Giang Vân Biên cho rằng Chu Điệt chỉ đưa cậu về trường, không nghĩ tới hắn lại cùng về trường với cậu.
Hai chiếc ô dưới màn mưa, Giang Vân Biên cảm thấy mình cứ như một kẻ ngốc.
"Thiếu gia, cậu con mẹ nó có nhà không ở lại trở về trường ở, nhà sắp sụp sao?"
Chu Điệt bỏ đi.
Khi hai người với ống quần ướt hơn nửa trở về ký túc xá thì phát hiện phòng 707 vinh quang mà sáng đèn.
Đoàn người Vệ Sơ và dì quản lý ký túc xá đồng thời đứng bên trong.
Giang Vân Biên vừa cảm thấy đau răng, Chu Điệt trước mặt nghiêng người một cái: "Bạn cậu?"
Giang Vân Biên chỉ chỉ Vệ Sơ cả mặt đều đang tái đi: "Cậu không phải buổi sáng mới gặp cậu ta sao?"
Chu Điệt: "Không nhớ rõ."
Vệ Sơ biết lấy tính cách của Giang Vân Biên là không có khả năng cậu chịu thành thật ở lại ký túc xá, cho nên hắn ta mới dàn trận như thế đến bắt người, ngay cả dì quản lý ký túc đều gọi lên.
Kết quả, Chu Điệt trở về.
"Giang, Giang Vân Biên, không phải tôi đã nói với cậu, buổi tối đúng giờ kiểm tra giường sao?" Pháp luật không thể trách thiếu gia có tiền, Vệ Sơ khí thế bừng bừng ở trước mặt Chu Điệt lại thấp đi một đoạn.
Giang Vân Biên lười nhác dựa vào trước cửa: "Lại không phải chỉ có mình tôi, dì, cậu ta cũng về muộn."
Chu Điệt nhìn cậu một cái, Giang Vân Biên ngưỡng cằm nhìn lại.
Dì quản lý ký túc xá cũng mặc kệ hai đứa trẻ trước mắt này họ gì, lấy bút gõ gõ sổ điểm danh: "Người trở về thì tốt, về muộn mỗi người một ngàn chữ, ngày mai giao cho hội trưởng."
Vệ Sơ nghẹn tại chỗ, hắn ta chuẩn bị tốt một loạt kế hoạch trả đũa đối với Giang Vân Biên lại dễ như trở bàn tay mà thành một ngàn chữ.
Chu Điệt không chút để ý bổ thêm một đao: "Vị bạn học này gọi là gì? Làm sao để giao cho cậu?"
Vệ Sơ tức xanh cả mặt.
Hắn ta nào dám bảo Chu Điệt viết kiểm điểm, buổi sáng đem quan hệ với Chu Điệt làm cho căng thẳng lên hắn ta đã hối hận rồi: "Tôi chỉ thu Giang Vân Biên."
Nói xong, lại đem oán khí trút xuống người Giang Vân Biên: "Giang Vân Biên, lời buổi sáng tôi nói không phải là nói đùa."
Giang Vân Biên đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát: "Chó sủa vài câu nghe không rõ lắm."
Chu Điệt phát hiện bạn cùng phòng mới của mình miệng chính là kíp nổ, ai ra lệnh thì sẽ cho nổ tung.
"Loại cà lơ phất phơ này giống như cậu, căn bản không coi trọng việc học, chỉ là dựa vào thiên phú." Vệ Sơ đi phía trước, hung tợn liếc xéo cậu một cái: "Chúng ta cứ chờ mà xem."
Giang Vân Biên kỳ thực căn bản không lý giải được ác ý của Vệ Sơ đối với cậu từ đâu mà đến, nhưng tính tình cậu từ trước đến nay cũng không phải kiểu thích ăn mệt.
"Vậy nếu thi không qua thì sao?" Cậu cười hỏi.
Thiên phú âm dương quái khí* của Giang Vân Biên đúng là rất đầy đủ, dù cho giọng nói và ngữ điệu bình thường, ánh mắt cậu cũng có thể nhúng vào một tia giễu cợt như vậy.
*âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ kỳ quái hoặc thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Vệ Sơ tức giận: "Không thi qua được? Tôi đến phòng phát thanh gọi cậu là ba."
Giang Vân Biên không có ý định nhận con nuôi, vừa muốn đổi tiền đặt cược, phía sau có người chậm rì nói: "Thêm tôi vào."
Vệ Sơ và cậu đồng thời quay đầu lại.
Chu Điệt mặt vô biểu tình: "Tôi cảm thấy như vậy rất thú vị."
Vệ Sơ lúc đầu cho rằng người này cũng khinh thường mình, nhưng hắn ta nghĩ lại, nếu như mình làm được thật nói không chừng có thể khiến Chu Điệt ăn mệt. Đến lúc đó thuận nước đẩy thuyền bán cái nhân tình, không phải tất cả đều được giải quyết dễ dàng?
"Có thể, thua cũng đừng kinh sợ."
Giang Vân Biên có chút hối hận vì đã tiếp lời, nhưng lại không thể ở trước mặt Chu Điệt vứt xuống mặt mũi, sau khi những người kia rời đi, ký túc xá trở nên vắng vẻ, hai người hình thành mối quan hệ giằng co kỳ lạ.
Nhìn hắn mở vali, Giang Vân Biên cả người khó chịu: "Đêm nay cậu thật sự muốn ở lại đây?"
Chu Điệt đem vali mở ra, lật tới lật lui, lại nhìn trên bàn.
...... Không giống như bày biện hành lý, hắn đang làm gì vậy?
Giang Vân Biên im lặng nhìn hắn một lúc lâu, đến khi ống quần lạnh băng dán lên làn da mới chậm chạp phản ứng mình vẫn đang mặc đồ của hắn.
Đệt.
Cậu mở tủ quần áo lấy một bộ đồ, cũng không quay đầu lại mà đi đến phòng tắm, do dự thật lâu mới xách theo bộ quần áo ra ngoài: "Chu Điệt, tôi mang đồ này đến máy giặt công cộng được không?"
Chu Điệt ngưng bàn tay đang lật đồ, yên lặng nhìn cậu.
Giang Vân Biên vốn dĩ là thử hỏi một câu. Nhưng nếu kêu cậu dùng tay giặt quần áo cho người này, thực sự... Khiêu chiến tâm lý cực hạn.
"Không muốn giặt thì vứt." Chu Điệt lại kéo ngăn kéo ra.
"Cậu đang tìm cái gì?" Giang Vân Biên thấy phiền: "Cậu chỉ đến đây một lần, có thể mất thứ gì?"
Chu Điệt yên lặng hồi lâu, mới từ trong túi áo khoác móc ra sợi dây màu đỏ, rơi xuống trước mặt Giang Vân Biên: "Mặt dây chuyền nửa khối ngọc kia."
Giang Vân Biên nhìn hình bán nguyệt đang đung đưa trong không khí, mọi ký ức ái muội xảy ra trong căn phòng này ngày hôm đó chợt hiện về.
Ngày hôm đó cậu rất nóng, trên mặt lại có một sợi dây đỏ quấn lấy đồ vật lạnh lạnh dán vào rất khó chịu, cậu tức giận dứt khoát cắn một ngụm.
Cậu cũng cảm thấy sợ, răng mình cư nhiên tốt như vậy.
"...... Ai biết."
Chu Điệt nhìn cậu một cái: "Thực xin lỗi, trước khi tìm được, tôi có khả năng sẽ ở lại đây."
Giang Vân Biên muốn đối với gương mặt đang hướng mình nói "chiếu cố nhiều hơn" này đấm một quyền.
Một núi không thể chứa hai hổ, Giang Vân Biên làm vỡ ngọc bội người ta nên đuối lý, túm lấy gối đầu của mình rồi đẩy cửa 705 ra.
Lúc đó Hứa Trạm đang cùng với bạn cùng phòng của cậu ta liền mạch chia bài xuống, khi cửa bị đá văng dọa cho bọn họ hồn phách đều tan.
"Ca, cậu tới tìm người thì gõ cửa a! Tôi tưởng người tới tịch thu bài của tôi."
Bạn cùng phòng Hứa Trạm mắt nhìn Giang Vân Biên, nhanh chóng dọn ghế nhỏ rồi lui hai bước: "Hứa ca, tôi không đánh nữa, tôi đang vội."
Hứa Trạm đẩy Giang Vân Biên: "Nhìn xem cậu đem người cha hoang* của tôi dọa đi rồi kìa, hơn nửa đêm cậu tìm tôi làm gì?"
*nguyên văn 野爹: một thuật ngữ lóng phổ biến trên internet, có hai cách hiểu, một là từ để chửi nhau, hai là để chỉ một người chơi đi rừng mạnh trong game Vương Giả Vinh Diệu. (theo Baidu)
"Bạn học Hứa, thỉnh cậu phát huy mỹ đức thích giúp đỡ mọi người, đêm nay chia nửa giường cho tôi đi." Giang Vân Biên chỉ gối đầu của mình.
Hứa Trạm nhìn chuột điện màu vàng bên trên trầm mặc một lát, không biết trước hết nên cười nhạo thẩm mỹ Giang Vân Biên, hay là trả lời yêu cầu kinh thiên động địa này của cậu.
"Giường này, dài 210cm, rộng 120cm, khi tôi một mình ngủ còn không lăn đủ, cậu cảm thấy chúng ta có thể ngủ chồng lên nhau được không?"
Giang Vân Biên nghiêm túc: "Tôi cảm thấy được, ủy khuất cậu ở phía trên."
Hứa Trạm: "... Ca, cậu đừng có điên, cậu có ký túc xá lại chạy đến chỗ tôi góp vui cái gì? Nếu cậu sợ cô đơn tôi có thể cùng cậu nói chuyện qua giọng nói, chỉ cần cậu mua dữ liệu cho tôi là được."
"Chu Điệt ở đó."
"Cái đệt, hắn không bị cậu đánh chạy a!"
"Đúng vậy." Giang Vân Biên cười tủm tỉm: "Cho nên tôi chuẩn bị chạy."
Hứa Trạm cảm thấy đau đầu, thống khổ bắt lấy tóc của mình ra sức suy diễn: "A a, a a..."
Đúng lúc đó, bạn cùng phòng đẩy cửa ban công ra: "Ca, nếu cậu không để ý, thì cùng tôi đổi giường ngủ?"
Giang Vân Biên sững sốt nhìn bạn học mang kính đứng cạnh cửa.
Cao gầy, khí chất thư sinh, thoạt nhìn tính cách rất tốt, là loại người sẽ không có quan hệ với Giang Vân Biên.
"Tôi là Trịnh Tinh Lẫm ở ban A5 bên cạnh." Cậu ta cười cười: "Cậu chắc là không quen biết tôi."
Đâu chỉ là không quen biết, một chút ấn tượng đều không có.
Nhưng Trịnh Tinh Lẫm chỉ là muốn làm chuyện tốt không hơn, đem gối đầu với chăn đệm đi về phòng 707.
"Cha hoang của tôi." Hứa Trạm vỗ vỗ ngực, giơ ngón cái: "Chữ nghĩa ở trong đầu."
Giang Vân Biên cảm thấy kỳ diệu, còn chưa hạ quyết tâm có muốn ngủ trên giường kia hay không thì cửa đá bị đá văng ra.
Chu Điệt nắm cổ áo Trịnh Tinh Lẫm xách người đưa tới phòng 705, sau đó đến mép giường Hứa Trạm, cầm lấy gối đầu màu vàng của Giang Vân Biên mang đi.
"Tôi đã nhìn ra, Chu ca không quá vui khi đổi bạn cùng phòng."
Trịnh Tinh Lẫm đáng tiếc: "Người anh em, thương mà không giúp gì được."
Sau khi người rời đi, Trịnh Tinh Lẫm ngồi trên ghế nhìn Hứa Trạm: "Không nghĩ tới, cậu cùng cậu ấy quan hệ khá tốt?"
"A, tuy rằng có thể không nhìn ra được." Hứa Trạm cười cười: "Tôi với cậu ấy quen biết sáu năm rồi."
Trịnh Tinh Lẫm đẩy đẩy mắt kính, giống như suy tư gì đó: "Ồ."
*
Giang Vân Biên hoài nghi ý niệm đánh nhau cùng Chu Điệt có phải đã khắc sâu vào DNA hay không, lâu lâu lại nảy ra trong đầu cậu.
Cậu trở lại phòng 707: "Thằng nhóc cậu có bệnh đúng không?"
Chu Điệt ngồi trên ghế lật sách: "Enigma ý thức lãnh địa rất mạnh, tôi có thể cho cậu một ngoại lệ, không có nghĩa là người khác có thể cùng tôi hài hòa ở chung."
"Enigma các cậu đánh rắm cũng thật là nhiều." Giang Vân Biên tự dưng cảm thấy trên tay nổi lên một tầng da gà.
Phản ứng lại mới ngửi được vị tuyết tùng của Chu Điệt, cậu lấy thuốc ngăn mùi trong ngăn kéo phun lên.
Hương vị này cậu chịu không nổi, khả năng Trịnh... Trịnh hình vuông* kia tới cũng chịu không được.
*nguyên văn 郑方形。
Chu Điệt con mẹ nó thật là một tai họa.
Phun xong, Giang Vân Biên tức giận mà đi ban công rửa mặt.
Tự mình sửa sang lại tốt, cậu đẩy cửa ban công ra: "Làm bạn cùng phòng với tôi, có thể. Không quấy nhiễu lẫn nhau, phun thuốc ức chế cho tốt, tôi có thể nhịn cậu."
Nói xong liền bất chấp tất cả, bò lên giường đem chăn đắp lên.
Chu Điệt khép sách lại, mệt mỏi thở dài, xuyên qua làn sương mù thuốc ngăn chặn đi đến nguồn điện trước mặt: "Tắt đèn."
Không ai phản ứng hắn, Chu Điệt tắt đèn xong bước ra ban công.
Nắm trong tay nửa mảnh ngọc bội, hắn sờ soạn điếu thuốc trong túi quần, híp mắt nhìn những tia lửa lập lòe.
Điện thoại di động báo tin nhắn, hắn cúi đầu, là tin nhắn của Từ Chiêu Nhược.
[Tôi nghe Vệ Sơ nói, cậu về ký túc xá ở, đã giải quyết mâu thuẫn với Giang Vân Biên?]
Đầu ngón tay Chu Điệt đặt trên màn hình, nhưng là nửa ngày cũng chưa trả lời tin nhắn.
[Nếu không cậu giải thích cho cậu ấy một chút, là ngày đó cậu vội vàng trở về mừng sinh nhật dì Ôn mà hiểu lầm cậu ấy?]
[Tin tức tố phù hợp như vậy, lại là cùng lớp cùng ký túc xá, quan hệ của các cậu lúng túng tôi đều khó chịu.]
Chu Điệt dứt khoát cho cô một dấu chấm câu.
[Được rồi, thần cáo lui. Nửa đêm đừng hút thuốc trong ký túc xá, ngày mai lại huân đến linh cẩu nào đó mũi thính thì không hay.]
Chu Điệt dụi điếu thuốc, đối diện ký túc xá A nam là một ngọn núi chạy dài.
Hắn cắm tai nghe, bookmark hiện ra tên "Thập Tự Tinh".
*
Đồng hồ sinh học buổi sáng của Giang Vân Biên là 6 giờ, lúc cậu rời giường có nhìn thoáng qua đối diện.
Chu Điệt đang ngủ, quay mặt vào tường.
Giang Vân Biên duỗi người, sau khi rửa mặt, thay quần áo, đeo cặp sách liền đi.
Việc ở cùng Chu Điệt đã định là sự thật, không thay đổi được thì không suy nghĩ, cậu có chuyện càng quan trọng hơn. Tỷ như kỳ thi tháng sắp tới, làm cho Vệ Sơ được như ý nguyện gọi cậu là ba.
Giang Vân Biên tuy rằng là học bá huyền thoại trong lịch sử Tam Trung, nhưng cậu thật đúng là không phải chỉ có thiên phú.
Ba năm sơ trung, cậu vững vàng đội sổ. Người khác cho rằng dễ như trở bàn tay, đó đều là những điểm số mà cậu từng bước từng bước đạt được.
Nhưng cậu không phải học vì chính mình, mà là vì Giang Vân Dĩ.
Giang Vân Dĩ và cậu cùng tuổi, nhưng trước mắt tạm nghỉ học, quá trình tự học thêm cũng rất chậm, muốn khôi phục cuộc sống bình thường chỉ có thể dựa vào người anh trai là Giang Vân Biên này.
Cậu không muốn Giang Vân Dĩ trượt đại học.
Phía sau thư viện có một dãy bàn đá, buổi sáng hầu như không có ai đến, sau khi ngồi ghi nhớ từ vựng tiếng Anh, cậu lật ra một số câu hỏi cuối cùng trong đề khoa học.
Khi cậu suy nghĩ đại khái về phương pháp giải, cũng gần đến giờ học.
Lúc cậu trở về lớp học thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trên cầu thang dẫn đến lớp 6A.
Trịnh Tinh Lẫm từ lớp 5 đang cầm bữa sáng trong tay đi quanh cửa, thấy Giang Vân Biên thì vẫy tay: "Giang ca!"
Giang Vân Biên nâng nâng cằm: "Tìm người?"
"Ừm, đưa bữa sáng cho Hứa ca." Trịnh Tinh Lẫm chào hỏi cậu rồi thuận thế đưa một phần mì xào: "Cái này sáng nay mua nhiều, cậu không chê thì ăn đi."
Giang Vân Biên vừa mới nhận lấy thì thấy Chu Điệt đi vào phòng học.
Lúc nhìn thoáng qua, cậu cảm giác được người kia liếc mắt nhìn cậu và Trịnh Tinh Lẫm một cái.
Danh Sách Chương: