn “nghi bảy ngờ ba”, nhất định hôm nay tôi phải bắt được cướp cho bằng được để chứng minh tôi vô tội”.
Tần Xu mắng Thẩm Cố một tràng, không đợi Thẩm Cố biện minh, cúp máy thẳng thừng.
Khi Thẩm Cố gọi lại thì Tần Xu không bắt máy, cô quay sang Phó Tư Dư: “Cậu báo cảnh sát chưa?”.
Phó Tư Dư gật đầu: “Rồi, cảnh sát bảo sẽ tới ngay, Thẩm Cố nói gì?”.
Tần Xu mím nhẹ môi, tức anh ách: “Anh ta nghi ngờ mình nói dối, thần kinh, mình lừa anh ta chuyện này làm gì?”.
Phó Tư Dư: “Chắc anh ta nghĩ loại giấy tờ này bị cướp thì bất thường quá, song không có việc thì cậu mang nó đi làm gì? Bình thường đâu cần đến thứ này, bỏ trong túi bất tiện lắm”.
Trước mặt Phó Tư Dư, Tần Xu không cần giấu diếm tâm tư, thành thật: “Cậu biết đó, khuôn mặt Thẩm Cố vẫy gọi ong bướm thế nào mà, mình phải dọn khỏi phòng làm việc cũ chẳng phải do Chu Niệm Vi sai Đỗ Song Song giật dây chủ nhà tăng gấp ba tiền thuê sao? Cô ta còn đến văn phòng chọc ngoáy mình, khoe cô ta là bạn học mười mấy năm, thể hiện bản thân thân thiết với Thẩm Cố lắm. Thậm chí Chu Niệm Vi gọi anh ta là anh Thẩm Cố nữa, mắc mửa!”.
Điện thoại lại vang lên, thấy “Thẩm Cố” trên màn hình, cô bấm từ chối, oán thán tiếp: “Kẻ ty tiện bỉ ổi đã được toại nguyện, tò tò theo Chu Niệm Vi khinh rẻ mình thất thế hèn mọn. Cô ta chị chị em em với Chu Niệm Vi, tâng bốc chủ mình và Thẩm Cố là trai tài gái sắc, cưới Thẩm Cố chỉ là việc thời gian. Hiện tại người ngoài vẫn chưa biết mình và Thẩm Cố kết hôn, tuy nhiên với tính cách của mấy đứa đó thì lần gặp sau tụi nó sẽ khích bác nữa. Nếu mình còn gặp thể loại bạ đâu nói đấy thì mình sẽ vả vào mặt bọn chúng bằng giấy đăng kí kết hôn”.
Rốt cuộc người tính không bằng trời tính, chưa kịp vả mặt bằng giấy đăng kí kết hôn đã bị cướp.
Phó Tư Dư thấy Tần Xu trề môi oan ức hết sức buồn cười, Tần Xu ai oán nhìn bạn, Phó Tư Dư nói: “Không tìm được túi cũng không sao, xin cấp lại được mà”.
Tần Xu trả lời: “Không được, nhất định phải tóm được hắn, nếu không Thẩm Cố tưởng mình tự biên tự diện. Hơn nữa phải giao nộp cho cảnh sát loại cặn bã xã hội này, để công lý được thực thi”.
– Mình làm chứng giúp cậu nhé.
Tần Xu hỏi ngược lại: “Với mối quan hệ của hai ta, cậu nghĩ anh ta có tin lời làm chứng của cậu không?”.
Cũng đúng, bạn thân bao che lẫn nhau, lời khai của cô không đủ tin cậy.
Tuy nhiên, có thể hành động gọn hơ thế này, thoạt nhìn là biết hắn đã thực hiện rất nhiều phi vụ, mặc dù camera có bắt trúng nhưng hắn đeo khẩu trang nên không biết hắn trông như thế nào. Hơn nữa càng để lâu càng khó bắt.
Điện thoại Tần Xu lại reo, Phó Tư Dư liếc qua: “Hay cậu nghe máy đi, mình thấy Thẩm Cố nóng ruột đó, với mấy trò nhí nhố trước đây thì anh ta nghi ngờ cậu cũng chẳng lạ”.
Tần Xu khịt mũi: “Không nghe”.
Bỗng, Phó Tư Dư phát hiện logo của British Club Championship cách đó không xa. Nhớ đến chuỗi nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ trải rộng khắp Nam Thành của Tần Cảnh Diệu – một người quảng giao, gần đây có rất nhiều trộm cướp có tổ chức. Nói không chừng Tần Cảnh Diệu có thể giúp.
– Xu này, club của anh Diệu ở đằng trước, chỗ đó có nhiều vệ sĩ và phục vụ lắm. Để mình gọi hỏi anh ấy có thể giúp không, phái người tìm giúp tên cướp.
Tần Xu gật đầu: “Được đó”.
Tần Cảnh Diệu, Thẩm Hạo Bác và anh họ Phó Tư Nghiễn của Phó Tư Dư là anh em chí cốt cùng nhau lớn lên, tạm coi như đã chứng kiến Phó Tư Dư trưởng thành nên xem cô là em gái ruột. Nghe Phó Tư Dư nhờ vả, Tần Cảnh Diệu lập tức nhận lời.
Phó Tư Dư chia sẻ vị trí cho Tần Cảnh Diệu.
Sau khi gác máy, Tần Cảnh Diệu vào nhóm Wechat có Thẩm Cố, tag anh.
[Tần Cảnh Diệu: @Thẩm Cố, nghe nói giấy đăng kí kết hôn của vợ cậu bị cướp hả?]
Thành viên trong nhóm đều là bạn bè thân thiết, Tần Cảnh Diệu vừa nhắn, tất cả đã hay tin vợ của Thẩm Cố bị cướp giấy chứng nhận kết hôn.
Sự cố hoang đường này có chút khôi hài, anh em lần lượt lên tiếng.
[Chung Bác Duyên: Chuyện gì vậy anh Cố, vì sao giấy đăng kí kết hôn của vợ anh bị trộm? Bảo vệ khu nhà anh kém quá nên trộm xâm nhập được đấy].
[Thẩm Hạo Vĩ: Thằng nào to gan thế? Ngay cả giấy đăng kí kết hôn của chị dâu cũng dám trộm?].
[Hàn Nhậm Bân: Thấy chưa, tôi đã bảo tình yêu là bể khổ, hôm trước ông còn khoe khoang cưới được vợ, phách lối tới nỗi ông trời cũng chướng mắt nên cử ngay một tên cướp luôn].
[Thẩm Hạo Vĩ: @Hàn Nhậm Bân, anh thù oán với tình yêu của anh ba em thế, thật ra chẳng có ông trời nào đúng không?].
[Hàn Nhậm Bân: Cậu thèm đánh chứ gì?].
[Thẩm Hạo Bác: Chị dâu cậu và Tần Xu đi cùng nhau đấy, hai người có sợ lắm không?].
Thẩm Cố đọc tin nhắn trong nhóm, mặt đen thui, nhắn tin riêng cho Tần Cảnh Diệu.
[Thẩm Cố: Vợ tôi đâu?].
[Tần Cảnh Diệu: ….]
*
Tần Xu và Phó Tư Dư ngồi trên băng ghế trước quảng trường đợi cảnh sát và Tần Cảnh Diệu, cảnh sát đến trước hỏi Tần Xu tình hình lúc đó.
Vài phút sau, xe của Tần Cảnh Diệu và Thẩm Cố xuất hiện cùng một lúc.
Tần Xu thấy Thẩm Cố bước xuống, đi về phía này, cô hứ một tiếng rồi quay ngoắt, chìa lưng về phía anh.
Thẩm Cố đến trao đổi với cảnh sát vài câu, cả nhóm người tới đồn cảnh sát cho cho lời khai.
Xong việc, Tần Xu quay sang cảm ơn Tần Cảnh Diệu.
Tần Cảnh Diệu cười: “Đừng khách sáo, khi nào tóm được cướp thì hai đứa mời anh một bữa là được”.
