• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Sát khí!

Sát khí đủ khiến cho Quân Lâm rung động!

Chỉ có những quân nhân thiết huyết thân kinh bách chiến, chém giết từ trong thi sơn huyết hải mới có được khí thế sắc bén tới mức này! Tựa như mũi nhọn của một thanh kiếm tuyệt thế, cho dù thanh kiếm đó có bị gãy nhưng nó tuyệt đối không bị đất cát chôn vùi mà lại tản ra hào quang hùng hổ tới doạ người.

Chỉ có điều thanh kiếm tuyệt thế sắc bén này bây giờ lại đang ẩn giấu trong bao!

Cả đời của Quân Lâm, một nhân vật như vậy nhiều nhất hắn cũng chỉ gặp được hai ba người mà thôi và họ đều là những nhân vật lớn nắm trong tay trọng quân. Quả thực, những hãn tướng thiết huyết như vậy là những nhân vật ở kiếp trước Quân Lâm rất tán thưởng! Kỳ thật Quân lão gia tử cũng là một nhân vật nhất lưu, chỉ có điều, theo tuổi tác, bản thân lão gia tử tu dưỡng đã gần tới mức phản phác quy chân, thâm tàng bất lộ, mà Quân Lâm lại mới tiếp xúc với lão gia tử không lâu nên hắn mới nhất thời xem nhẹ!

Nhưng Quân Vô Ý vẫn còn chưa tới tu dưỡng tới cảnh giới này nên cả người như một thanh kiếm sắc bén ở trong hộp. Mũi kiếm sắc nhọn mặc dù đã ẩn giấu đi nhưng vẫn rất lẫm liệt, kiếm khí vẫn để lộ ra ngoài. Và đương nhiên cũng phải là người có nhãn lực như Quân Lâm mới có thể nhận ra, còn nếu là hạng người bình thường như Quân Khương Lâm thì có đánh chết hắn, hắn cũng không thể nào nhận ra được!

Tuyệt thế bảo kiếm mặc dù để không trong hộp, mặc dù phong kiếm gác tường nhưng trong đêm khuya vắng lặng nó vẫn như còn khẽ vang lên tiếng rồng ngân! Đó chính là sự khát máu từ trong cốt tủy!

– Thật hiếm khi ngươi gọi ta được một tiếng Tam thúc.

Quân Vô Ý ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy mang theo chút châm biếm nhìn người cháu duy nhất còn lại của mình.

– Khương Lâm, ngươi rất có hứng thú muốn làm nhị thế tổ sao?

Nói xong Quân Vô Ý đột nhiên thở dài, thầm nghĩ hôm nay mình bị làm sao vậy, tại sao lại có hứng thú nói chuyện với một đống bùn nhẽo nhoẹt không thể đắp nổi tường như hắn chứ?

Quân Lâm nhìn vị Tam thúc của mình cả nửa ngày, rồi dán mắt vào phần dưới tàn tật của hắn, sau đó cười nói:

– Tam thúc cứ nói đùa. Người mới là nhị thế tổ hàng thật giá thật. Cháu nhiều nhất cũng chỉ là tam thế tổ thôi. Cháu làm một tam thế tổ bình an vủi vẻ cũng rất thỏa mãn rồi.

Hả? Khẩu khí của tiểu tử này hôm nay sao vậy nhỉ? Mặc dù lời nói vẫn có kiểu chọc chọc ngoáy ngoáy nhưng hoàn toàn không có loại ngang tàng ương ngạnh của ngày xưa nữa?

Câu trả lời của Quân Lâm nằm ngoài dự liệu của Quân Vô Ý. Trong ánh mắt của hắn chớp lên một ánh hào quang lợi hại như cắt xuyên qua bầu trời đêm! Đột nhiên hắn cười lớn, vừa cười lại vừa lắc đầu, nói:

– Ngươi có biết sự khác nhau giữa nhị thế tổ và tam thế tổ không?

– Hả? Không phải đều là chỉ biết ăn biết uống ngồi chờ chết sao? Có gì khác nhau chứ?

Quân Lâm nhíu mày, lời nói có chút đâm chọc nhau nhưng khi thấy ánh mắt tựa như điện thiểm lôi oanh trong đôi mắt của Quân Vô Ý thì Quân Lâm lại càng hiểu được một nam nhi thiết huyết như thế mà lại trở nên sa sút chán nản thì quả thực đây là sự tiếc nuối vô cùng to lớn của trần thế này!

Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên vẻ chua sót cũng nỗi niềm không cam lòng, rồi cảm xúc đó chợt biến mất, tay phải của hắn đặt lên hai đùi tàn tật của mình, ngẩng đầu nói:

– Sai rồi! Sai lớn rồi! Tại sao lại không có khác biệt? Hơn nữa gần như còn là khác một trời một vực nữa kìa! Nhị thế tổ, Nhị thế tổ chính là bọn con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ mang lại. Và làm nhị thế tổ hoàn toàn không có chút khó khăn gì cả. Chỉ cần há miệng sẽ có cái ăn mà nhất định sẽ không bị chết, hơn nữa ít nhất cũng đủ để an hưởng vinh hoa phú quý cả đời! Nhưng mà cái gọi là tam thế tổ lại không phải như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK