"Từ hôm nay trở đi học bá của chúng ta lại phải quay về vườn trường." Hát chính mặt ủ mày ê, "Số người xem vì nhan sắc dưới sân khấu lại sắp bỏ đi, mà phái thực lực như anh đây một lần nữa được vùng lên rồi."
Giang Vân Biên vỗ vai hát chính, vẻ mặt nghiêm túc: "Đại học không có tiết tự học buổi tối."
Vẻ mặt hát chính ngẩn ra: "Phải không? Không phải còn có tiết đọc sớm gì đó à?"
Tay đánh đàn vẻ mặt đáng thương nhìn hát chính: "Có phải anh cho rằng còn có kỳ thi tháng nữa đúng không?"
Hát chính nghi hoặc, quay sang hỏi Giang Vân Biên chọn chuyên ngành nào, sau khi biết là học y, hát chính kinh ngạc đến mức quên luôn uống bia.
"Anh còn cho rằng sau này cậu học truyền thông gì đó chứ."
Giang Vân Biên cảm thấy không nên dùng đề tài này làm khó anh ta nữa.
"Đúng rồi, lúc trước cậu đang ở trên sân khấu thì có mấy dàn nhạc tới, hình như cũng là sinh viên làm thêm, tôi còn nghe nói có người là đàn anh đàn chị của cậu nữa đấy." Tay đánh đàn đưa wechat cho cậu xem, "Hình như bọn họ là một câu lạc bộ hay gì đấy, rất có hứng thú với cậu. Tôi cũng thấy cậu rất thích hợp nên đã đồng ý rồi."
"Cậu ta đánh rắm đấy." Tay guitar uống một hớp bia, "Là do em gái đến xin cậu ta hôm đó rất đáng yêu, cậu ta bị mê hoặc!"
Tay đánh đàn bị chọc thủng, nhưng không có phản ứng gì quá lớn: "Chứ còn sao nữa? Em gái kia đẹp, tôi đang suy xét thay Vân Biên đấy, ai vào đại học mà không yêu đương đâu hả?"
Giang Vân Biên thở dài xóa lời mời kết bạn: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng lần sau thì miễn đi, tôi có đối tượng rồi."
Khi cả ba người trong dàn nhạc đang chấn động, Chu Điệt gọi điện thoại đến.
Giang Vân Biên hừ một tiếng: "Đối tượng tới, tạm biệt."
Chu Điệt ở doanh nghiệp nhà họ Chu thực tập hơn một tháng, nửa tháng đầu còn khá nhẹ nhàng, chỉ làm quen với hoàn cảnh và quy trình làm việc, nhưng gần đây hình như đã sắp sửa chính thức làm việc, còn chưa nhận chức đã bắt đầu tăng ca.
Giang Vân Biên đút tay vào túi, đeo một bên tai nghe, Tiểu Mẫn đã quay video giúp cậu, cậu đang định mở ra xem thì có một tin nhắn mới bắn tới.
[Quvii: Anh trai nhỏ thêm chị đi! Xin chào anh trai nhỏ, chị là hát chính dàn nhạc #0 của đại học C ~ Khúc Linh năm hai học viện ngoại ngữ!]
[Quvii: Khoảng thời gian trước phát hiện ra anh trai nhỏ trong diễn đàn sinh viên mới, sau đó thấy được video biểu diễn của em trong tiệc tối Nguyên Đán cấp ba, giọng hát rất đỉnh nha ~ không biết em có hứng thú gia nhập dàn nhạc hay không nè?]
Giang Vân Biên không giỏi giao tiếp với người lạ, nhưng đây là đàn chị, lại có sở thích giống nhau, nên cậu vẫn khá lễ phép.
[Vân: Cảm ơn lời mời của đàn chị, bây giờ em vẫn chưa có ý định gia nhập câu lạc bộ.]
Sau đó Giang Vân Biên lại gõ tên dàn nhạc gửi qua cho Hứa Trạm.
Hứa Trạm học chuyên ngành tài chính trong đại học C, khoảng thời gian trước Hứa Trạm đã nói với Giang Vân Biên chuyện cậu ta đang tìm hiểu về các câu lạc bộ trong trường.
[Hứa Trạm: Đậu má, lúc trước tôi định nói với cậu về ban nhạc này rồi. Có biết ca sĩ Dư Cứu không? Chính là đàn anh thời cấp 3 của mình đó, trước khi ra mắt ảnh ở trong ban nhạc này nè.]
#0 có chút danh tiếng trong nhóm sinh viên, lúc trước còn lên mấy đài truyền hình địa phương, mỗi năm đều đứng đầu trong việc chiêu mộ tân sinh, mấy sinh viên biết chơi nhạc đều muốn vào, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tự liên hệ với sinh viên mới.
Giang Vân Biên còn chưa trả lời tin nhắn, một chiếc xe đã ngừng trước mặt.
Cửa xe kéo ra, lúc này cậu mới phát hiện hôm nay Chu Điệt thế mà mặc áo sơ mi trắng.
"Xin lỗi, đợi lâu rồi sao?" Chu Điệt đưa cậu viên kẹo, giọng nói kèm theo sự mệt mỏi, "Trong cuộc họp, đối tác ở nước ngoài bị chênh lệch múi giờ nên hơi kéo dài thời gian một chút."
Giang Vân Biên biết được đại khái, hợp đồng này là Chu phu nhân giao cho hắn làm sau khi Chu Điệt thực tập, phí không ít công sức.
Cậu mở viên kẹo, chờ vị bạc hà tan ra trong miệng mới bám vào Chu Điệt, dán môi vào khóe môi hắn: "Vất vả rồi."
Chu Điệt thừa lúc Giang Vân Biên chưa lui về nâng cằm cậu lên, cắn cắn m.ôi dưới của cậu: "Không vất vả."
Giang Vân Biên vừa gắn dây an toàn vào, đàn chị lại gửi tin nhắn cho cậu.
[Quvii: Nếu đàn em có hứng thú thì có thể nói với chị, bọn chị có tiết mục trong buổi lễ chào mừng tân sinh viên, đến lúc đó còn hy vọng đàn em chú ý một chút nha.]
Giang Vân Biên không định trả lời, nhưng đàn chị lại nói tiếp một câu.
[Quvii: À phải rồi đàn em này, bí mật hỏi em một chuyện, em biết Thập Tự Tinh không?]
Giang Vân Biên sửng sốt ba giây với điện thoại, sau đó tắt màn hình.
"Sao vậy em?" Chu Điệt nhìn thấy sự khác thường nhỏ của cậu, trêu đùa nói, "Tán gẫu với ai mà không muốn bị phát hiện à?"
Giang Vân Biên hạ cửa sổ xe xuống, gió thổi vào làm cậu hơi nheo mắt: "Nào dám đâu, trong nhà quản nghiêm như vậy mà."
Chu Điệt cười khẽ: "Nếu em muốn, thì anh cũng không quản được em."
Giang Vân Biên cười khẽ, vô thức nhíu mày khi quay đầu lại.
Nếu cậu nhớ không lầm, đã hơn hai năm cậu không đề cập đến cái tên "Thập Tự Tinh" này, trừ Tiểu Mẫn ra thì không có ai biết.
Một đàn chị còn chưa tính là quen biết lại biết đến cái tên này, hơn nữa còn có thể liên lạc với cậu?
Khi tắm rửa Giang Vân Biên vẫn nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, lại bỗng nhận ra mình vẫn chưa thẳng thắn với Chu Điệt.
Tuy rằng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng cậu thật sự có mấy tháng nổi tiếng trên mạng.
Giang Vân Biên sắp xếp lại suy nghĩ, khi ra ngoài thì thấy Chu Điệt đang nằm trên giường đọc sách.
Giang Vân Biên tò mò hắn xem cái gì, kết quả đến gần mới phát hiện hắn đang nhắm mắt.
Hôm nay chắc là mệt lắm rồi.
"Chu Điệt." Giang Vân Biên duỗi tay đè lên đệm giường, dựa lại gần nhỏ giọng hỏi, "Anh ngủ rồi à?"
Sách đặt trước ngực hắn nhẹ nhàng rơi xuống, Giang Vân Biên nhìn một lát, liế.m liế.m môi.
"Nếu không tỉnh dậy thì em hôn anh đấy."
Hơi thở Chu Điệt vững vàng, không có phản ứng.
Xem ra là ngủ thật rồi, Giang Vân Biên nhẹ nhàng xoay người định đi ra phòng khách, nhưng mà vừa quay đầu lại thì eo đã bị ôm lấy.
Trán Chu Điệt khẽ chạm vào sau lưng cậu, giọng nói khàn khàn trầm thấp kết hợp với âm cuối lười biếng, nói nhỏ bên tai nghe rất thoải mái: "Không phải nói là hôn trộm à? Sao nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy."
Giang Vân Biên bị hắn làm hơi hoảng sợ, vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Đừng có giả vờ ngủ chứ, làm em sợ muốn chết."
Chu Điệt ừ một tiếng, cổ tay dùng sức kéo người đến trước mặt mình.
Giang Vân Biên nằm xuống giường, chưa kịp điều chỉnh tư thế đã bị Chu Điệt ôm vào lòng.
Dường như hắn sắp sửa đi vào giấc mộng, âm cuối mỗi câu chữ nghe rất nhẹ: "Đổi sữa tắm khi nào vậy?"
"Khoảng thời gian trước, dùng hết thì đổi." Giang Vân Biên không ngờ chuyện này hắn cũng phát hiện, "Cùng một nhãn hiệu, lúc trước là mùi sữa bò, bây giờ hình như đổi thành hương đào vàng."
Chu Điệt ở phía sau khẽ cười.
"Sao vậy, khó ngửi à?"
"Chỉ là cảm thấy, giống như đổi thành một người khác." Chu Điệt dùng hơi thở nhuộm qua làn da sau gáy cậu một lần, môi mỏng dán lên tuyến thể.
Mỗi lần Giang Vân Biên bị hắn dịu dàng tình cảm chạm vào như thế đều sẽ bất giác run lên.
Không đợi cậu phản ứng lại, răng nanh Chu Điệt nhẹ nhàng ngậm làn da ở vị trí mẫn cảm nhất vào, dịu dàng cắn ra một dấu vết, lưu lại nhiệt độ nóng bỏng.
Giang Vân Biên không dám cử động.
Chu Điệt nếm được hương vị bạc hà quen thuộc mới thả lỏng răng: "Ừm, vẫn là kẹo Tiểu Vân Biên."
Giang Vân Biên quay đầu lại, giơ tay ôm người vào lòng, ôm đầu hắn nhẹ nhàng xoa xoa.
"Buồn ngủ thì ngủ đi, em ngủ với anh."
Chu Điệt cảm giác được lòng bàn tay cậu đang đặt sau cổ mình, vốn không quá thích ứng, nhưng hương vị của Giang Vân Biên xoa dịu cảm xúc của hắn rất tốt.
Giang Vân Biên nhẹ nhàng vỗ về, lại nhớ đến khi còn bé em gái bị bệnh, liền không tự chủ khẽ ngâm nga.
Ngâm nga hai câu mới ý thức được bây giờ đã khuya.
"Tiếp đi." Chu Điệt ôm eo cậu, mặt dựa sát vào lòng cậu, "Anh thích nghe em hát."
Giang Vân Biên theo ý hắn, nhẹ nhàng chậm rãi hát.
Một giây trước khi ý thức dần biến mất, Giang Vân Biên bỗng nhiên nhớ tới, hình như cậu còn có chuyện chưa nói với Chu Điệt.
...
Diễn đàn đại học C ngày đầu tiên đã tràn ngập lời spam tỏ tình đến hai sinh viên năm nhất.
Hai chuyên ngành, một người họ Chu ở khu đông, một người họ Giang ở khu bắc.
Hứa Trạm rảnh rỗi không việc gì làm lại chụp màn hình lời tỏ tình trên diễn đàn gửi vào nhóm chat nhỏ, Cao Tử Ninh trực tiếp spam chanh.
Phòng học của Giang Vân Biên ở 703 tòa nhà Lễ Nhất, cậu đi hơn phân nửa khu bắc, từ tòa Chính Ương gì đó đến tòa Duy Tín đều xem hết, nhưng lại không nhìn thấy tòa Lễ Nhất.
Cậu cầm ô, xung quanh luôn có điện thoại hướng về cậu, Giang Vân Biên hơi mất kiên nhẫn.
Cậu không thích loại tình huống này.
"Đàn em?" Một giọng nữ ngập ngừng phía sau truyền đến, Giang Vân Biên không quay lại, cô bèn gọi thêm một tiếng, "Đàn em Giang?"
Cậu quay đầu lại, một gương mặt xa lạ tươi cười đi đến.
"Là chị nha, Khúc Linh đêm qua còn tán gẫu với em đó!"
Giang Vân Biên tiếp được tín hiệu, nhớ đến đây là vị tiền bối biết áo choàng Thập Tự Tinh của cậu.
"... Đàn chị." Cậu nói một cách không quá tự tin.
"Sinh viên mới các em không phải hôm nay có tiết họp lớp à?" Khúc Linh a một tiếng, "Em không tìm được khu dạy học đúng không?"
Có người dẫn đi so với tự mình mất mặt đi tìm lung tung còn tốt hơn, Giang Vân Biên nhỏ giọng nói câu làm phiền.
Khúc Linh là cán bộ hội sinh viên, hôm nay đến đón sinh viên mới cô chỉ phụ trách bên ngoài, nhưng vừa nãy có mấy sinh viên lạc đường đi đến khu đông, cô bèn đưa lại đây.
"Thật sự có duyên nha, không ngờ ngày đầu tiên khai giảng đã gặp mặt." Khúc Linh dẫn cậu đến tòa nhà Lễ Nhất, "Nhớ nhìn lối vào ở tầng trên nha, có chia khu A B đấy."
Giang Vân Biên nhẹ giọng nói cảm ơn, trước khi lên lầu vẫn quay sang hỏi: "Đàn chị, đêm qua chị nói Thập Tự Tinh là sao vậy?"
"Là em chứ gì." Khúc Linh cười khẽ, "Buổi tối hôm đó lần đầu tiên chị nghe em hát thì đã nhận ra là em rồi."
Giang Vân Biên nhìn cô.
"Thứ sáu tuần này, ban nhạc ở khu đông tòa nhà Sướng Âm chiêu mộ tân sinh, nhớ đến nha."
Giang Vân Biên nhớ kỹ tòa Sướng Âm, lên lầu bảy thì nhìn thấy bảng chào đón sinh viên mới.
Sau khi ký tên, Giang Vân Biên tìm một vị trí trong góc đặt balo xuống.
Cậu đến muộn, tên đã ký đến số 39 rồi.
"Hình như còn thiếu hai bạn học." Bạn học phụ trách điểm danh đếm đếm, cuối cùng vẫn chọn phương pháp nguyên thủy nhất.
"Chúng ta điểm danh chút nhé, xem ai còn chưa tới. Trần Vũ, Đoàn Nhiêu Tuyên..."
Giang Vân Biên nghe thấy tên mình, lên tiếng trả lời một cách lười biếng.
"Người cuối cùng, Văn Lâm."
Trong lớp yên tĩnh một lúc, sau đó trước cửa xuất hiện một người.
"Đến đây."