Cậu ta nghe nói lúc chạng vạng có chuyện xảy ra ở phòng cách ly, sinh viên mới trong toàn khu Một có tham gia huấn luyện đều biết có một Omega mất khống chế bị đưa vào bệnh viện.
Chắc là Đường Nhược đã thành công rồi.
Văn Lâm cho rằng là do mình là người yêu của Đường Nhược, chắc là biết tình trạng cơ thể cậu ta nên mới bị giáo viên gọi đến, nhưng không ngờ vừa vào cửa đã thấy ba mình, còn có Chu Điệt ngồi ở tận bên trong.
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của cậu ta khẽ run, trong lòng chìm xuống.
"Nếu bạn học Văn đã đến rồi, thì mọi người nói rõ tình huống với nhau đi." Bác sĩ trường vỗ vỗ vai Văn Lâm rồi đi ra cửa.
Văn Lâm cứng đờ đứng ở cửa, nhanh chóng phân tích rõ tình huống trước mặt.
Dựa theo hướng đi bình thường, không phải là Chu Điệt nên đi bệnh viện chung với Đường Nhược à? Sao hắn có thể giống như không có việc gì xảy ra mà đứng ở đây?
Ba của cậu ta lại là chuyện gì thế này?
"Văn Lâm." Văn tiên sinh đi đến trước mặt Văn Lâm, không nói một lời đã tát một cái vào mặt cậu ta.
Âm thanh vù vù kịch liệt vang vọng bên tai, Văn Lâm bị đánh ngu người, nóng rát đau đớn lan tràn ra nửa khuôn mặt, theo sau là cảm giác vô cùng sỉ nhục nổi lên.
Cậu ta thế mà lại bị ba mình đánh ở ngay trước mặt Chu Điệt?
Chu Điệt hơi nhướng mày, hắn cũng không ngờ ngài Văn lại ra tay dứt khoát lưu loát như vậy.
"Ba? Ba làm cái gì vậy!" Lồng n.gực Văn Lâm phập phồng dữ dội, phẫn nộ và nghi hoặc đồng thời cuồn cuộn trong đầu.
"Mày hỏi ba đang làm cái gì? Đường Nhược nói nó vốn muốn xin nghỉ huấn luyện vì đang trong kỳ động d.ục, là mày ép nó tới, đúng không?" Văn tiên sinh phẫn nộ chất vấn.
"Con..." Văn Lâm nháy mắt nghẹn lời.
"Mày còn không biết gì về tình trạng cơ thể của Tiểu Đường? Hôm nay nếu không phải gặp được bạn học Chu Điệt ở chỗ này, nó đã gặp nguy hiểm rồi!"
Văn Lâm nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập, ánh mắt không khống chế được nhìn về Chu Điệt: "Có ý gì?"
Chu Điệt lộ ra nụ cười xã giao, trình bày tình huống một cách đơn giản: "Hôm nay bạn học Đường xin tôi đánh dấu cậu ta, tôi từ chối."
Đầu Văn Lâm như bị cái búa lớn đập vào, hoảng hốt trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn Chu Điệt.
Thế mà hắn nhịn xuống không ra tay với Đường Nhược?
Văn tiên sinh quay đầu sang, kiềm nén tức giận: "Bạn học Chu còn giúp phun thuốc ngăn mùi, may mà có cậu ấy ở đó, Tiểu Đường mới không bị nguy hiểm."
Con ngươi Văn Lâm hơi co lại, cách một khoảng đối diện với ánh mắt Chu Điệt, cảm giác áp bách cường đại nháy mắt đè lên vai cậu ta.
Cậu ta thế mà bị một cái liếc mắt của Chu Điệt làm cho không nói nên lời.
"Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Chu Điệt thong dong ngạo mạn, "Nhưng mà tôi cho rằng, bạn học Văn hẳn là nên để ý nhiều hơn một chút mới phải."
"Dù sao đại đa số bộ phận Alpha gặp Omega trong thời kỳ đặc thù đều không thể tự khống chế tốt bản thân mình, cậu nói có phải không, bạn học Văn?"
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng Văn Lâm, ngay cả cái tát vừa rồi của ba cậu ta cũng không làm cậu ta thấy sỉ nhục bằng một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Chu Điệt.
Văn Lâm biết Giang Vân Biên chán ghét mình như thế nào, nên mới muốn cho Chu Điệt cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự, nhưng không ngờ kết cục hoàn toàn bất đồng.
Chu Điệt dùng hành động thực tế nói cho Văn Lâm biết, hai người bọn họ không giống nhau.
Hắn sẽ không bởi vì Omega đang trong kỳ đặc thù, mà không màng đến ý kiến của Đường Nhược tự tiến hành đánh dấu.
Hắn mãi mãi sẽ không làm Giang Vân Biên thất vọng.
"Mọi chuyện đã nói rõ rồi, thì cháu đi về trước đây." Chu Điệt đứng lên.
"Được, thay chú hỏi thăm ông nội cháu nhé."
Sau khi người đi rồi, nụ cười và kiên nhẫn trên mặt Văn tiên sinh đều thu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Văn Lâm: "Nhà Đường Nhược chỉ có một đứa con trai, lại giao cho chúng ta, mà mày đối xử với nó như vậy à? Năm đó nhà này tốn bao nhiêu công sức mới dọn xong cái mớ bòng bong đó cho mày? Bây giờ mày trả lại cho ba bằng cách gây chuyện?"
Suy nghĩ của Văn Lâm bị la đến rối loạn, giật mình phản bác: "Con không có..."
Văn tiên sinh vỗ một cái lên bàn, phát ra tiếng vang lớn: "Còn nói không có? Mày biết Chu Điệt là ai không? Nó quay về nói với ông nội nó một tiếng là cả nhà chúng ta đều phải bị điều tra."
Tim Văn Lâm thắt lại, toàn thân tê dại.
Ba mẹ Văn Lâm làm chính trị, chuyện cậu ta náo loạn ba năm trước suýt nữa làm ba cậu ta mất đi chén cơm.
Nếu không phải do Văn tiên sinh thương lượng bồi thường với Giang Mộ, sau đó cậu ta lại bị Giang Vân Biên đánh phải vào bệnh viện, thì Văn Lâm đã sớm bị liệt vào danh sách Alpha có độ nguy hiểm cao rồi đưa vào Trung tâm cải tạo Thiếu niên.
Vì đối mặt với các loại đồn đãi vớ vẩn, nên Văn tiên sinh mới vội vã tìm cho cậu ta một Omega để lấp kín miệng người khác, cha con hai người tốn rất nhiều thời gian mới khiến sai lầm kia bị quên đi.
Trước giờ Văn Lâm luôn biết rõ điểm giới hạn của ba mẹ, nên làm bậy cũng có chừng mực, mà Đường Nhược thì càng hiểu rõ tác dụng của mình là gì, muốn tự do chỉ có thể dựa vào một mình Văn Lâm, tuyệt đối không có khả năng phản bội cậu ta.
Nhưng hôm nay, nhược điểm này lại rơi vào tay Chu Điệt.
"Nếu hôm nay Chu Điệt xảy ra chuyện, nhà nó muốn điều tra, lật ra nợ cũ ba năm trước, mày cho rằng lần này bồi thường tiền là có thể giải quyết à?"
Ánh mắt Văn Lâm lóe lên, giãy giụa phản bác đều nuốt vào bụng.
"Không phải con cố ý." Cậu ta trả lời một cách vô lực.
"Bây giờ đến bệnh viện với ba, chăm sóc tốt cho Tiểu Đường. Nếu để ba biết mày lại làm chuyện gì tổn thương nó, nhà họ Văn sẽ không còn thằng con mất dạy như mày."
Văn Lâm trầm giọng đáp lời, trước khi đi ra cùng ba khỏi phòng huấn luyện, ba cậu ta quay đầu lại: "Còn nữa, mày với thằng nhóc họ Giang kia học cùng một lớp à?"
