• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Vân Biên bị Chu Điệt làm hoảng sợ, nhìn bàn tay đặt trên eo mình nửa ngày mới hoàn hồn: "Nếu đổi lại là người khác, em đã dùng khuỷu tay đánh qua rồi."

Chu Điệt cười khẽ: "Hung quá đi, sao có thể hung dữ như vậy chứ."

Được tiện nghi mà còn khoe mẽ, Giang Vân Biên vỗ bay tay hắn, định cùng hắn nói cho ra lẽ.

Khi đối mặt nhau, người trước mắt vẻ mặt chân thành, đôi mắt màu sắc trong trẻo nhìn cậu: "Cảm ơn em đã giúp anh hết giận."

Giang Vân Biên dời mắt đi: "Là do thằng nhóc kia miệng không sạch sẽ, dù nói ai em cũng sẽ dạy dỗ nó."

Chu Điệt ừ một tiếng, lại nhẹ nhàng nói tiếp câu cảm ơn.

Cơm trưa đặt ở khách sạn, Chu phu nhân phụ trách tiếp đãi khách khứa, Giang Vân Biên và Từ Chiêu Nhược cùng ở lại Chu gia.

Sau khi yên tĩnh trở lại, Chu lão tiên sinh mới cười nhìn hai đứa nhỏ: "Buổi sáng ồn ào đến các cháu rồi phải không?"


Từ Chiêu Nhược và Giang Vân Biên nào dám gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn cơm trưa.

Trước khi ông cụ đi lại đưa hai cái bao lì xì, Giang Vân Biên cầm trong tay mới nhận ra trọng lượng không đúng lắm.

Nhưng Chu lão tiên sinh chỉ cười, bảo Chu Điệt đưa hai người về.

Từ Chiêu Nhược cũng không ngại mình lấy nhiều hay ít, nhưng rất thích xem vẻ mặt của Giang Vân Biên, bèn cố ý ghen tị mà nói: "Ôi chao, đối xử với con dâu nhà mình quả thực là khác biệt mà."

Giang Vân Biên đưa bao lì xì qua: "Ý của cậu là muốn đổi đúng không?"

Chu Điệt nâng mắt lên.

Từ Chiêu Nhược: "Không, tôi không có, cậu đừng nói bậy!"

Dọc đường đi ồn ào nhốn nháo, Từ Chiêu Nhược về đến nhà thì vẫy tay cười nói với bọn họ học kỳ sau gặp lại.

Bây giờ Giang Vân Biên mới hoảng hốt nhận ra việc sắp phải thi đại học.


Cậu hỏi Chu Điệt: "Anh có nghĩ đến muốn học đại học ở đâu chưa?"

Chu Điệt báo tên, quay sang nhìn vào mắt cậu: "Em thì sao?"

Lúc trước Giang Vân Biên cảm thấy học ở đâu cũng được, chủ yếu là xem mình thích thành phố nào, nhưng Chu Điệt có mục tiêu như vậy lại làm cậu thấy không thoải mái lắm.

"Đối với em mà nói cũng không khác nhau gì mấy, em còn chưa nghĩ xong là muốn học chuyên ngành gì."

Cậu vốn đã không phải kiểu đam mê học tập, chẳng qua ban đầu là vì em gái không thể đi học, còn bây giờ là vì để duy trì thành tích.

Thích làm và nên làm vốn là hai chuyện khác nhau, không thể cân bằng.

"Có muốn cùng anh không?" Chu Điệt nhẹ nhàng câu lấy đầu ngón tay Giang Vân Biên đang rũ bên người, dùng bụng ngón tay chậm rãi vuốt ve, "Anh muốn học cùng em."

Giang Vân Biên khẽ siết chặt tay, sau khi chạm vào tay Chu Điệt thì lại nhẹ nhàng mở lòng bàn tay ra.


"Được."

...

Kỳ nghỉ của khối mười hai rất ngắn, ngày đầu tiên vào học mọi người mặt mày ủ ê, hơn phân nửa còn đang mệt mỏi vì sai giờ giấc.

Tiết tự học buổi tối đầu tiên là dùng để bổ sung bài tập trong kỳ nghỉ đông và để điều chỉnh trạng thái học tập, khi ngồi trong phòng học, Giang Vân Biên thiếu chút nữa cho rằng mình không phải đi vào lớp mười hai có những người 17 - 18 tuổi, mà là đi vào một bầy zombie.

Cao Tử Ninh dáng vẻ khí huyết hao tổn: "Giang ca, cứu em... Thần thiếp thực sự, không làm xong được bài tập hóa..."

Giang Vân Biên ừ một tiếng mang theo cười nhạo: "Vậy thì lôi ra ngoài chém đầu đi."

Hà Như cũng duỗi tay với cậu: "Anh, bài tập vật lý thì sao?"

Giang Vân Biên lấy từ trong cặp sách ra đưa cho cậu ta.

Cao Tử Ninh đứng bật dậy: "Không phải chứ? Tại sao chép vật lý thì được, còn muốn chép hóa học thì lại bị chém đầu? Không công bằng!"
Giang Vân Biên cũng rút sách hóa ra: "Không liên quan đến môn học, chỉ là cậu khá thiếu đòn thôi."

Cao Tử Ninh có được bài tập thì gọi ba cũng được, cười ha ha: "Giang ca dạy phải."

Hứa Trạm thương hại mà lắc đầu: "Tôn nghiêm của cậu đâu rồi?"

"Đút chó ăn rồi."

Tiết tự học buổi tối đã bắt đầu được nửa giờ, chỗ ngồi của Chu Điệt và Giang Vân Biên vẫn còn trống.

Hai vị hạng nhất khối đi muộn lại không ai quản lý, thoải mái vô cùng.

Giang Vân Biên vừa về chỗ, Hứa Trạm đã quay đầu lại: "Cậu với người kia tiến triển như thế nào rồi? Cả kỳ nghỉ đông trả lời tin nhắn của tôi đều là một câu, thời gian còn lại dành cho cậu ấy hết đúng không?"

Giang Vân Biên cười tủm tỉm: "Thời gian đều dành cho môn học tôi thích."

Hứa Trạm định nói cậu dối trá, đèn trước mặt bỗng nhiên tắt ngúm.
Bạn học đang gấp rút làm bài tập lập tức sửng sốt: "Đệt, cúp điện rồi à?"

Giang Vân Biên vén bức màn lên, đèn đường trong trường học đều tắt, xem ra thật sự là cúp điện.

Lớp trưởng lấy điện thoại bật đèn flash lên, tùy tiện tìm một chỗ để làm giá đỡ điện thoại, sau đó cầm bút tiếp tục viết.

"Cậu thật liều!" Bạn cùng bàn vội vàng dời bài tập của mình lại gần một chút, "Cho tớ chút ánh sáng, yêu cậu."

Có người vùi đầu đau khổ làm bài tập, mà Dương Hữu và Cao Tử Ninh lại giống như bị ép điên: "Cúp điện rồi, không viết nữa, dẹp mẹ nó bài tập nghỉ đông đi."

Giang Vân Biên thấy Hứa Trạm ngồi phía trước mở ra một bình nước, làm như thưởng thức trà mà chậm rãi uống một ngụm, sau đó thở dài: "Nhân gian vạn vật."

"..."

Niềm vui khi cúp điện còn chưa qua, dưới lầu bỗng có ánh đèn pin lập lòe.
Giọng nói tức giận của chủ nhiệm khối truyền qua ba tầng lầu: "Đừng chạy!"

Radar hóng hớt của Cao Tử Ninh phát động, lập tức nhảy ra hành lang nhìn lén, đúng lúc lớp bên cạnh cũng có người lén lút thò đầu ra: "Người anh em, sao vậy?"

"Nghe nói," Người anh em bên cạnh trả lời, "Không phải là vừa mới kết thúc kỳ nghỉ sao? Rất nhiều đôi tình nhân nhỏ kiềm nén không được, định quay lại trường thì tiếp tục..."

Người anh em nọ làm tư thế chu miệng: "Kết quả chủ nhiệm tự mình ra tay, đã sớm nằm vùng mai phục rồi."

Cao Tử Ninh rùng mình một cái: "Đệt, chủ nhiệm thật độc ác."

"Đúng vậy, theo nguồn tin đáng tin cậy, đã có bốn, năm đôi rơi vào nanh vuốt ma quỷ, nhưng trùng hợp là cúp điện, nên những đôi uyên ương số khổ đó từng người chạy như bay, thấy không, đang chạy trốn đó."
Vừa mới nói xong đã có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Cao Tử Ninh mơ hồ phân tích ra hai bóng người, trong thời gian ngắn tinh thần trọng nghĩa bùng phát: "Mau, trốn vào đây nè!"

Đôi uyên ương số khổ kia ngay lập tức chạy vào lớp 6.

Giang Vân Biên đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, làm sao cũng không nghĩ tới Cao Tử Ninh lại đẩy hai người này đến trước mặt cậu.

"Ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, khí thế Bá vương của Giang ca sẽ phù hộ các cậu!"

Giang Vân Biên: "... Cậu chán sống rồi có phải không?"

Đôi tình nhân nhỏ chấp tay trước ngực xin giúp đỡ, Giang Vân Biên hơi mím môi, thầm nói mặc kệ.

Lúc này chủ nhiệm đuổi theo tới, cầm đèn pin thở hổn hển như trâu: "Lớp các em vừa rồi có nhìn thấy hai bạn học chạy tới đây không? Một nam một nữ!"

Vài người lớp 6 đáp lại: "Không có ạ."
Chủ nhiệm sửng sốt một lúc, vừa nãy rõ ràng ông nghe thấy tiếng bước chân biến mất ở chỗ này, vậy hai người kia có thể chạy tới chỗ nào được chứ?

Đang lúc nghi hoặc, một bóng người xuất hiện ở cửa, ánh sáng từ đèn pin chiếu qua, Chu Điệt hơi híp mắt lại.

"Chu Điệt?" Chủ nhiệm nhìn thời gian, "Bây giờ là mấy giờ rồi, sao giờ này em mới về lớp?"

Chu Điệt dùng tay chặn ánh sáng trước, giọng nói hơi khàn: "Có hơi khó chịu, nên ở ký túc xá nghỉ một lát ạ."

Nói xong liền cầm cặp xách muốn đi về chỗ ngồi.

Chủ nhiệm lắc đèn pin trong tay muốn đi theo xem tình trạng sức khỏe của đại thiếu gia như thế nào, Giang Vân Biên nhận ra đôi tình nhân nhỏ đang trốn bên cạnh mình run bần bật.

Chủ nhiệm nếu đi theo Chu Điệt tới đây, thì chắc chắn sẽ phát hiện.

"Ài." Giang Vân Biên đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống người cậu.

Cậu thấp giọng nói câu 'phiền phức', sau đó đi đến trước mặt Chu Điệt: "Bạn bàn sau, cậu không thoải mái à, tôi theo cậu đến phòng y tế nha!"

Chủ nhiệm khối cũng cảm thấy tình trạng thân thể của Chu Điệt không đúng lắm, vốn đã lo lắng, lại nhớ đến nhiệm vụ bắt đôi tình nhân nhỏ kia, nghe vậy bèn vội vàng gật đầu.

"Đúng đó, Giang Vân Biên mang Chu Điệt đến phòng y tế đi, nào, thầy giúp các em bật đèn."

Chu Điệt hơi nhướng mày, nhân lúc Giang Vân Biên giơ tay đỡ mình thì nhéo nhéo lòng bàn tay cậu.

Giang Vân Biên đứng trong ánh sáng đèn pin của chủ nhiệm, nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Giúp một chút đi, đến phòng y tế sẽ giải thích với anh."

Chu Điệt ừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên rút tay ra khỏi tay Giang Vân Biên, đặt lên vai cậu.
Cả lớp cứ như vậy nhìn Chu Điệt dựa vào người Giang Vân Biên.

