“Alo!” - giọng tôi thều thào
“nè, đi đâu vậy hả? biết là mấy giờ rồi không?” - giọng la chí chóe trong điện thoại, lúc này tôi mỉm cười
“tiểu thư đang ở nhà hả?”
“Chứ ở đâu? không lẽ ở trển?”
“Vậy là tôi yên tâm rồi”
“Mày nói chuyện với ai vậy thằng kia, mày định bỏ cuộc ah” - tiếng của thằng đang đánh tôi
“Ê … có chuyện gì vậy?” - giọng tiểu thư lo lắng
“Mày bỏ cuộc thì con nhỏ đó và thẳng kia đừng có mơ mà về nhà yên”
“Thanh! Chuyện gì vậy?” - tiểu thư quát trong điện thoại không biết đang có chuyện gì xảy ra với tôi. Cúp máy.Thế là tôi để điện thoại vào túi quần của mình, nghe tiếng chuông reng nhưng tôi không bắt máy nửa.
“Mày vừa nói chuyện với ai vậy?” - thằng đại ca hỏi tôi
“Một người bạn thôi, tôi lo lắng cho cô ta sợ cô gặp nguy hiểm”
“Hiểu rồi… sợ gặp bọn xấu giống như tụi tao chứ gì. hahaha…”- tên đại ca bước lại chỗ tôi, lấy tay nâng mặt tôi lên, hắn chắc lưỡi “chậc … chậc … hình như ngươi cũng vừa bị đánh xong thì phải, có những vết thương cũ còn đọng lại đây. Bị đánh vì một đứa con gái sao? Nam nhi gì mà nhục nhã dữ vậy?”
“Đó là chuyện của tôi” - tôi cố gắng nói ra lời
“Tiếp” - hắn dơ tay cho thằng em vào xử tôi tiếp.
Đàn em của hắn chạy nhào đến tôi thật nhanh, tôi dùng hết sức của mình còn lại để hạ gục hắn, bằng cách quặp lấy chân của hắn. Hắn ngã nhào xuống đất, đầu đập trên đất. Tôi bẻ chân hắn co lại, hắn cố gắng chống thế nhưng giờ hắn cũng không còn thế. Hắn đập tay liên tục trên nền đất.
“Được rồi, mày buông thằng em tao ra” - tên đại ca nói - “anh hùng lắm, như lời đã hứa tao sẽ thả hai đứa nó ra cho mày”
“Cảm ơn vì đã giữa lời hứa” - Tôi loạng choạng đứng dậy.
“Rút” - hắn ra lệnh rồi đàn em hắn rút dần, rồi chỉ còn tôi, Quỳnh và Khanh. Tôi lê lếch đến chỗ của Quỳnh.
“Em có sao không?” - tôi hỏi thăm
“Em sợ lắm”
“Ah đợi anh chút nha” - tôi lấy điện thoại gọi cho tiểu thư
“Sao gọi cả chục cuộc không bắt máy vậy?” - tiếng hỳ hục trong điện thoại
“tiểu thư đến đường số 15…..”
“Alo alo…”
Tôi đã gục xuống đất vì quá kiệt sức.
Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng xóa, nghe cả mùi thuốc, tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, cảm giác ê ẩm bây giơ còn gấp đôi hơn trước. Tôi quay sang thì thấy em đang ngồi ngủ gục ở kế bên tôi. Tôi lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của em, ê ẩm lúc nảy tan đâu hết rồi, vết thương của tôi đã được chăm sóc. Có vết băng trên tráng. Rồi em thức dậy thấy tôi, em cười thật tươi sau đó tắt nụ cười đó ngay lập tức.
“Tỉnh rồi hả?” - mặt em lạnh tanh
“uhm…” - tôi nhìn em cười
“Cười gì mà cười”
“uhm… vậy không cười nửa”
“Vậy nằm nghĩ đi, đây đi ra ngoài đây” - em nói rồi quay đi, tôi vướn người nắm lấy tay em lại -”làm gì vậy?”
