“anh vào đi” - em nói vọng ra, tôi bước vào thì thấy em đang nằm sấp trên giường
“nằm như vậy không tốt cho phổi đâu” - tôi đến và ngồi kế bên
“kệ em” - tiểu thư vẫn tư thế nằm sấp đó
“thôi ngồi dậy chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tiểu thư im lặng một chút, sau đó tự động ngồi dậy
“anh muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện của ba và em”
“Thế thì không có gì để nói” - tiểu thư phản ứng lập tức nằm lại vị trí cũ
“thôi mà, nghe anh nói một lần thôi” - tôi lấy tay khều khều
“Rồi! Nghe thì nghe vậy” - thái độ cứng đầu bắt đầu xuất hiện
“Đã nói nghe thì thái độ phải cởi mở chứ”
“Anh thiệt là …. thôi được rồi, em sẽ nghe được chưa”
“Uhm… như vậy mới được chứ”
“Em đừng giận hay trách ba em, ba em chỉ muốn tốt cho em thôi”
“GÌ chứ…”
“Em không được chen vào lới của anh, nghe anh nói hết thì em có quyền đưa ra ý kiến của mình”
“Được rồi” - gương mặt khó chịu của em làm tôi cảm thấy cứ như mình đang dạy dỗ một cô học trò cứng đầu vậy.
“Ba em đang cố gắng bù đắp những gì mà em đang thiếu, ba em đang phải mang cả hai vị trí, vừa là một người cha, vừa là một người mẹ, việc gây gỗ đánh nhau trong trường, ba em không muốn em trở thành đứa con gái hư, nhưng vì ba em chưa nghe hết đầu đuôi câu chuyện nên đã nổi nóng, cũng vì lo cho em, đôi khi thương em quá, ba em nghĩ việc mướn những người vệ sĩ tài giỏi và trung thành nhất đó là tốt nhất cho em. Đôi khi một người đàn ông cũng rất khó khăn trong việc dạy dỗ con cái của mình, chỉ có sự cứng rắn dứt khoác, không có được sự nhẹ nhàng như một người phụ nữ.”
Tiểu thư im lặng khi nghe tôi nói ra điều đó
“Và em cũng nên hiểu cho những việc ba em làm, đừng trách và cũng đừng giận ba của em, em chỉ cần xuống dưới lầu nói chuyện với ba rõ đầu đuôi thôi, ba sẽ hiểu nguyên nhân vì sao dẫn đến đánh nhau”
“KHÔNG BAO GIỜ EM NÓI CHUYỆN VỚI BA” -lúc đó Trân hét thật lớn vào mặt tôi, tôi nhắm mắt hứng hết cơn giận của em.
“Được rồi anh hiểu rồi” - em đang tức giận nên giờ nói gì với em chắc chưa có tác dụng “Anh sẽ để em một mình vậy” - tôi nói rồi thở dài, bước ra khỏi phòng nhưng vẫn không quên đưa mắt nhìn em. Lúc này tôi chỉ nên nói ít hy vọng em sẽ hiểu chứ nói nhiều mà em không thu vào lại được cũng vậy, tôi cũng rất muốn bản thân mình có thể giúp em và ba có được sự hòa thuận cùng nhau.
Tôi vừa đóng cửa thì ông chủ tôi đang ở sau lưng
“Haiz.. “ - ông chủ thở dài
“Dạ ông chủ” - tôi giật mình
“uhm…. con gái của ta sao rồi?”
“Dạ cô ấy …. “ - tôi cũng không biết phải trả lời ông chủ như thế nào
“Chắc nó giận ta lắm, thật sự ta rất thương nó, không muốn nó gặp những điều gì xấu, ta biết bản thân ta không làm tròn trách nhiệm của một người cha và một người mẹ, ta ước gì ta có thể ở bên cạnh nó thương xuyên hơn, không biết đến khi nào ta và con gái của ta có thể hòa thuận với nhau được. “ - nét mặt ông chủ buồn đi rất nhiều
““Dạ… tiểu thư sẽ mau nhận ra thôi thưa ông chủ’
“Ta cũng không biết, nhưng ta cũng hy vọng rất nhiều, thôi đến giờ ta phải đi rồi, con ở lại làm bạn với nó” - ông chủ nói xong bước đi một cách thất thần và đi ra khỏi nhà. Còn tôi thì đứng đó nhìn ông chủ đi khỏi, sau đó quay lại nhìn cánh cửa phòng của tiểu thư.