Chu thiếu gia ho nhẹ một tiếng: "Cảm ơn bạn học Giang, đầu tôi thật sự có hơi choáng váng."

Giang Vân Biên: "..." Diễn sâu quá.

Học sinh nào cũng đều có di chứng sau kỳ nghỉ, huống chi người không khỏe lại là Chu Điệt, chủ nhiệm đưa Giang Vân Biên và Chu Điệt rời khỏi, sau đó hấp tấp cầm đèn pin tiếp tục đi tìm người.

Con đường trong sân trường tối lại, lúc này Giang Vân Biên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chủ nhiệm thật là kiên trì không ngừng nghỉ công trình gậy đánh uyên ương mà."

Chu Điệt lộ ra chút hứng thú: "Gậy đánh uyên ương?"

"Đôi tình nhân nhỏ bị chủ nhiệm bắt được đang trốn trong lớp của chúng ta đấy, ngay bên cạnh chỗ em luôn, vốn đang điều tra tới, may mà anh trở lại."

"Ồ, nói cách khác, vô tình anh còn làm được chuyện tốt rồi?"
Giang Vân Biên gật đầu, sờ sờ đỉnh đầu hắn khen ngợi: "Không tệ, khen anh."

Chu Điệt cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Giang Vân Biên bỗng nhiên nhận thấy trạng thái của hắn không đúng, rút tay về: "Anh làm sao vậy?"

Hôm nay lúc cậu về thì thấy Chu Điệt đang ngủ, nên chỉ cho rằng hắn đang điều chỉnh lại trạng thái, mới không gọi hắn đến tiết tự học buổi tối.

Chu Điệt cúi đầu, giọng nói có hơi khàn: "Không biết, đến phòng y tế đi."

Giọng mũi rầu rĩ, nghe giống như bị cảm, Giang Vân Biên không còn tâm tình nói giỡn, đỡ Chu Điệt nhanh chóng đến phòng y tế.

Cố tình lúc này bác sĩ trường lại không có ở đây, Giang Vân Biên chỉ đành để hắn nằm ở trên giường trước.

Chu Điệt nằm nghiêng, đôi mắt híp lại, trông giống như một con mèo lười.

Giang Vân Biên nhìn một hồi lâu, lại cảm thấy không quá có khả năng: "Không phải là anh đến kỳ mẫn cảm đấy chứ?"
Nói xong, cậu lại nhìn thấy Chu Điệt nâng tay đặt lên trán, nhẹ nhàng đè xuống.

Ngầm thừa nhận.

Giang Vân Biên sửng sốt, cúi người xuống ngửi: "Nhưng mà em không có ngửi được pheromone của anh?"

Alpha mang theo đánh dấu của mình ở ngay trước mặt, còn thân mật dán sát vào, mặc dù Chu Điệt cố khắc chế nhưng cũng không kiềm được.

Hắn giơ tay ôm eo Giang Vân Biên, từng chút đè người vào trong lồng ngực mình.

Tai Giang Vân Biên dán lên ngực hắn, vành tai dường như cảm nhận được tần suất nhịp tim của hắn.

"Anh tiêm hai ống thuốc ức chế cường lực, nên em không ngửi thấy được."

Tác dụng của thuốc ức chế cường lực còn lớn hơn so với thuốc ức chế bình thường, nghe nói Alpha thành niên đều chỉ nên tiêm một ống.

Giang Vân Biên chuyển động thân mình, nôn nóng hỏi: "Sao lại là hai ống? Cái này vô cùng có hại cho sức khỏe đấy!"
"Bởi vì anh là Enigma, kỳ mẫn cảm càng khó khống chế hơn so với Alpha khác." Chu Điệt khẽ nhướng mi, mang theo ý cười như có như không, "Chủ yếu là sợ dọa đến em."

Giang Vân Biên bỗng nhiên ý thức được, Chu Điệt có lẽ cũng sẽ mất khống chế.

Bởi vì sinh lý đã quyết định hắn là Enigma mạnh nhất.

"Hơn nữa bác sĩ nói, một tháng một lần ảnh hưởng sẽ không lớn, sau này điều trị lại là ổn."

Kỳ mẫn cảm của Enigma không nhiều lắm, ngẫu nhiên dùng một lần thật sự không ảnh hưởng quá nghiêm trọng, hậu quả của hai ống thuốc ức chế cường lực chính là mệt mỏi và kiệt sức.

"Vốn muốn cùng em đến tiết tự học, nhưng mà bây giờ anh mệt quá." Chu Điệt cảm thấy bây giờ mình giống như không còn kiểm soát được giọng nói nặng nhẹ nữa, nghe quá mức suy yếu rồi.

"Không sao cả, em ở đây..."
Một bàn tay bỗng nhiên rơi xuống mi mắt.

Nhiệt độ lòng bàn tay Giang Vân Biên nhẹ nhàng tan chảy trên da, theo sau là giọng nói mềm nhẹ của Alpha truyền đến bên tai: "Vậy anh ngủ đi, em ở cùng anh."

Răng nanh Chu Điệt nhẹ nhàng cắn xuống đầu lưỡi.

"Trở về đi, em ở đây chỉ làm anh ngủ không được."

Giang Vân Biên nhẹ giọng: "Em sẽ yên tĩnh."

"Em là Alpha bị anh đánh dấu, loại thời điểm này em càng đến gần, sẽ chỉ làm anh càng muốn ôm em."

Lông mi Chu Điệt nhẹ nhàng rung động, Giang Vân Biên cảm thấy lòng bàn tay thật ngứa.

Cậu nói: "Vậy được rồi."

Chu Điệt vừa mới thở phào, sau đó liền cảm thấy cổ tay mình bị nắm lấy.

Hắn mở mắt ra, những nếp gấp hằn sâu lên đôi mắt mệt mỏi.

Giang Vân Biên dời mắt, không nhìn mặt hắn, âm thanh thật nhẹ: "Vậy anh về ký túc xá, em ôm anh ngủ."
Giang Vân Biên cũng không biết mình mang theo tâm tình gì nói ra những lời này.

Nhưng nghĩ đến những lần càn quấy khi mình đến kỳ mẫn cảm, thì cậu liền cảm thấy lương tâm mình thật không yên khi cứ như vậy để Chu Điệt ở lại nơi này.

Đây là Enigma của cậu.

Giang Vân Biên gửi tin nhắn xin nghỉ cho lớp trưởng, lớp trưởng bảo hai người cứ nghỉ ngơi, cô sẽ giúp hai người xin nghỉ.

Chu Điệt nằm trên giường, Giang Vân Biên đi tắm rửa, lúc tắm xong bỗng nhiên lại không dám mở cửa đi ra.

Cậu muộn màng nhận ra rằng, mình bây giờ không khác gì bàn đồ ăn tự mình đóng gói dâng cho người khác. Huống chi, bọn họ còn chưa nói rõ tâm ý với nhau.

Lúc trước Chu Điệt hỏi cậu có phải bắt đầu suy xét đến việc trở thành Omega độc quyền hay không, Giang Vân Biên đã trả lời hàm hồ cho qua.
Nhưng không phải là cậu không nghĩ tới.

Sau khi đọc những tài liệu liên quan, Giang Vân Biên mới nhận ra muốn trở thành Omega độc quyền cũng không hề đơn giản.

Sau khi Alpha được Enigma đánh dấu hoàn toàn, sinh lý mới có thể tiếp thu được tín hiệu chuyển hóa, bắt đầu phát sinh thay đổi.

Giang Vân Biên tính toán đâu ra đấy, còn đến một tháng nữa mới được 18 tuổi, loại tin tức này đã khá là sốc rồi.

Cái từ 'đánh dấu hoàn toàn' này giống như là cái bàn là nóng bỏng, nói không sợ hãi là giả, huống hồ Giang Vân Biên là Alpha vốn đi đánh dấu người khác.

Suy xét thật lâu, cậu lại lùi bước, có một số việc vẫn là lên đại học rồi hãy quyết định.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Chu Điệt không vui, cậu lại phát hiện hóa ra mình không có điểm mấu chốt nào cả.

Sẽ không quá mức, bọn họ đều biết chừng mực.
Giang Vân Biên đẩy cửa ban công ra, nhìn thấy Chu Điệt lười biếng dựa vào tay vịn.

Dường như hắn đã đợi được hồi lâu, nghe thấy tiếng động mới chậm rãi mở mắt ra.

"Nếu em sợ thì có thể trực tiếp đi nghỉ ngơi, anh ngủ một giấc là ổn rồi."

"Ai nói em sợ." Giang Vân Biên đóng cửa, đi đến mép giường.

Trên tóc Giang Vân Biên còn dính một chút nước, hơi nước nhàn nhạt ẩn hiện sau chiếc cổ trắng nõn, chỉ một mảnh da thịt như vậy cũng làm Chu Điệt nhìn đến mức yết hầu thắt lại.

Nhưng dường như Giang Vân Biên vẫn hồn nhiên không hề hay biết, ngược lại còn khẽ túm chăn của hắn.

Bây giờ Giang Vân Biên mới nhìn thấy đầu ngón tay hơi hồng của mình, không được tự nhiên: "Nói trước, tư thế ngủ của em không quá ngoan đâu, sẽ đoạt chăn đấy."

Nghe như là một lời cảnh cáo hung ác, nhưng Chu Điệt chỉ cảm thấy trái tim mình đều tan chảy ra.
Giang Vân Biên còn chưa kịp kéo chăn, đã bị ai kia một phát đẩy xuống gối đầu.

Mùi hương tuyết tùng thoang thoảng từ bốn phương tám hướng bay đến, phảng phất như chôn cậu vào trong một tầng tuyết mỏng.

Chu Điệt ôm eo cậu, dùng chăn bọc hai người lại, nhẹ giọng: "Được, không giành với em."

Ôm em là được.

Cả người Giang Vân Biên cứng đờ, không thể ngừng ám chỉ: Tôi chỉ là một con thú bông, thú bông bị người khác ôm.

Chu Điệt dọc theo đuôi tóc còn mang hơi ẩm của cậu mà cọ cọ, thỏa mãn cười khẽ: "Thật thoải mái."

Pheromone dây dưa, thêm vào chút an ủi cùng du͙ƈ vọиɠ độc chiếm vừa đủ, như là ăn được một cái bánh kem yêu thích.

Giang Vân Biên thầm nói dẹp cmn thú bông đi.

Sau đó giơ một tay ôm lấy eo Chu Điệt, tay khác nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu hắn.

Mang theo chút bá đạo vụng về: "Được rồi, ngủ đi, em ngủ cùng anh."
Một đêm ngon giấc.

Giang Vân Biên đột nhiên biết lý do vì sao có một số bộ phận Alpha sẽ đắm chìm vào Omega, bởi vì cảm giác hỗ trợ giữa hai pheromone có độ phù hợp cao thật sự rất tốt.

Suốt cả đêm qua đều vô cùng yên ổn, ngay cả một ít cảnh dư thừa trong mơ cũng không có.

Nếu không phải do buổi sáng nay tay Chu Điệt làm loạn trên eo cậu, Giang Vân Biên cảm thấy mình có thể ngủ một giấc đến giữa trưa.

Bên chân hơi ngứa.

Giang Vân Biên giật mình xốc chăn lên, mạnh mẽ đè tay Chu Điệt lại trong chăn.

"Anh đang làm gì đó!"

Enimga phía sau mang theo chút buồn ngủ ngây thơ ừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra: "Cái gì cơ?"

Mất vài phút Giang Vân Biên mới bắt được chút ý cười trong đôi mắt hắn, hừ một tiếng, cách cái chăn nâng hai tay hắn lên: "Chứng cứ vô cùng xác thực, anh đang phạm tội."
Mặc dù Chu Điệt biết mình giả vừa vừa tỉnh ngủ bị phát hiện, nhưng vẫn không chút hoang mang.

"Phạm tội gì?" Chu Điệt dựa vào gối đầu, nơi này còn sót lại một chút mùi hương bạc hà, "Anh cũng vừa mới tỉnh dậy."

Giang Vân Biên bị hắn chọc tức cười: "Vị bạn học này, tôi là xuất phát từ ý tốt thấy cậu khó chịu, nên đêm qua mới đảm nhận làm gối ôm cho cậu, cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một bước là phải chịu trừng phạt."

Ánh mắt Chu Điệt đảo quanh người cậu, ý cười không chút nào che giấu, nhưng lời nói ra vẫn giả bộ hồ đồ: "Anh thật sự không biết em đang nói cái gì cả."

"Tay, anh vừa mới sờ chỗ nào hả!"

"Sờ gối ôm."

Giang Vân Biên thật sự muốn đập đầu vào gối.

"Buổi sáng đừng có làm mấy chuyện này." Cậu buông lỏng tay ra, dáng ngồi không quá tự nhiên, "Dễ dàng lau súng cướp cò."
Sau đó cậu nghe thấy Chu Điệt cười.

Là kiểu cười rất thoải mái, không chút nào kiềm chế được.

Giang Vân Biên thật muốn đấm chết hắn.

"Cho nên, bạn gối ôm nhỏ này, em cướp cò?"

"... Lăn."

Giang Vân Biên lửa giận bừng bừng đi xuống giường, đầu tóc rối loạn bước vào phòng tắm.

Chu Điệt chậm rãi bò dậy, nhìn về phía ban công, chưa đã thèm.

Đáng tiếc, thiếu chút nữa.

...

Có hai đôi uyên ương xui xẻo buổi tối hôm đó bị chủ nhiệm bắt được, nghe nói đều mời phụ huynh.

Tiếp đó xử lý như thế nào Giang Vân Biên không để ý, nhưng hai người được cậu và Chu Điệt che giấu tối hôm đó hình như không có chuyện gì.

Tốt xấu gì cũng làm cho mấy người kia yên tĩnh lại một chút, tiết tự học buổi tối không có ai lén lút đến rừng cây nhỏ nắm tay nữa.

Nhưng giữa tháng 2, mùi hương chocolate ngọt ngào lại lần nữa thổi cơn gió ái muội đến.
Cao Tử Ninh ở phòng học lôi kéo Hứa Trạm cá cược.

"Cậu nói xem năm nay Giang Vân Biên có thể nhận được bao nhiêu hộp chocolate?"

Dương Hữu thiếu đòn đi ngang qua: "Cậu ấy thu được nhiều hay ít tôi không biết, nhưng cậu chắc chắn là một hộp cũng không có."

Cao Tử Ninh tức muốn hộc máu: "Đó là do Omega và nữ sinh trường ta không có ánh mắt! Tôi, Alpha, có sự hấp dẫn của mình!"

Lớp trưởng quay đầu lại, trong tay cầm một hộp Maltesers ăn dở: "Nào, thưởng cậu một viên nè."

• Maltesers: [ĐM] Sau khi bị đánh dấu, Alpha siêu khó dỗ - Địch Dữ. - Chương 46.
Lúc Cao Tử Ninh muốn đi qua lấy, lớp phó đã chặn ngang giữa đường: "Chó không thể ăn chocolate được, có hại cho sức khỏe."

Cao Tử Ninh: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi và các cậu đời này không thể hòa giải."

Bọn họ còn đang nói chuyện, Hứa Trạm nhìn thấy ở cửa sau có vài nữ sinh, đỏ mặt vẫy vẫy tay với cậu ta.

Cậu ta bèn đi qua.

"Túi này là cho Giang Vân Biên, túi này là cho Chu Điệt." Nữ sinh phân chia hai túi rõ ràng, "Cậu đừng nhầm lẫn, túi của Chu Điệt hơi ngọt hơn."

Hứa Trạm: "... Được."

