Tần Xu bị lời dùi đâ m đến tức ngực, dồn hết tâm trí để khống chế bản thân không cáu kỉnh. Cô vứt hết mặt mũi, khoanh tay ngồi cách xa Thẩm Cố, sát vào bên phải, quay đầu nhìn cửa sổ.
Tần Xu tự hờn dỗi, ánh mắt dán chặt khung cảnh bên ngoài bắt đầu rã rời, thân dần dần dựa về phía sau, nhắm mắt.
Thẩm Cố vẫn quan sát Tần Xu, thấy cô ngoảnh mặt ngủ, anh nhìn cô không chút giấu diếm.
Tần Xu ngửa đầu, hơi nâng cằm, rèm mi dày khép lại. Làn da cô trắng mịn, cánh môi đỏ hồng, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, đường nét gương mặt đanh đá, ngay cả khi ngủ say cũng không muốn chịu thua.
Có lẽ ngửa đầu ngủ như thế sẽ không thoải mái, Tần Xu hơi mở miệng, đầu lắc lư về phía ghế ngồi. Xe rẽ vào giao lộ, đầu Tần Xu đột ngột ngã sang anh.
Thẩm Cố nhanh tay đỡ đầu Tần Xu, anh ngừng thở, di chuyển đến gần cô. Anh cẩn thận dìu đầu Tần Xu đặt lên vai mình.
Tài xế nhìn kính sau, hành động và biểu cảm dịu dàng đã dọa ông sợ hãi.
Thẩm Cố nhướng mày, thản nhiên liếc ông ta một cái, giơ tay ra hiệu hãy lái chậm một chút.
Xe vững vàng dừng trước khu dân cư, tài xế khẽ nhìn tổng giám đốc đang ngồi yên không nhúc nhích, rất biết điều im lặng. Ông rón rén mở cửa, xuống xe.
Thẩm Cố nghiêng sang, hạ mắt lẳng lặng nhìn Tần Xu không rời, không biết đã trải qua bao lâu, việc ngả đầu lâu làm Tần Xu hơi khó chịu. Mi tâm cô nhíu lại, cọ cọ trên vai anh.
Gò má ấm mềm kề sát cổ Thẩm Cố, anh bất ngờ bị tấn công nên hơi thở đông cứng. Xúc cảm phơn phớt lan đến ngực, Thẩm Cố cứng đờ ngồi ngay ngắn. Thấy Tần Xu sắp tỉnh, anh đỡ cô tựa vào ghế, trước khi cô tỉnh dậy thì Thẩm Cố đã yên vị về chỗ cũ ở sát bên trái.
Khi Tần Xu mở mắt, đập vào mắt cô là góc nghiêng cương nghị của Thẩm Cố.
Trong xe im ắng, tài xế đã ra ngoài, cần cổ hơi nhừ. Tần Xu xoa bóp cổ, vô thức muốn nói chuyện với anh, chợt nhớ mình đang giận Thẩm Cố nên nuốt những lời trong cổ họng xuống. Cô không quan tâm tới anh nữa, lần tìm điện thoại xem giờ.
Đã ba giờ rưỡi.
Khi rời khỏi bệnh viện còn chưa đến hai giờ, thời gian đi đường chỉ tầm 40 phút, Thẩm Cố ngồi đợi cô ngủ suốt một tiếng hả?
Tần Xu cau mày, ngẩng đầu nhìn anh, bất ngờ phát hiện trên nền vải đen âu phục dính một vết màu trắng.
Trông như…. Phấn trang điểm của phụ nữ?
Sao áo anh ta dính phấn?
Tần Xu nghi hoặc nhích gần đến xem, Thẩm Cố nương theo ánh mắt Tần Xu mới phát hiện bả vai cô ghé đầu ngủ dính một chút phấn, tia nhìn chớp một chút gượng gạo, vành tai cũng run run.
Đôi mắt hoa đào của Tần Xu híp lại, ánh mắt ngờ vực, bất giác chạm mặt mình.
Phấn trên vai Thẩm Cố không phải do mình vô ý cọ lên đấy chứ?
Nhưng mình dựa vào xe ngủ mà, mình ngồi xa anh ta như vậy, làm sao trét phấn trên mặt lên áo anh ta được?
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Xu tần ngần chỉ chỉ vai áo anh, hỏi: “Anh Thẩm, áo của anh….”.
Thẩm Cố tỉnh rụi giơ tay phủi phủi phấn trên vai, sau đó như thể đã chạm tới cực hạn, bực tức mở cửa bước xuống.
Thấy biểu cảm ghét bỏ này, Tần Xu gần như xác định được phấn trên vai Thẩm Cố là do mình gây ra, trong xe này chẳng còn cô gái nào ngoài cô.