Văn Lâm chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình nổi lên vị tanh, thật lâu mới có dũng khí thừa nhận.
"Đó cũng là người tiềm ẩn nguy hiểm, nếu không phải ba nó cố ý muốn leo lên nhà chúng ta, thì chuyện năm đó không dễ trôi qua như vậy đâu." Văn tiên sinh đè đè giữa mày, "Chuyển ngành đi, đừng tiếp xúc với nó nữa."
"Dạ."
...
Giang Vân Biên nằm trong ký túc xá lén chơi điện thoại, Hứa Trạm đang hỏi cậu về chuyện ban sáng, cậu không trả lời một chữ nào.
Khi cửa ký túc xá bị đẩy ra, cậu giấu điện thoại xuống dưới gối đầu theo bản năng, quay đầu sang nhìn thấy rõ là Chu Điệt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Nhanh vậy đã về rồi?"
Chu Điệt cười "ừ" một tiếng, cúi người chống tay xuống chăn: "Vân Biên ơi."
Giang Vân Biên nhìn hắn chốc lát, nâng đầu dậy hôn lên bờ môi hắn: "Sao?"
Chu Điệt hỏi cậu: "Trốn không?"
Mắt Giang Vân Biên sáng lên: "Bây giờ à?"
"Không phải đã nói dàn nhạc trường mình biểu diễn ở quán bar gần đây sao? Qua đó chơi một chút."
Giang Vân Biên chỉ từng đơn giản đề cập qua chuyện này với Chu Điệt, chứ không muốn đi, đột nhiên bị hắn nhắc như vậy lại thấy có hơi hưng phấn.
"Được nha, thay quần áo đã." Giang Vân Biên tốc độ mở vali tìm một bộ quần áo và lấy khẩu trang.
Chu Điệt chờ cậu đổi xong, giơ tay đắp một cái áo khoác lên tay cậu: "Mặc vào nhé?"
Giang Vân Biên định đổi thành áo khoác của mình, nhưng nhìn ánh mắt Enigma liền hiểu rõ, ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác mặc vào.
"Tay áo dài quá đi." Giang Vân Biên vừa định xắn tay áo lên đã bị Chu Điệt ngăn lại.
Hắn lần theo cổ tay nắm lấy mấy đầu ngón tay lộ ra bên ngoài tay áo: "Giáo bá, dẫn anh ra ngoài chơi đi?"
"Được."
Người đi ra ngoài chơi không ít, Giang Vân Biên ngựa quen đường cũ dắt hắn đến bức tường thấp bên cạnh cửa sau, nhảy ra.
Vừa đúng lúc xe bus đến trạm, Giang Vân Biên không chút do dự nắm tay bạn trai lên xe, có hơi kích th.ích nhìn cảnh tượng dần đi xa bên ngoài cửa sổ xe.
"Chu Điệt, anh xem anh đi, lên đại học rồi mà còn làm chuyện xấu mỗi ngày."
Chu Điệt thản nhiên tiếp thu: "Bạn học Giang phê bình thật phải."
Giang Vân Biên cười khẽ: "Sao anh lại chiều em vậy hả?"
"Anh cũng muốn hạn chế em, giam em lại, chặt chẽ khống chế em," Chu Điệt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc trả lời, "Nhưng nhất định em không thích như vậy."
Giang Vân Biên biết hắn có ý gì, nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác lên cao nhất, đôi mắt trong sáng nâng lên nhìn Chu Điệt, trong ánh nhìn chăm chú của hắn khẽ hít một hơi ngửi áo khoác: "Biết đâu em thích thì sao."
Ánh mắt Chu Điệt lập tức tối lại vài phần.
Giang Vân Biên có thể cảm giác mình điều khiển được cảm xúc của hắn, cười nhẹ giọng: "Nhưng cũng có khả năng, là em muốn chặt chẽ khống chế anh đấy."
Chu Điệt nắm chặt tay cậu: "Chỉ cần em là của anh, anh đều nghe em hết."
Khi đến quán bar, Khúc Linh vừa mới lên sân khấu, ánh mắt đầu tiên đã thấy được hai người đi vào từ ngoài cửa, nhẹ nhàng chớp chớp mắt với cậu.
"Này, đó là đàn chị mời em gia nhập ban nhạc đấy." Giang Vân Biên dẫn Chu Điệt đến chỗ trống ngồi xuống, lúc này mới nhớ đến chuyện Khúc Linh biết cậu là Thập Tự Tinh.
Cậu còn chưa nói với Chu Điệt nữa.
Chu Điệt qua loa nhìn thoáng qua, nhận thấy ánh mắt nữ sinh vẫn luôn dừng trên người Giang Vân Biên, biểu cảm dần biến mất.
Giang Vân Biên đang sửa sang suy nghĩ làm sao để kể hết mọi chuyện về thời còn trẻ trâu của mình, nét mặt hơi rối rắm.
Chu Điệt duỗi tay nhẹ nhàng búng vào giữa mày cậu: "Sao vậy, sợ anh kiểm tra à?"
Giang Vân Biên thầm nói em là người nhát gan vậy à?
"Chu Điệt, khụ, em thẳng thắn với anh một chuyện, không cho anh cười em."
Chu Điệt thu lại sự lười biếng, nhìn cậu: "Em nói đi."
"Chính là, lúc em học cấp hai, khá là trẻ trâu..." Giang Vân Biên mở Weibo của mình ra, như là đệ trình chứng cứ gì đó, "Có một khoảng thời gian nổi tiếng trên mạng."
Chu Điệt nhướng mày, nhìn Giang Vân Biên tự đẩy đến trước mặt mình tài khoản Weibo mà hắn đã lướt xem vô số đêm.
"Ngắn thôi, cũng chỉ hơn một tháng, sau đó không sử dụng nữa." Giang Vân Biên có chút căng thẳng, "Không phải em gạt anh, chỉ là em cảm thấy trước kia không hiểu chuyện, rất mất mặt."
Giang Vân Biên chưa bao giờ biết, cái mà cậu cho là mất mặt, đã làm bạn với Chu Điệt bao nhiêu ngày đêm.
Khi đó hắn bị ép chia cắt với mẹ, thông qua nhà họ Chu đi vào một thế giới khác, các loại âm thanh đều đuổi theo hắn.
Không có người nào dễ dàng tiếp nhận một đứa trẻ không rõ lai lịch như vậy, huống chi hắn vừa về nhà thì đối mặt với tin tức ba mình đã sớm qua đời.
Lúc ấy hắn cảm thấy toàn bộ thế giới đều bị bóng tối bao phủ, không có lựa chọn nào khác, cũng không có lối thoát, nhưng hiện giờ xem ra chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ mà thôi.
"Anh có thể nghe không?" Chu Điệt lướt đến một video, là bài hát đầu tiên của Giang Vân Biên,《Ít nhất còn có anh》.
"Khi đó em gái em khá hoài cổ." Giang Vân Biên đưa tai nghe cho hắn, "Đương nhiên hát cũng ở mức trung bình thôi, dù sao anh cứ nghe là được rồi."
Chu Điệt đeo một bên tai nghe, Giang Vân Biên chuyển ánh mắt lên sân khấu vì quá ngượng ngùng.
Âm sắc ngây ngô của thiếu niên vang vọng bên tai, hắn nhìn Giang Vân Biên gần trong gang tấc bỗng ý thức được, người như cậu không nên bị mình giam cầm trong một nơi chật hẹp.
Giang Vân Biên là ngôi sao sáng nhất, hẳn là hắn đã có được một mảnh trời đêm rộng lớn.
"Vân Biên." Chu Điệt chống cằm, dịu dàng nhìn cậu.
Giang Vân Biên "ừ" một tiếng, giống một cậu bé ngoan ngoãn chờ được đánh giá, đáy mắt và đuôi mày đều không giấu được sự khẩn trương.
"Cảm ơn em vẫn luôn bên cạnh anh."
———————