Sau đó nữ sinh giống như là đưa lộ phí, sờ soạng ra một hộp chocolate nhỏ đưa tới tay Hứa Trạm: "Cái này là cho cậu đấy."

Hứa Trạm thầm nói còn không bằng không cho.

Cao Tử Ninh và Hà Như nhìn chằm chằm hai cái túi kia, sắc mặt không vui.

Hà Như: "Tôi chuẩn bị đi bán sỉ chanh."

Cao Tử Ninh: "Người anh em, giúp tôi bán sỉ mười cân luôn."
Chu Điệt và Giang Vân Biên vừa quay lại, trên bàn hai người đã chất đống đồ ăn vặt muôn màu muôn vẻ.

Giang Vân Biên thở dài, thầm nói mình không có mở cửa hàng đồ ăn vặt, nhiêu đây ăn cũng ăn không hết.

Kết quả người đưa còn rất tri kỷ để lại một tờ giấy.

[Nếu ăn không hết thì có thể chia cho các bạn học khác ăn nha~]

Cậu quay đầy lại, nhìn Chu Điệt.

"Làm sao bây giờ, muốn chia ra không?"

Chu Điệt chậm rãi nhìn cậu một lát, sau đó đứng lên, mang mấy túi đồ ăn vặt trên bàn mình và Giang Vân Biên đưa cho Cao Tử Ninh.

"Chia ra hết đi."

"Ôi đệt, cảm ơn anh."

Giang Vân Biên ngáp một cái, vừa định dựa vào trên bàn lười biếng một chút, bàn sau đã nhẹ nhàng gõ gõ ghế dựa của cậu.

Giang Vân Biên quay đầu lại.

"Hôm nay em không được nhận chocolate của những người khác." Chu Điệt nói.
Giang Vân Biên 'ừ' một tiếng: "Sao vậy?"

Cậu vốn cũng không nhận, năm trước những người gặp mặt đưa đều bị cậu nhẹ nhàng từ chối, còn dư lại vài người lén nhét vào ngăn bàn, cậu không tìm được chủ nhân nên mới mang về, cuối cùng bị dàn nhạc chia ra.

Chu Điệt xoay bút một vòng: "Bởi vì anh muốn đưa cho em."

Giang Vân Biên nhìn hắn: "Khi nào?"

"Trong vòng hôm nay."

"... Vậy bây giờ anh đưa cho em luôn đi." Giang Vân Biên không đoán ra 'trong vòng hôm nay' của hắn là lúc nào, "Anh muốn cho em mong chờ cả một ngày luôn à?"

"Ừm, chắc vậy."

"Không được, có thấy không, lát nữa là tiết thể dục đấy." Giang Vân Biên chỉ vào thời khóa biểu, "Lúc em quay về là phải nhìn thấy chocolate ở trong ngăn bàn em, biết không hả?"

Ác bá Giang gâu gâu đã xuất hiện trở lại trong giang hồ.

Chu Điệt thuận theo cậu, gật đầu: "Được, Giang ca."
Giang Vân Biên khẽ cười: "Ngoan."

Đến tiết thể dục, Giang Vân Biên còn cố tình kéo Hứa Trạm và Cao Tử Ninh đi sân bóng, giống như là gấp không chờ nổi muốn nhận được chocolate, còn tạo sẵn không gian cho Chu Điệt.

Sau khi người lớp 6 đi hết, Chu Điệt mới lấy một cái túi trong bàn học mình ra.

Màu đen, kèm theo chiếc nơ bướm màu nâu sẫm.

Đặt ở trên mặt bàn Giang Vân Biên.

Sau đấy, vị bạn học cuối cùng của lớp 6 cũng rời khỏi phòng học.

Chuông vào học vang lên, học sinh ở hành lang vội vàng chạy vào lớp mình.

Mà ở cửa, một bóng người bỗng nhiên đi vào lớp 6, đi đến trước bàn Giang Vân Biên.

Tiếp theo, cầm cái túi màu đen lên, ném vào thùng rác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK