“Của anh đây” - hắn giao chiếc vali đen
“Đủ hết chứ?” - tên kia hỏi
“Làm ăn thì chữ tín phải có, yên tâm đi, đủ hết”
“uh…” - tên kia đặt chiếc vali trên tay kẻ bên trái của hắn, hắn mở vali ra kiểm tra, hắn có vẻ khá chăm chú. Hắn đưa tay vào vali lấy ra một khẩu súng, hắn bắt đầu xem rồi nạp đạn rồi tháo đạn ra. - “tốt, còn đây là tiền hàng” - bên kia đưa cho tên bên đây hai chiếc vali tiền.
“Oh! hy vọng chúng ta sẽ làm ăn với nhau dài dài” - hắn vừa nói vừa kiểm tra.
Chúng nó buôn bán vũ khí lậu sao, chiếc xe hơi từ xa đi đến dừng ngay trước hẻm, cửa kính được kéo xuống và tôi nhận ra đó là gương mặt của Jack, tôi không thể nào mà quên được gương mặt của hắn. Tên đánh tôi đã nhanh chân phóng lên xe cùng với Jack. Khi tôi về đến nhà tôi đã kể hết những gì tôi thấy cho Quỳnh nghe. Lúc đó có Khanh đến thăm tôi.
“Cái tên đó thật là nguy hiểm” - Quỳnh nhăn mặt
“Chúng vó vẻ hoạt động khá lâu vậy mà cảnh sát không phát hiện ra sao?” - Khanh tức giận
“Uhm… nhưng anh đang suy nghĩ, tại sao Jack cứ muốn chiếm lấy Trân, nhưng trong lòng hắn không hề yêu cô ấy” - tôi suy nghĩ
“Có thể hắn muốn nhan sắc của Trân” - Quỳnh nghĩ
“Trên đời này thiếu gì gái đẹp, hắn có thể mua bao nhiêu con chẳng được” - Khanh nói
“uhm.. khanh nói khá là có lý …” - tôi đồng ý với Khanh
“Có khì nào…” - Quỳnh nhận ra điều gì đó
“Sao?” - cả tôi và Khanh đồng thanh
“Hắn muốn dùng Trân để hắn có được số tài sản kết xù của ba Trân”
“Nếu vậy …. chúng ta phải ngăn hắn lại thôi” - tôi phản ứng
“nhưng làm sao chúng ta có thể thuyết phục được bác ấy đây!” - Khanh nói
“chúng ta nói cho bác ấy biết” - tôi nói
“không dễ như vậy đâu, anh và Trân như vậy rồi, sợ không biết bác ấy có muốn nhìn anh không nửa, với lại bác ấy là người lớn, không dể dàng tin vào những gì ta nói đâu, nếu không có bằng chứng”
“Thế thì hết cách rồi!” - Khanh yểu xỉu
“Vậy Trân sẽ như thế nào đây?” - tôi lo lắng
“Chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo, để đưa Trân ra khỏi nhà, giúp bác ấy nhận ra rằng đang làm ăn với một tên khá là nguy hiểm” - Khanh nảy sinh ý
“Kế hoạch làm sao?” - tôi và Quỳnh đều sốt ruột
“Mọi người cứ làm theo cách của em” - Khanh nói và chúng tôi súm lại, bàn tính đưa ra thời gian cụ thể để thực hiện kế hoạch đầu tiên là đưa Trân ra khỏi nhà, sau đó sẽ tính đến việc giúp bác trai sau.
Đầu tiên Quỳnh sẽ gặp Trân và nói kế hoạch giải thoát, bằng cách nói với Trân rằng hối thúc ba của mình về việc đi du học, đang có một khóa học nào đó mà Trân rất thích, nếu không qua vào thời gian này, sẽ bỏ lỡ mất nó. Bịa ra rằng Trân không còn yêu tôi nửa, như thế có vẻ tính thuyết phục sẽ cao hơn. Và chúng tôi cảm thấy rất mừng vì chưa đầy ba ngày Trân đã báo với chúng tôi rằng ba cô ấy đã đồng ý.
Kế hoạch tiếp theo là Trân phải tiếp xúc với Jack thường xuyên hơn, đóng kịch rằng Trân đang mến dần Jack, đã trách lầm Jack trong khoảng thời gian kia. Bằng cách đi chơi với hắn nhiều hơn, nhắn tin trò chuyện cùng hắn. Mời hắn về nhà vui vẻ, tốt nhất là để cho ba của Trân thấy được cô ấy thay đổi và trở về với một cuộc sống bình thường. Đồng thời Trân phải làm cách nào đó, để Jack dẫn Trân vào công ty của Jack, Trân phải có nhiệm vụ vào văn phòng của Jack tìm những tài liệu mật có thể.
Còn chúng tôi tìm đến hãng taxi thuê khoảng hai mươi chiếc xe, để khi trên đường đưa ra sân bay, chúng tôi sẽ làm một cuộc hỗn loạn để nhằm cho Trân xuống xe một cách nhanh nhất.Chúng tôi tìm đến những người chạy xe ôm, thuê khoảng hai mươi chiếc, để dàn cảnh đánh nhau trên đường đi. Cần một số người đóng vai ăn xin để cản trở những tên đồng bọn đi theo sau.
Và quan trọng nhất là cần một người vào nhà để làm bể bánh xe trong nhà, nếu như có thêm một chiếc xe của Jack đến thì cần một đám nhóc quậy phá, vẽ bậy, xịt nước, xịt sơn, chọi trứng. Như thế bắt buộc phải đi bằng taxi mà chúng tôi đã chờ sẵn.
Sau hai tuần lễ chúng tôi đã lên kế hoạch hoàn chỉnh hy vọng là không có bị chướng ngại nào cho việc giải thoát lần này. Đúng 5h sáng chúng tôi đã có mặt. Kế hoạch sẽ bắt đầu vào lúc 6h. Vì khi buổi sáng 6h là sẽ có người đến giao thịt bò cho những chú chó bạc-rê, những con chó được nhốt trong chuồng, kế bên chuồng là hai chiếc xe hơi đang đậu. Và tôi sẽ cải trang vào như người cho chúng nó ăn. Sáu giờ, tôi rời khỏi xe và đi đến trước cỗng nhấn chuông và vô cùng hồi hộp. Người vệ sĩ mơ cửa
“Mày là ai?” - hắn nhìn tôi chăm chăm
“Dạ! Đến đưa thịt cho mấy con chó bạc-rê”
“Cái ông già đâu rồi?”
“Dạ, ông ấy bị bệnh nên cửa hàng điều tôi đến đưa thịt” - hắn nhìn vào ngực trái có thêu tên và cửa hàng
“Vào đi”
Thế là qua một ải, hắn đi vào cũng không quan tâm đến tôi, thật là may mắn. Tôi đến chuồng thì chúng nó sủa ầm ỉ, nhưng khi quăn thức ăn vào thì chúng im và ngoạm lấy những miếng thịt lớn. Còn tôi thì dùng cái kim thật nhọn đâm vào chiếc bánh xe hơi, có vẻ hơi khó khăn đối với tôi, nó có vẻ khá cứng nhưng tôi vẫn cố gắng. Chiếc thứ nhất và chiếc thứ hai, nhìn chúng có vẻ không có gì biến đổi, nhưng tôi tin khi chúng lăn xe thì bánh xe thế nào cũng sẽ bị bể chắc. Làm xong tôi đánh nhanh rút gọn và rời khỏi căn biệt thự lớn. Quay trở lại xe.
“Bước 1 hoàn tất” - tôi nói với Quỳnh và Khanh.
“Bước 2. Đúng 8h sẽ là giờ khởi hành ra sân bay” - Quỳnh nói
Chúng tôi chờ đến 8h thì như kế hoạch, hai chiếc xe hơi trong nhà có lẽ chúng không xử dụng được. Vì tôi thấy khi chiếc xe lăn bánh ra ngoài thì chúng thấy bánh xe bị bể, lúc đó một chiếc xe hơi màu quen thuộc đến đậu trước cổng. Jack bước xuống xe, ôm lấy tươi cười với Trân, còn tôi thì nổi máu ghen dù tôi biết chỉ là Trân đang đóng kịch.
“Có người đang ghen thì phải?” - Khanh vừa nói vừa cười
“cái thằng này!” - tôi đánh vào vai Khanh
“thôi đi hai ông tướng, tập trung đối tượng, chứ ở đó mà giỡn” - Quỳnh nghiêm giọng nên hai chúng tôi cũng không giỡn nửa, vì cũng khá căng thẳng đùa với nhau mấy câu để giảm bớt.
Chúng tôi tiếp tục tập trung vào Trân và Jack, cảm giác như họ đang tìm cách giải quyết cho đến giờ kịp ra sân bay. Jack mở cửa xe cho Trân bước vào, lúc này Quỳnh gọi điện thoại ra hiệu cho bọn trẻ đển quậy phá chiếc xe của Jack. Chúng khá là đông tôi nghĩ chắc cũng khoảng mười đứa. Chúng bắt đầu với trò dí nhau xung quanh chiếc xe, giống như cái trò bắt dí mà đứa con nít nào cũng chơi, chiếc xe bây giờ là địa hình của chúng nó, lấy súng nước nhau chí chóe, dính trên đầu xe và kính xe cũng khá nhiều. Những vệ sĩ cố gắng giữ chúng lại, nhưng tiếc là hết tốp này đến tốp khác đến, với trò ném bột năng thì chiếc xe hơi của Jack, thành một bãi chiến trên xe, lũ con nít đúng là cực phá, leo lên cả xe dẫm lên,chân chúng toàn bùn đất, nhiêu đó thôi cũng thấy là ko thể đi với chiếc xe dơ như vậy. Thế là chúng rút lui khi thấy chiếc xe không còn gì để trây trét. Jack thì nổi điên khi thấy chiếc xe của mình, đành phải kêu một chiếc taxi bên đường để đưa Trân ra sân bay. Vậy là bước 2 kế hoạch đã thành công.
Chiếc xe taxi ở bên kia chạy qua khi đàn em Jack qua đường, bây giờ nó đã đậu trước cổng. Vali của em đã được đưa vào trong cốp xe, Jack cũng vào trong xe cùng với em. Xe taxi lăn bánh, chúng tôi bám sát theo sau.
“Bây giờ chúng ta qua thêm một ngã tư nửa, thì sẽ có chuyện xảy ra như chúng ta sắp đặt” - Quỳnh nói chắc chắn. Vừa qua ngã tư một chút mọi thứ đã sẵn sàng, một người chạy chiếc xe honda tốc độ hơi nhanh chạy vượt qua chiếc taxi, lúc này một chiếc xe khác qua đường đụng phải. Chiếc taxi thắng lại, chúng tôi ở phía sau quan sát. Hai chiếc xe đụng nhau gây lộn, chắn hết cả đường, những chiếc xe khác cũng chạy đến dựng xe chắn hết đường đi. Lúc này tôi thấy một tên đàn em của hắn mở cửa bước xuống xe trông ngóng tình hinh, hắn thò đầu vào nói cái gì đó, chiếc xe taxi lùi lại và đi bằng con đường khác. Coi bộ tình hình có vẻ khó khăn hơn, chiếc taxi tắp vào cây xăng đổ xăng, tài xế đi vào nhà vệ sinh.
“Alo, tài xế taxi 207 đây”
“Sao rồi chú?”
“Tình hình là không thể để Trân rời khỏi taxi khi hai tên đó không chịu rời xe”
“Chuyển sang kế hoạch B”
“ok”
Vậy là chiếc taxi đi thẳng đến sân bay, chúng tôi bám sát phía sau. Jack, Trân và tên đàn em của hắn cũng rời khỏi xe, vali cũng được lấy xuống. Kế hoạch B của chúng tôi là Trân sẽ nói là đi vào nhà vệ sinh, thời gian đó chính là lúc chúng tôi sẽ đón em ở một khu vực trong sân bay. Và chỉ trong thời gian ngắn em đã xuất hiện, tôi vội mở cửa xe chiếc taxi để cho em vào, chúng tôi rút khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Khi vừa gặp em, cả tôi và em nhìn nhau rồi trao cho nhau nụ hôn nhung nhớ, cả tháng nay tôi không gặp em, em ốm hơn rồi, nhìn xanh xao hơn. Bàn tay tôi ôm trọn gương mặt của em, hôn lấy tráng, ôm em thật chặt vào lòng của mình.
“Hú hú … kế hoạch thành công tuyệt đối” - Khanh mừng vì Trân đang ở trên xe cùng chúng tôi.
“Cảm ơn hai em rất rất nhiều” - tôi nói như muốn khóc
“có gì đâu! hai người ở bên nhau như vậy là tụi em vui rồi” - Quỳnh quay xuống - “coi bộ tối nay sẽ rất rất là vui đó nha.
“Cảm ơn hai người nhiều nha” - Trân cười và nói
Tôi chỉ biết ôm lấy em cho đến khi về nhà, hạnh phúc trong tôi đã được trở lại. Và tôi biết khi em ở bên cạnh tôi, thì chính là lúc tôi đang đối đầu với một tên trùm buôn bán vũ khí. Tôi sẽ bằng mọi cách để bảo vệ em.