Tôi xuống nhà uống một chút nước và dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, kiếm gì đó trên TV để xem, khi nào tiểu thư ra ngoài phòng thì có lẽ lúc đó tâm trạng tiểu thư sẽ cảm thấy tốt hơn. Tôi bật kênh hoạt hình coi khoảng 20p, đó là phim hoạt hình mèo và chuột, chúng nó cứ suốt ngày đánh lộn với nhau, còn tôi thi ngồi đó ngồi cười bò cả ra, dù là cho thiếu nhi nhưng tôi cảm thấy nó cũng phù hợp với tôi.
“E hèm…” - giọng quen thuộc
“Hả?” - tôi giật mình - “em xuống hồi nào vậy? làm anh hết hồn”
“HAY QUÁ HA! HOẠT HÌNH HA”
“Tại không có gi làm nên anh xem hoạt hình thôi ah, em coi chung không?”
“KHÔNG” - tiểu thư trừng mắt
“không coi thì nói nhỏ nhẹ cũng được mà”
“Giờ không coi nửa, đi nhà sách với em”
“Nhà sách để làm gì?” - tôi ngây thơ hỏi
“ Thì đi mua sách, nhanh lên…”
Và bây giờ tôi và tiểu thư đã có mặt tại nhà sách lớn nhất thành phố, vào trong cứ như là sắp bị sách đè xuống vậy, sách quá nhiều luôn. Em đi trước còn tôi thì cứ đi phía sau thôi, không biết em chọn sách gì nhỉ?
“Sao anh không qua quầy sách nào đó lựa sách đi, cứ đi theo em hoài”
“Hi hi,,, tại không biết mua sách gì?”
“Anh đang ôn thi đại học mà, mua sách về thêm mà đọc”
“Thầy cô cho nhiều lắm, làm còn không hết, mua sách về uổng lắm”
“Tùy anh ah, nhưng anh tham khảo xem, biết đâu sẽ có cuốn anh cần”
“Uhm…” - tôi nghe lời và qua dãy sách lớp 12, cách em vài dãy kệ, bản thân tôi cũng bị cuốn hút những cuốn sách dạy Toán, Lý, Hóa, tôi xem sơ những cuốn sách, có lẽ thầy cô cũng dạy cho tôi giống như thế này, vô tình tôi tìm được một cuốn Toán có những bài khác và đặc biệt, tôi nghĩ đây chính là thứ tôi cần. Tôi cũng không quên để mắt đến em, tôi nhón người lên xem em còn đứng ở chỗ cũ không, em vẫn đứng ở đó.
Nhìn em cầm những cuốn sách chăm chú đọc thật đáng yêu làm sao, tôi nghĩ những thằng con trai nào mà đang đứng ở vị trí của tôi sẽ nhìn em mãi mất mà quên đi cả chuyện đọc sách, lúc em ngước đầu lên, tôi cuối xuống cứ như chăm chú đọc mà không để ý tới em vậy. Cái này người ta gọi là ngại đó mà, tôi thích em nhưng tôi không dám nói, đã vậy tôi không phải là trai chính hiệu nửa. Thật là chán, ước gì tôi có thể là đứa con trai hoàn chỉnh nhỉ?
Tôi đi qua kệ sách Truyện Ngắn, xem thử vài cuốn thì thấy hay thật nhất là nhà văn Nguyễn Nhật Ánh “Có hai con mèo ngồi trên cửa sổ” nó làm cho tôi cảm thấy hứng thú, nhưng đang khúc hấp dẫn thì tôi bi gián đoạn.
“Anh thích cuốn đó thì lấy cuốn đó đi” - em đứng bên tôi lúc nào tôi cũng không biết
“uhm… đọc cũng hay ghê”
“uhm… bạn em nói là cuốn đóc đọc hay lắm, nhưng em cũng chưa có dịp để đọc nó, anh mua đi, đọc xong cho em mượn nha”
“UHm… hì hì …. “
“Anh lựa được gì rồi?”