“Em ở đây với Hai Khỏe được không?” - tôi nói nhìn em như cầu xin
“Uhm… cũng được” - vậy là em ngồi xuống - “muốn nói gì thì nói đi”
“Em chăm sóc vết thương cho Hai Khỏe hả?”
“uhm.. thì sao?”
“Em ghét Hai khỏe lắm mà … sao em làm vậy?”
“Ghét thì ghét, chăm sóc thì vẫn chăm sóc thôi”
“Ây da… đau quá” - mặt tôi nhăn nhó, rồi rờ vào lưng của mình
“Có sao không?” - em lo lẳng biểu lộ ra rất rõ - “hồi nảy bác sĩ nói, anh đã bị chấn thương nhẹ phân mềm thôi, và có nói là anh từng bị thương trước đó nữa, ah … thì ra những vết thương trên mặt lúc vừa mới lên thành phố, anh bị sao vậy?”
“hì hì … uống rượu say xỉn nên đi bá vào đủ thứ nên mới bị như vậy?”
“Đừng có xạo” - em phản ứng - “Bác sĩ nói anh là bị đánh chứ không phải trúng cái gì cả”
“Uhm… thì ….”
“thì sao hả?” - em chau mày với tôi, trông em thật đáng yêu.
Lúc này tôi xich lại gần em hơn mặt đối mặt, tôi có thể nghe được nhịp thở của em. Tôi lấy tay chạm vào đôi má hồng của em, nhìn e thật kỉ thật lâu. Tiến gần hơn nửa, môi tôi chạm nhẹ lấy môi của em. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, khi chạm môi em, nó thật mềm. Tôi liền rời môi em. Nhìn em bằng cả trái tim, bằng cả tình yêu tôi dành cho em.
“Anh yêu em” - lúc này em nhìn tôi rơi cả nước mắt, rờ vết thương trên mặt của tôi.
“Tại sao anh lại say xỉn đến mức không kiểm soát bản thân mình?”
“Anh..” - tôi cuối mặt
“Em ghét anh…” - lúc này em đánh vào người tôi, tôi ôm lấy em thật chặt, rơi cả nước mắt. -”Tại sao em lại yêu anh chứ, cái đồ đáng ghét, anh có sao hog? Bầm hết rồi” - bàn tay em ôm trọn khuôn mặt của tôi. Rồi em hôn nhẹ lên những vết thương trên gương mặt của tôi. Tôi cũng không dám tin đây là sự thật, có khi nào tôi đang mơ không? Em yêu tôi, em không tránh xa tôi nửa.
“Ah còn Quỳnh và Khanh?” - tôi hỏi em
“Quỳnh chăm sóc cho Khanh, thì nằm ở phòng kế bênị, bị gãy tay gãy chân gì ah?”
“Haiz.. kinh khủng quá! may mà mình chỉ bị chấn thương nhẹ thôi, nếu anh bị gãy tay gãy chân thì sao?” - tôi cười hỏi em
“thì cho chết luôn” - em nhăn mặt chu mỏ
“Nỡ nào cho anh chết thật sao?”
“Anh chết … em sẽ không sống nổi” - thế là em trao cho tôi nụ hôn ngọt ngào, tôi cảm nhận được được vị mềm, vị ngọt của đôi môi. Thật là hạnh phúc, có liệt giường mà được em yêu thương chăm sóc tôi cũng chịu nửa.
“Mau khỏe lại, còn làm gia sư của em nửa nghe hog hả? Nông dân của em”
“Uhm… anh sẽ mau khỏe mà, nhưng còn ba em thì sao?”
“thì chúng ta giấu chứ sao? Chỉ có em biết anh là gái thui, không cho ai biết hết”
“UHm..” - thế là chúng tôi móc nghéo với nhau.
“Cộc … cộc..” - tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” - em hỏi
“Quỳnh đây” - quỳnh mở cửa bước vào - “Anh sao rồi? có bị gì không?” - Quỳnh lo lắng
“uhm.. anh không sao? chỉ là trấn thương nhẹ phần mềm thui ah”
“Em cám ơn anh nhiều lắm. vì đã cứu em và Khanh”
“Có gì đâu, cứu người là việc quan trọng mà”
“Anh không giận hai đứa em sao?”
“Giận điều gì chứ?” - tôi hỏi
“Giận vì tụi em không tốt, đối xử với anh và Trân”
“Không sao? Tụi em vẫn còn nhỏ, tính hiếu thắng nghĩ cho bản thân mình còn nhiều nên anh không trách tụi em đâu, hồi bằng tuổi tụi em, anh cũng như vậy mà”
“Vậy mình huề nha Trân” - Quỳnh đưa tay ra bắt
“huề hả? suy nghĩ đã” - Trân suy nghĩ một lúc -”Huề” - Trân bắt tay lại rất vui và nông nhiệt -” Từ này chúng ta không ghét nhau nửa nha, với lại Quỳnh kêu Khanh đừng có đi gây sự với mấy bạn trong trường nửa”
“UHm.. yên tâm. Quỳnh nói là KHanh nghe”
Tôi cũng vui khi giữa hai bên không còn đấu đá với nhau nửa, mà trở thành những người bạn với nhau. Và tôi hạnh phúc hơn khi em chấp nhận tình cảm của tôi, yêu tôi và chăm sóc cho tôi như thế này. Buổi tối em chính tay làm cho tôi, cháo cá. Tôi đươc em cưng lắm, đút cho ăn nửa. Có khi đang đút cho tôi thì em ăn luôn, làm tôi bị hố. Tôi cứ như là một ông Hoàng vậy. Buổi tối đó em ở bệnh viện cùng tôi không chịu về nhà.
“Em không về ông chủ lo lắm đó”
“Có sao đâu? gọi điện thoại nói một tiếng” - em lấy điện thoại của mình -”hết pin rồi, cho em mượn điện thoại của anh đi, mà điện thoại của anh bị bể mất rồi”
“Thấy nó cũng còn dùng được” - tôi nhe răng cười
“UHm.. cái này để hôm nào em đi thay màn hình cho” - em cầm điện thoại tôi lên gọi điện thoại cho ông chủ - “Alo ba hả? hôm nay con không về nhà nha, con ở lại chăm sóc cho gia sư của con, rồi sẵn học hành luôn, vậy nha ba”
“ông chủ nói sao?” - tôi hỏi em
“Ba em đâu nói gì đâu, em nói vậy là được rồi”
“Sao kì vậy? Phải đợi ba em đồng ý chứ”
“Hi hì … em đó giờ vậy đó”
“Không được … em nói cứ như là ra lệnh cho ba em vậy, ba em thương em, nghĩ thiếu gì đáp đó cho em, giờ có những cái em cũng phải sửa lại, anh không muốn người ta nhìn em là không tôn trọng, lễ phép với người lớn”
“Dạ” - em chủ mỏ trả lời, rồi leo lên giường nằm kế tôi, lấy tay của tôi kê làm gối cho em ngủ, rồi ôm trọn lấy người của tôi.
“Lỡ người ta nhìn thấy thì sao?”
“Phòng này chăm sóc đặc biệt mà, ai đâu mà thấy, em nằm kế bên anh, anh không cho hả?”
“ờ không phải … tại ….”
“anh không cho em cũng nằm kế bên”
Cô tiểu thư của tôi hôm nay nhõng nhẽo nửa kìa. Hì hì … hạnh phúc mà không nói nên lời, tôi ôm em thật chặt vào lòng của mình, hôn nhẹ lên tráng của em. Như nói rằng “Anh cần em và anh yêu em”. Cả hai chúng tôi cùng chìm vào giấc ngủ của hạnh phúc.
____________________________________________
Hôm nay là thứ 2 mà mình post sớm hơn hai ngày. Thay vì thứ 4 mình mới post chap mới:D, nhưng vì có việc đột xuất Thứ 4 mình ko thể post truyện được. Nên tranh thủ viết và post ngày hôm nay.:)
Chúc các bạn vui vẻ và Chủ Nhật đón chap tiếp theo ha.