Trời ạ, chuyện này đáng sợ quá!
Tần Xu vội vã mở camera soi tới soi lui, đúng chóc rồi, lớp trang điểm tuy đã bị trôi mất một chút nhưng không tổn hại đến diện mạo toàn mỹ của cô.
Tài xế bên ngoài mở cửa xe, Tần Xu cầm túi bước xuống, ánh mắt thoáng dừng ở tài xế, hỏi: “Khi nãy tôi ngủ phía sau có gây rối gì không?”.
Tài xế lúng túng: “Cô Tần, cô muốn hỏi gì?”.
Tần Xu ngoái nhìn theo Thẩm Cố đã đi xa, che miệng thì thầm: “Chẳng phải lúc ngủ tôi đã ngồi bên phải sao? Anh Thẩm ngồi bên trái nhưng tôi thấy hình như trên vai anh ấy dính một chút phấn”.
Lái xe đã hiểu ý của Tần Xu, chưa kịp nói gì thì đã thấy sếp quay lại, lia mắt tới.
Tài xế ngầm hiểu, báo cáo: “Sau khi cô Tần ngủ, cô đột nhiên ngồi sát lại ngài ấy, tựa đầu vào vai sếp của chúng tôi”.
Tần Xu đỏ mặt, ngượng ngập nhìn Thẩm Cố: “Anh Thẩm, sao anh không đẩy tôi ra?”.
Không đợi Thẩm Cố trả lời, tài xế đã chen vào: “Cô Tần đã ôm cứng cánh tay ngài ấy mãi không buông”.
Tần Xu: “…..”
Cô không những tựa vào vai Thẩm Cố ngủ mà còn ôm cứng cánh tay anh ta mãi không buông?
Hèn chi mặt Thẩm Cố đáng sợ đến vậy.
Tưởng tượng đến cảnh đó, Tần Xu cũng rùng mình.
Nhìn vẻ mặt chán nản của Tần Xu, Thẩm Cố xoay đi, khóe môi hơi cong lên.
Tại bản thân vô thức tựa vào vai Thẩm Cố trong lúc ngủ say, vừa về đến nhà, Tần Xu tẽn tò ghé vào giường, vùi đầu vào gối.
Mặt cô nóng rực, càng nghĩ càng đáng sợ.
Dằn vặt bản thân một hồi, Tần Xu bắt đầu tự bào chữa cho chính mình.
Dẫu sao hiện giờ vì quyến rũ anh ta nên những gì buồn nôn cô cũng làm rồi, đã bị anh ta từ chối bằng đủ mọi cách. Từ lâu Tần Xu chẳng còn thể diện gì nữa, lần này xem như cô cố ý dụ dỗ Thẩm Cố đi.
Hơn nữa, khi nãy tài xế nói gì chứ, mình ôm tay cứng đến nổi Thẩm Cố đẩy mãi không ra hả?
Thân là đàn ông sức dài vai rộng mà không thể đẩy nổi một cô gái chân yếu tay mềm? Huống hồ gì cô còn đang ngủ, không hề có sức lực phản kháng, Thẩm Cố không đẩy ra chứng tỏ anh ta nhắm mắt cho qua, không muốn đánh thức mình nên mới không dùng lực thôi.
Nghĩ vậy nên Tần Xu thư thái hơn rất nhiều, đang tự mãn thì trong đầu bỗng hiện ra cảnh mình vừa thức dậy, khi đó cô vẫn ngồi sát góc phải như ban đầu còn Thẩm Cố ngồi sát góc trái, khoảng cách giữa hai người chứa đủ cả một dải ngân hà.
Nếu tài xế nói cô giữ khư khư cánh tay Thẩm Cố không thể đẩy ra, vậy lúc tỉnh dậy hẳn phải tựa trên vai Thẩm Cố mới đúng.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh rằng cuối cùng Thẩm Cố vẫn đẩy cô ra!
Người đàn ông này, đúng là con tim sắt đá.
Ngay cả khi cô đang ngủ cũng ghét cay ghét đắng, chẳng thèm nương tay.
Tần Xu như bị đánh bom nổ bánh xác, cô nắm chặt tay, nghiến răng.
Thẩm Cố, anh có ngon thì chảnh chọe với tôi cả đời đi, không thì ạ tôi xem.
Tần Xu hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy, mang dép đến trước bàn trang điểm dặm lại lớp phấn rồi xách túi đến siêu thị gần đó mua thức ăn.
Mẹ nói không sai, quá trình không quan trọng, kết quả mới là thứ đáng quan tâm.
Năm đó mẹ theo đuổi ba trước, không phải hiện giờ ba đã bị mẹ quản chặt à?
Đến khi anh rơi vào bị đi, bà sẽ từ từ tính sổ với anh.
Tần Xu dạo lòng vòng trong siêu thị nửa tiếng, lúc về tay đã lỉnh kỉnh nào là rau nào là thịt. Cô chưa từng nấu ăn, cũng không biết Thẩm Cố thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít.
Vừa về tới cổng căn hộ thì thấy xe của Phó Tư Dư, cô bước đến, khom người gọi Phó Tư Dư ngồi bên trong.
Trước khi đi siêu thị, Tần Xu đã nhắn tin rủ Phó Tư Dư sang nhà chơi, nếm thử đồ ăn giúp mình.
Hôm nay Tần Xu muốn học nấu ăn để nấu cho Thẩm Cố.
Phó Tư Dư xuống xe, thấy cô bạn xách hai cái túi to, trên cánh tay còn móc một cái ván giặt quần áo, khiếp đảm hỏi: “Cậu mua ván giặt đồ làm gì?”.
Tần Xu thở hổn hển, đưa một túi to cho Phó Tư Dư xách phụ, nói: “Lên nhà rồi nói”.
Thấy vậy, tài xế riêng của Phó Tư Dư đã vội giơ tay giúp nhưng Phó Tư Dư đã ra hiệu: “Không cần đâu, đi thang máy một chút là tới rồi”.
Hai người lỉnh kỉnh đồ đạc vào thang máy. Về đến nhà, Tần Xu đặt túi này nọ xuống đất, ngồi bộp xuống sô pha, bảo Phó Tư Dư vào tủ lạnh lấy nước giúp mình.
Phó Tư Dư hờn mát: “Cậu gọi mình đến làm chân chạy vặt hả?”.
Tần Xu ngẩng đầu, mi gió một cái.
Phó Tư Dư mỉm cười, vào phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong có vài loại nước, hỏi: “Cậu uống cái gì? Nước cam hay sữa chua?”.
Tần Xu: “Sữa chua”.
Phó Tư Dư cầm hai chai sữa chua ra, đưa cho Tần Xu một chai rồi cắm ống hút vào chai của mình. Cô cúi đầu hút một hơi, lùa tay xem thử bịch nilon bên cạnh, hỏi: “Cậu thực sự sẽ nấu cho Thẩm Cố ăn à?”.
Tần Xu hút một hơi gần nửa bình sữa chua, chầm chậm trả lời: “Dĩ nhiên rồi, không thì mình mua nhiều thức ăn như vậy làm gì?”.
Phó Tư Dư: “Nhưng không phải cậu không biết nấu ăn sao?”.
Tần Xu lấy lời mẹ mình nói trả lời Phó Tư Dư: “Không biết thì học, nấu ăn có phải chuyện lên trời xuống biển đâu?”.
Phó Tư Dư tưởng tượng đến cảnh ai đó nấu ăn xé toạc phòng bếp nhà mình, trong lòng vẫn còn ám ảnh. Cô rùng mình, khuyên giải: “Mình thấy thôi khỏi đi, phòng bếp lắp đặt đắt lắm, cậu đừng phá nát phòng bếp”.
Tần Xu lườm Phó Tư Dư trắng mắt: “Cậu coi mình là cái gì vậy? Mình có vụng về đến mức đó đâu? Cho dù không biết nấu nhưng nếu tìm được công thức thì sao phá hỏng bếp được?”.
Phó Tư Dư ỉu xìu than: “Vài ngày trước Thẩm Hạo Bác nấu ăn đã phá banh nhà bếp rồi….”
Tần Xu: “......”
– Không thể nào, cậu đừng dọa mình.
Phó Tư Dư gật đầu: “Thật, mình không lừa cậu hay phóng đại, cả nhà bếp bùng cháy đó”.
Tần Xu: “Anh ấy không sao chứ?”.
Phó Tư Dư: “Còn sống”.
Tần Xu im lặng, nói: “Vậy thì tốt, lúc mình nấu sẽ cẩn thận một chút chắc không sao đâu”.
Phó Tư Dư thấy Tần Xu đã quyết nên không khuyên nữa, cô cầm ván giặt quần áo trên sàn nhà lên: “Cậu phải giặt quần áo gì sao, không dùng máy giặt được à mà còn mua thứ này?”.
Tần Xu gật đầu, thong thả đáp: “Cái này không dùng để giặt quần áo”.
Phó Tư Dư bối rối: “Ván giặt đồ mà không giặt đồ chứ làm gì?”.
Tần Xu bóp chai sữa chua vừa uống xong, ánh mắt xa xăm: “Cái này để dành sau này cho Thẩm Cố quỳ”.
“......”
Đến giờ Thẩm Cố vẫn chưa biết động lực giúp Tần Xu tiếp tục theo đuổi mình chính là ván giặt quần áo.