“Ah… cuốn toán với cuốn truyện ngắn này nè”
“Em có cái này cho anh nè?” - lúc này tôi nhìn em với vẻ mặt đầy sự tò mò
“?????? Ủa? Sách gì mà lạ vây?” - tôi càm những cuốn sách lật tới lật lui
“Sách nói vè xã hội, con người và có liên quan đến ngày kinh doanh mà anh chọn đó”
“Ah… cám ơn em”
“Coi như đó là quà em tặng anh, vì giúp em học tốt hơn” - lúc em đá lông nheo với tôi -” dù là anh đang ôn thi, nhưng anh cứ đọc nó đi có thể sau này nó giúp ích cho anh, người ta bảo đọc sách nhiều rất là tốt”
“Hì hì … uh… anh sẽ đọc hết nó, thôi mình về nhà ha, ở nhà sách từ chiều đến tối luôn, anh và em mệ đọc sách quá mà, em mua sách gì ah”
“Em mua truyện tranh em đọc”
“Giờ này mà đi đọc truyện tranh” - tôi lắc đầu
“Anh cũng coi phim hoạt hình đó thôi, đừng có nói em” - em le lưỡi
Sau đó chúng tôi dùng bữa tối với nhau rất vui vẻ, cùng đi dạo với nhau. Cả hai đi bên cạnh nhau có lúc không nói gì với nhau cả, chỉ im lặng bước cùng bước trên con đường, có lúc tôi cũng rất muốn nắm lấy bàn tay em, nhưng ta tôi lại rụt lại vì không đủ can đảm, mỗi lần rụt lại tôi đều nhắm mắt nhăn mặt, cho một lần nhát gan của tôi. Lần thứ hai tôi lại rụt rè, lần thứ ba tôi lấy hết can đảm của một thằng con trai để nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em, khi tôi lấy hết can đảm thì tôi bắt lấy tay em được, lúc đó em vừa đưa tay suy nghi gì đó. Tôi như muốn nhảy lầu vậy, bắt hụt thật là tức chết đi được. Thế là tôi từ bỏ việc nắm tay của em cho đến khi đưa em tận phòng ngủ của em.
“Chúc em ngủ ngon!:) “ - tôi mỉm cười
“Dạ, khá lâu rồi em mới đi nhà sách như vậy, cũng cảm thấy gì đó thật yên bình”
“uh.. còn anh lần đầu tiên mới đi nhà sách, nên nhìn cái gì cũng thấy lạ”
“anh phải đọc hết mớ sách em tặng cho anh đó”
“Anh biết rồi”
“hihi…”- lúc đó em cười khúc khích nhẹ với hai đôi má ửng hồng, còn tôi thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “có gì anh chưa làm không? trước khi về phòng ngủ”
“chưa làm là chưa làm gì em”
“có như vậy mà cũng không nhớ, anh hứa là sẽ kể chuyện vui cho em nghe trước khi em ngủ mà”
“Ah ah … vậy thì sẽ kể, ở trước cửa kể hay vào phòng kể”
“Trước cửa đi cho nhanh”
“UHn,...
Con: Bố ơi! Hôm nay con đứng nhất lớp!
Bố: Thầy bảo con học giỏi nhất hả?
Con: dạ không, thầy bảo con học kém nhất, ngủ gật nhiều nhất
Bố:????/
“Hì hì … anh có nhất lớp giống cậu bé đó không?” - em vừa hỏi vừa chọc
“Em nghĩ anh có vậy không?”
“Chắc là có”
“ HEehe…. thôi em đi ngủ đi trể rồi đó”
“Dạ, chúc anh ngủ ngon, ah anh nhắm mắt lại đi, em có cái này cho anh”
“gì nửa vậy?”
“Anh nhắm lại đi đừng có thắc mắt”
“Rồi nhắm rồi nè” - tôi nhắm mắt và nói miệng mỉm cười, lúc này tôi cảm nhận có gì đó mềm mềm đang chạm vào má của tôi, “chux” âm thanh giống như tôi đang được một nụ hôn ở má, khi tôi mở mắt thì cánh cửa trước mặt tôi đã đóng.Tôi cảm thấy rất vui rất hạnh phúc, về phòng mà người tôi cứ như đang ở trên mây, vậy là em cũng có tình cảm với tôi sao, tôi cũng thích em và em cũng vậy sao? Trong đầu tôi bắt đàu tưởng tượng đủ thứ về tôi về em, nhưng niềm vui đó chỉ tồn tại vài phút thì tôi chợt buồn đi, người em yêu là một người con trai, em nghĩ tôi là con trai nên em mới có tình cảm với tôi, nếu như em biết sự thật về tôi, liệu em có còn tình cảm với tôi không? Em sẽ tránh mặt tôi, rời xa tôi mất…….