“này! anh có thấy cây viết của tôi không?”
“Cây viết màu bạc bạc hả?”
“uhm! nó đó, anh giữ hả, trả cho tôi đi”
“uhm, để tôi đi lấy” - cô ta đi xuống bàn ngồi với vẻ mặt buồn chán - “nè” tôi đưa cho cô ây
“hết hồn tưởng nó mất rồi chứ” - cô ta mừng khi thấy cây viết mà chẳng thèm cám ơn tôi lấy một câu
“nó chỉ là cây viết thôi mà, làm gì mà cô phải mừng dữ vậy?”
“nó không phải là cây viết bình thường”
“ah! bạn trai cô tặng chứ gì, tính ra cô thương hắn ta dữ”
“KHÔNG PHẢI, hắn không đáng để cho tôi thương yêu” - cô ta phản ứng làm tôi giật cả mình - “anh có biết cây viết này được làm bằng vàng không hả?”
“vàng, đó giờ tôi chưa thay vàng nào màu trắng cả”
“uhm, quê mùa như anh mà biết cái gì” - cô ta nhìn tôi, tôi nhíu mày - “ nó là cây viết kỉ niệm của ba tôi để lại cho tôi”
“Ah! hiểu rồi, xin lỗi vì hồi nảy nói cô vậy”
“thôi được rồi, cám ơn vì giữ cây viết dùm tôi”
“Ờ không có gì, ít ra cô cũng lịch sự hơn ban đầu mà tôi gặp” - cô ta phản ứng bằng ánh mắt sẹt lửa
“Tôi ngồi đây chut được không? lát nửa có người đến đây rước tôi”
“UHm, cứ tự nhiên thôi” - tôi nhún vai
Tôi và cô ta cũng chẳng thèm nói với nhau lời nào, tôi thấy cô ta cứ ôm cây viết ngắm mãi, cô ta nhìn nó như đặt hết cả yêu thương vào nó. Uhm, có thể nó liên quan đến kỉ niệm gì của cô ta và ba của cô ấy. Tôi cũng muốn hỏi thăm cô ấy nhưng xen vào chuyện gia đình của người khác thì quá vô duyên. Nên tôi đã bỏ ý định đó.
Vài phút sau một chiếc xe hợi đậu đằng trước cửa, có người đến rước cô ta đi. Họ nhìn có vẻ hình sự quá, không biết cô ta đang gặp chuyện gì nhỉ? Tôi chỉ biết đứng ngoài cửa nhìn họ đi thật xa. Sau đó về cái nệm nhỏ bé của mình và đánh một giấc tới sáng.
…...................
MOT THÁNG SAU
Kể từ ngày cô ta được người đưa đi tôi không còn thấy cô ta đến quán trà sữa, công việc của tôi vẫn là một con gấu vàng đứng tiếp khách. Nhưng ngày hôm đó ông chủ gọi tôi vào và nói chuyện.
“con ngồi đi” - ông chủ tươi cười
“dạ ông chủ gọi con có gì không ah?”
“hì hì … một tháng con làm việc ở đây thấy sao?”
“dạ, con thấy rất vui làm cũng không có mệt nhọc gì lắm. ở đây anh chị và ông chủ đối xử với con rất lớn”
“uhm... con biết hôm nay là ngày gì không?”
“dạ thì cũng là một ngày bình thường, con vẫn phải làm việc và mọi người cũng vậy”
“hà hà … con thật ngây thơ đó Hai Khỏe ah”
“dạ. ý bác là sao?”
“không lẽ con làm việc mà không nghĩ đến ngày mình được lãnh lương”
lúc này tôi mới nhớ ra rằng tôi đã làm việc ở đây một tháng rồi, đúng môt tháng và hôm nay tôi được lãnh lương. “Dạ dạ …” tôi cười rất tươi
“Con mà quên là ta lấy luôn đó” - ông chủ cười - “ đây là tháng lương đầu tiên của con là 3trieu”
“3tr” - tôi như hét lên - “ với tôi đó là số tiền lớn, nó đủ cho tôi trang trải ở đây và gửi về cho lũ em học hành”
“con sẽ không cần phải làm con gấu nửa”
“sao ông chủ? con con làm gì sai mà ông chủ muốn đuổi con đi, con có sai chỗ nào thì ông chủ cứ la cứ phạt nhưng đừng đuổi việc con” - tôi xanh mặt khi nghe ông chủ nói vậy
“con làm rất tốt, ta không có gì phải phiền hà hết”
“nhưng sao con không được làm con gấu nửa”
“vì … ta sẽ cho con làm công việc khác với mức lương cao hơn” - ông chủ cười đắc chí
“thật hả ông chủ” - tôi vui mừng
“uhm. ta nói thật mà, vì ta thấy con rất siêng năng và chăm chỉ, nên ta đã quyết như vậy
“dạ, vậy công việc mới của con là gì”
“con sẽ là người pha chế trà sữa”
“pha chế trà sữa”
“uhm! con sẽ được học nó từ ta”
Tôi hạnh phúc và ngạc nhiên khi thấy tôi được ông chủ tin tưởng đến vậy, tôi sẽ chăm chỉ cố gắng làm việc để không phụ lòng tốt của ông chủ đối với tôi. Buổi tối hôm đó ông đã chỉ cho tôi cách pha chế đơn giản nhất, ông bảo tôi phải học thêm một thời gian nửa thì tôi mới có thể đứng ra pha chế cho khách uống được. Lý do quán trà sữa đông khách đó chính là hương vị đặc biệt ở mỗi ly trà sữa, phong cách của quán và nhân viên phục vụ. Đó là tin mừng với bản thân tôi và cả đứa em. Tôi đã gửi phân nửa số tiền cho mấy đứa em của tôi, khuyên chúng học hành chăm ngoan, nghe lời thằng ba. Tôi sẽ sớm nhanh về thăm chúng.
Tôi luôn hoàn thành tốt những gì mà ông chủ đã dạy cho tôi. Tôi tìm kiếm nhưng cách pha chế và học hỏi thêm từ ông chủ. Có những lúc tôi làm sai bị ông chủ la va trách phạt. Điều đó làm tăng thêm độ quyết tâm của tôi, và tôi bắt đầu yêu trà sữa từ lúc nào cũng không biết.