Máy cạo râu chạy ro ro, Tần Xu nhìn anh hoang mang: “Xài được mà, sao anh nói không được?”.
Thẩm Cố liếc Tần Xu, giải thích qua loa: “Khi nãy không dùng được”.
Dứt lời anh quay ra ngoài, cô cầm máy cạo râu còn rung è è trong tay, dõi theo dáng hình cao lớn của Thẩm Cố, nghĩ anh ta ăn no rửng mỡ chọc ghẹo mình.
Cô tắt máy, định rống lên thì bỗng Thẩm Cố nghiêng người, nói với cô: “Em tắm rồi ngủ đi”.
Tần Xu thở một hơi, nghe anh ta giục mình tắm rồi ngủ thì nghẹn họng, căng thẳng: “Tôi vẫn chưa muốn ngủ, tôi vừa có chút linh cảm nên muốn phác thảo bản thiết kế trước, bây giờ tôi phải đi vẽ….”.
Cô đặt máy cạo râu xuống, vừa nói vừa thoái lui, mới đến cửa thì Thẩm Cố đã chống tay chặn ngay. Anh ngạo nghễ liếc cô, giọng nói lạnh băng: “Đi tắm”.
Cánh tay Thẩm Cố vừa khéo chặn ngay trước ngực Tần Xu, vào buổi tối, một người đàn ông hối vợ tắm nhanh rồi ngủ khiến người ta không khỏi nghĩ vẩn vơ. Anh ta muốn ngủ cùng mình, phải thực hiện một loạt động tác rung giường phải không?
Tần Xu hơi cúi đầu, tim đập nhanh, chỉ vì phía cửa: “Không được, linh cảm đến thì phải vẽ ra ngay, nếu không cảm hứng tiêu tan mất”.
Tựa như đã tìm được một cái cớ hợp lý, cô dè dặt đặt tay lên cánh tay Thẩm Cố, muốn anh nhường đường. Thẩm Cố cúi thấp đầu, đôi mắt thăm thẳm không rời khỏi Tần Xu khiến trái tim cô đập vọt lên.
Mặc dù trước khi cưới Thẩm Cố, cô cũng đã nghĩ đến sự việc này trong tương lai, hơn nữa cô kết hôn với anh vì muốn gia đình nhận sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm. Tần Xu đã trở thành bà Thẩm, tuyệt nhiên không thể bỏ bê nghĩa vụ vợ chồng, nếu anh đã muốn thì cô không thể từ chối.
Tuy giờ khắc đã điểm, Tần Xu vẫn không giữ được bình tĩnh, nghe nói lần đầu còn rất đau, lỡ cô không nhịn được khóc thì Thẩm Cố có cười giễu mình không?
Kệ, cưới cũng cưới rồi, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí. Làm thì làm, nếu anh cười tôi thì tôi chê anh quá lóng ngóng.
Tần Xu hạ quyết tâm, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tỏ vẻ bình chân như vại: “Thôi được, bây giờ em tắm, anh…. anh chờ trên giường đi”.
Thẩm Cố nhìn gương mặt từ rối rắm đến khi đã ra quyết định, đoán chắc Tần Xu nghĩ gia đình mình cần nhà chồng trợ giúp, một khi đã cầm được tiền thì không thể cự tuyệt nhu cầu của chồng. Đâm lao thì phải theo lao, cùng lắm thì coi như bị chó cắn thôi.
Anh buông tay, đưa mắt: “Nhanh lên”.
Lại giục!
Anh gấp dữ vậy hả?
Tần Xu nhìn xéo người tuấn tú lạnh lùng, gương mặt đỏ lựng, trong lòng hơi bất mãn, người ta bảo đàn ông thường nói lời ngon ngọt để dẫn phụ nữ lên giường, anh ta hối liên hồi như vậy, không thể dỗ đôi ba câu dễ nghe được à?
Quả nhiên ai giàu người đó thắng, nhìn bộ dạng thế kia thì chắc chắn anh ta sẽ chẳng thương hoa tiếc ngọc.
Cô hơi mím môi, dồn dũng khí hỏi: “Cái đó… Anh chuẩn bị chưa?”.
Thẩm Cố hỏi ngược lại: “Chuẩn bị cái gì?”.
Thấy chưa, chẳng sửa soạn gì cả.
Chỉ biết thỏa mãn bản thân mình thôi, đồ khốn kiếp!
Ngữ điệu Tần Xu lách tách lửa giận: “Bao cao su”. – Cô không muốn có con sớm đâu.
Nghe thế, Thẩm Cố cười giễu: “Chuẩn bị cái đó làm gì? Em muốn à?”.
Tần Xu nghe giọng điệu trêu chọc, thở phì phò: “Không phải anh hối tôi tắm nhanh sao?”.
– Tôi muốn em ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đưa em về nhà, không được dậy muộn” – Thẩm Cố trêu. “Tần Xu, mỗi ngày trong đầu em chứa những suy nghĩ ‘đứng đắn’ gì vậy?”.
Tần Xu ngỡ ngàng, xấu hổ nổi giận: “Ai nói trong đầu tôi chứa những thứ đó, rõ ràng là do anh vòng vo tam quốc, anh không thể nói thẳng là ngày mai về nhà ba mẹ anh được à? Đừng trưng mặt khỉ hối tôi tắm rửa lên giường chứ”.
Thẩm Cố chỉ vào gương mặt lạnh nhạt của mình, giọng nói ướp đá: “Tôi, mặt khỉ?”.
Tần Xu cứng họng, thôi được, đúng là chẳng nhìn ra chút háo sắc nào từ mặt anh ta cả.
Nhưng câu nói của anh ta thì khác, sao mà trách cô được.
Chuyện xấu mặt như thế này, tuyệt nhiên không thể thừa nhận.
Tần Xu cứng đầu: “Chính những từ ngữ của anh khiến tôi hiểu lầm, dù sao đi nữa tôi chẳng nghĩ gì đen tối cả, nếu anh không bảo tôi sang đây thì hôm nay tôi cũng sẽ ngủ ở phòng làm việc”.
Mặt Thẩm Cố sa sầm, anh mím môi, ánh mắt xa thẳm rọi thẳng về phía cô, không nói một lời.
Tần Xu ý thức mình mới nói những lời thật lòng, chột dạ đảo mắt sang chỗ khác: “Ý của tôi là… là nếu tôi vẽ bản thiết kế đến tận khuya thì có thể nằm lên bàn ngủ luôn, trước đây tôi vẫn luôn như vậy”.
Thẩm Cố im lặng vài giây, mặt không thay đổi: “Không cần giải thích với tôi nhiều như vậy, tôi không quan tâm em ngủ ở đâu”.
Dứt lời, Thẩm Cố quay phắt đi kéo rèm cửa sổ, cởi dép, nằm lên giường để mặc Tần Xu suýt nhảy dựng cạnh phòng tắm.
“Không quan tâm em ngủ ở đâu?”.
Điều đó có nghĩa anh ta không hứng thú với mình đúng không?
Tần Xu chống tay lên cửa, xì khói trước những lời lý sự của anh ta. Người đàn ông trên giường đã lèn chặt chăn, nhắm mắt bày ra bộ dạng không chút h am muốn.
Lồ ng ngực Tần Xu căng phồng, cô đóng sầm cửa phòng tắm.
Động tác c ởi quần áo cũng thô bạo hơn thường ngày rất nhiều, tên đàn ông chó, dám nói không hứng thú với mình, tôi còn chưa nói mình chẳng thèm anh đấy nhé.
Tần Xu đứng dưới vòi sen, càng nghĩ càng giận.
Rõ ràng cô chẳng có chút ham thích, chẳng muốn thân mật với anh ta, cuối cùng lại bị anh ta giành nói những lời này trước.
Mình quá kém.
Lần sau phải nói mình chẳng thèm anh ta mới được.
Tắm xong, lúc ngồi trước bàn phấn dưỡng da, Tần Xu mới nhớ Thẩm Cố nói ngày mai mình cùng về nhà.
Vậy là mình phải gặp ba mẹ Thẩm Cố sao?
Tay Tần Xu run run, mặt nạ trong tay rơi xuống đất.
Thôi tiêu, vì ông ngoại anh ta muốn cho con riêng thừa kế gia sản nên hai bác đã cho cả gia đình họ Cố sụp đổ. Một đôi vợ chồng có thù tất báo, đuổi cùng diệt tật như vậy chắc chắn sẽ không thích con dâu hủy bỏ hôn ước công khai, làm bẽ mặt nhà chồng là cô.
Ngày mai mình và Thẩm Cố sẽ về nhà anh ta, mẹ Thẩm Cố sẽ không đối xử cô như con gái mà bà sẽ gọi cảnh sát đến còng tay cô.
Nghĩ đến việc ba mẹ Thẩm Cố làm, Tần Xu không đắp mặt nạ nữa, cô ra khỏi phòng tắm, nằm xuống bên cạnh.
Hai mắt Thẩm Cố nhắm nghiền, hai tay đè hai bên chăn, thở đều đều, anh đã ngủ.
Cô nằm kế bên quan sát mặt anh một hồi, cẩn thận vén chăn lên, nghiêng người tắt đèn.
Căn phòng rơi vào bóng tối, Tần Xu quay lưng về phía Thẩm Cố, nhắm mắt.
Nghĩ đến ngày mai phải gặp “ba mẹ chồng”, Tần Xu trổ mình không ngủ được. Cô nhích đến gần Thẩm Cố, hươ tay, thì thầm bên tai anh: “Thẩm Cố, anh ngủ chưa?”.
Đáp lại Tần Xu là tiếng hít thở sâu.
Tần Xu hơi sốt ruột, nếu không nói những khúc mắc đè nặng lồ ng ngực sẽ không ngủ nổi. Cô cúi đầu, gần như dán môi vào tai anh, tự huyễn: “Thẩm Cố, bây giờ tôi là vợ anh, nếu ngày mai hai bác giận tôi, không thích tôi thì anh hãy bảo vệ tôi nha”.
Dặn xong, Tần Xu yên lòng không ít, nằm cách Thẩm Cố một khoảng, nhắm mắt ngủ.
Vì Tần Xu bận rộn trang trí studio suốt một ngày nên không lâu sau đã rơi vào giấc ngủ say.
Trong bóng tối, Thẩm Cố mở bừng mắt, kéo chăn bị tuột khỏi người Tần Xu lên, bẹo gương mặt nhẵn nhụi của người nằm cạnh.
*
Sáng hôm sau, trong ánh nắng vàng tươi, xe bon bon trên con đường hướng về nhà ba mẹ Thẩm Cố. Tần Xu nhấp nhổm không yên, mắt thấy sắp về tới nhà, cô ôm bụng, khều cánh tay Thẩm Cố: “Thẩm Cố, tôi đau bụng quá, chúng ta về nhà được không?”.
Thẩm Cố thản nhiên: “Ông nội và ba mẹ đang chờ, nếu em muốn về cũng được”.
Thẩm Cố bảo tài xế quay đầu xe.
Tần Xu nghe cả nhà đang chờ, cô ngẩng phắt đầu can ngăn: “Không… Không cần”.
Thẩm Cố nghe Tần Xu lắp bắp, cảm thấy sự căng thẳng này thật bất thường, anh chạm tay Tần Xu, hơi biến sắc: “Sao tay em lạnh vậy? Chú Triệu, đến bệnh viện”.
Tần Xu níu tay anh: “Không cần đâu, tôi không sao, tôi chỉ ….” – Căng thẳng thôi.
Cô cúi đầu, xấu hổ “khai báo” là cô sợ ba mẹ Thẩm Cố.
Thẩm Cố nhận ra cô sợ phụ huynh nhà mình, gọi tài xế Triệu.
Chú Triệu hiểu ý, tiếp lời: “Thiếu phu nhân đừng lo, người xưa có câu “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng[1]” mà phu nhân lại xinh đẹp như vậy, chủ tịch và bà phu nhân chắc chắn sẽ thích cô. Hai vợ chồng chủ tịch đều là người tốt”.
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Tần Xu mỉm cười, không nói gì.
Còn khuya cô mới tin lời bịa đặt của chú Triệu, người tốt mà phá hủy cả gia đình họ Cố?
Chú Triệu nói tiếp: “Ông bà chủ tịch không phải kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ông bà vô cùng tôn trọng ý kiến con cái. Chỉ cần tổng giám đốc thích thiếu phu nhân thì bọn họ nhất định cũng thế”.
Tần Xu vô thức kéo cánh tay Thẩm Cố.
Xe tiến vào khu nhà họ Thẩm, dừng trước biệt thự thứ hai.
Ngay khi bước xuống xe, Tần Xu chủ động nắm tay Thẩm Cố, anh khẽ cười, nắm tay cô vào trong.
Ông Thẩm Nghị và bà Tang Hàm Hạ đã ngồi chờ ở phòng khách, Thẩm Cố chào hỏi trước: “Ba mẹ, con dẫn Tần Xu về rồi đây”.
Tần Xu lên tiếng theo ngay: “Con chào hai bác, con là Tần Xu”.
Thẩm Nghị gật nhẹ đầu, vẫn là biểu cảm nghiêm nghị xem như đáp lời, Tang Hàm Hạ thấy Tần Xu xách đồ trong tay, bà cười ôn hòa: “Con bé này, về nhà còn mua sắm này nọ làm gì?”. Hỏi xong bà liếc Thẩm Cố: “Con làm chồng kiểu gì mà để vợ tự xách đồ?”.
Thấy bà Thẩm hiền dịu đã xoa dịu trái tim căng cứng của Tần Xu kha khá, cô trả lời thay Thẩm Cố: “Bác đừng trách anh ấy, là do con muốn tự xách”.
Đó là sự thật, cô muốn thể hiện thật tốt trước mặt “ba mẹ chồng” nên kiên quyết tự xách đồ.
Ông Thẩm nhận quà, nghiêm mặt nói với Thẩm Cố: “Con theo ba vào đây”.
Tần Xu đánh trống ngực, bàn tay nắm tay Thẩm Cố hơi siết lại.
Không phải bác trai khó chịu với cô nên vừa về đã gọi Thẩm Cố vào phòng mắng chứ?
Cảm nhận được Tần Xu đang hồi hộp, Thẩm Cố vỗ mu bàn tay cô trấn an.
Bà Thẩm cũng đến dắt tay Tần Xu: “Hai ba con nó phải bàn chút chuyện công việc, mẹ con mình nói chuyện của phụ nữ đi”.
Tần Xu buông tay Thẩm Cố, dõi mắt theo anh đang bước lên tầng với bác trai.
Thẩm Cố đến phòng làm việc tầng hai, ngay khi cửa đóng lại, ba anh mặt dày chìa tay: “Con trai, con có tiền đó không?”.
Thẩm Cố lườm ông, ngồi xuống, ngữ điệu chán ghét: “Tiền của ba đâu?”.
Ba Thẩm Cố trả lời: “Không phải tháng này là kỉ niệm 106 000 ngày ba mẹ quen nhau sao, tiền của ba phải dành cho niềm vui bất ngờ của mẹ con rồi. Tháng sau lại là kỉ niệm ngày cưới, con cho ba mượn chút tiền đi ha”.
– Không, ba mà mượn là không bao giờ trả.
Ông Thẩm gằn giọng: “Thằng này, mi quên ai nuôi dưỡng mình lớn nhồng thế này rồi hả? Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn thành tài, cho mi ngồi vào ghế tổng giám đốc tập đoàn Quang Sính mà giờ mượn chút tiền cũng không cho”.
Thẩm Cố dửng dưng: “Không thì con trả ghế tổng giám đốc cho ba”.
Ông Thẩm trầm mặc.
Một ba một con lẳng lặng đối mặt, Thẩm Cố mở lời: “Ba, ba có muốn bồng cháu không?”.
Ông Thẩm: “Không, khổ trăm bề mà nuôi ong tay áo, mới yên ổn được vài ngày thôi” – Hiện tại ông không muốn ôm cháu nội.
Thẩm Cố: “Ba, hai trăm ngàn, ba phải muốn bồng cháu”.
Ánh mắt ông Thẩm khẽ biến, cười khẩy: “Đừng tưởng ba không biết tâm địa riêng của mi, không dụ được con dâu nên muốn ba giúp chứ gì. Mi xem dã tâm của mình đi, con dâu mới bao tuổi chứ, mấy chuyện bất nhẫn này ba không làm được”.
Thẩm Cố nhếch môi: “Năm trăm (~1.7 tỷ VNĐ), không kì kèo nữa, đây là tiền tiêu vặt năm tháng của ba đấy”.
Thẩm Nghị đập bàn một cái rầm, lạnh lùng: “Con với cái, mày đang nói chuyện với ai đấy hả, đầu tao mấy thứ tóc rồi mà mày còn chưa sinh cháu cho tao tận hưởng niềm vui?”.
Thẩm Nghị: Tôi chỉ là công cụ khuyến khích sinh em bé thôi.