Tần Xu nói tạm biệt, Tần Cảnh Diệu chào Thẩm Cố rồi xoay qua Phó Tư Dư: “Về thôi, hôm nay Thẩm Hạo Bác không có ở đây, để anh hộ tống em nhá?”.
Mắt nhìn Tần Xu, Phó Tư Dư nói: “Mình về trước nhé”.
Tần Xu đứng ở ven đường dõi theo xe của Tần Cảnh Diệu lăn bánh, không liếc Thẩm Cố lấy một cái, đi thẳng đến ghế sau đợi anh mở khóa cửa.
Thẩm Cố theo sau: “Ngồi phía trước”.
Hôm nay anh tự lái xe, không có tài xế.
Tần Xu giận Thẩm Cố nghi ngờ mình, không phản ứng.
– Ngồi ghế trước, tôi có quà cho em. – Giọng điệu Thẩm Cố bình thản như mọi khi song ẩn sâu bên trong là chút dỗ dành ngòn ngọt.
Nghe được tặng quà, Tần Xu biết Thẩm Cố đang chuộc lỗi với mình, tâm trạng nguội hơn, xoay người tới ghế trước.
Thẩm Cố mở cửa xe cho Tần Xu, thấy những món quà đặt trên chỗ ngồi, nỗi bực tức tận sâu đáy lòng với Thẩm Cố đã tan thành mây khói.
Một bó hoa, một chiếc túi Hermès và một cái bánh kem dâu nhỏ.
Với một người theo chủ nghĩa lãng mạn, đồng thời là một tín đồ ăn uống, nhất là đồ ngọt thì những món quà này đã trao tất cả tâm tình của THẩm Cố đến thẳng trái tim Tần Xu.
– Em còn giận không?
Tần Xu kiêu ngạo lắc đầu: “Tha cho anh đó”.
Giờ phút này cô đã quên mình mới là người vẽ Thẩm Cố trong trạng thái gàn dở, thậm chí sợ Thẩm Cố giận dữ, muốn ly hôn.
Hai người lên xe đặt bánh ra sau, Tần Xu ôm túi Hermès và bó hồng đẹp rực rỡ trong lòng, ngồi ở ghế trước.
Thẩm Cố chưa khởi động xe, quay sang nhìn Tần Xu.
Tần Xu bắt gặp ánh mắt của anh, ngước lên, hỏi: “Sao anh chưa đi?”.
– Em bị thương đúng không?
– Bị thương chỗ nào?
Thẩm Cố chạm ngón tay vào vai Tần Xu.
Hôm nay Tần Xu đeo túi quai chéo, khi bị cướp, quai xích của túi sẽ siết vào vai.
Tần Xu lắc đầu: “Không có”.
Thẩm Cố hạ mắt, lẳng lặng quan sát Tần Xu.
Tần Xu tưởng anh không tin, cô cường điệu: “Không có thật mà, không tin thì anh xem đi”.
Thẩm Cố đồng ý, trầm giọng: “Được, để anh xem”.
Anh khom lưng, nghiêng người qua, vén mái tóc dài của Tần Xu ra sau, để lộ cần cổ thon dài trắng mịn.
Ngón tay ấm áp chạm vào xương quai xanh của Tần Xu, cô nín thở, gò má trắng tươi ửng đỏ. Tần Xu chỉ thuận miệng để củng cố niềm tin, không ngờ Thẩm Cố nghiêm túc thật.
Tần Xu rụt cổ, lí nhí: “Thật đó, em không sao”.
Thẩm Cố nhìn bờ vai Tần Xu chăm chăm, hơi mím môi. Ngón tay thon dài móc vào vai áo, kéo xuống, bờ vai tuyết trắng mịn màng xuất hiện.
Động tác anh rất nhẹ như thể chạm vào một mảnh sứ mỏng manh, không gian dần tăng nhiệt độ, Tần Xu hơi mất tự nhiên: “Anh thấy chưa?”.
Thẩm Cố kéo vai áo Tần Xu lên, ngồi thẳng người: “Ừ, yên tâm rồi”.
Những lời này khều trái tim Tần Xu ngứa râm ran, dội thẳng lên não.
Yên tâm?
Anh ấy lo lắng cho mình cả ngày nay sao?