Edit: Gấu Gầy
Suốt dọc đường, ban đầu Thẩm Diều kiên trì không ngủ, nhưng cuối cùng, có lẽ bởi vì ban đêm đọc sách hơi lâu, nên cũng thiếp đi.
Tỉnh Thần hương kia cũng không biết là tỉnh cái gì nữa.
Giấc ngủ chập chờn, y chìm vào giấc mộng đứt quãng, trong lúc mơ màng, y bỗng giật nảy mình, lò sưởi tay suýt chút nữa rơi xuống đất, mơ hồ có bàn tay đỡ nhẹ sau gáy, cầm lấy sách và lò sưởi tay y đang ôm, y liền an tâm say giấc.
Đến khi tỉnh lại, dường như nghe thấy ai đó đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Vệ Cẩm Trình đã trả lời thư.
Ngày mai... Ra khỏi thành..."
Y mơ mơ hồ hồ khẽ hừ một tiếng, xoa xoa mí mắt.
m thanh bị cắt đứt.
Y ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc của Vệ Toản, còn Tuỳ Phong thì đang đứng cách cửa sổ, dùng âm thanh cực nhỏ bẩm báo tin tức, thấy y tỉnh lại liền im miệng.
Thẩm Diên lập tức trợn to mắt.
Chết tiệt, sao y lại ngủ trong lòng Vệ Toản?!
Vệ Toản trong mắt hiện lên ý cười, hai tay vẫn còn vòng qua vai y, nhẹ nhàng ấn đầu y cố định lại, giống như hai người đang âu yếm ôm nhau ngủ, hay là Vệ Toản vẫn luôn ôm y như vậy —— tư thế trước khi ngủ của y đâu phải thế này.
Y mặt không chút thay đổi ngồi dậy, phát hiện xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài chính là chùa Vạn An.
Liền nghe Vệ Toản nói: "Đã đến một lúc rồi, thấy ngươi còn ngủ, nên ta mới bảo Tùy Phong bẩm báo tin tức."
"Ta đi xuống trước, ngươi vừa mới tỉnh, ở trên xe thêm một lát đi, tránh bị cảm lạnh."
Thẩm Diên làm như không có chuyện gì xảy ra, bình thản nói "Được" một tiếng.
Y không còn mặt mũi nào nhìn thẳng vào Vệ Toản.
Chỉ là đang mài răng ken két.
Hơi nóng từ lò sưởi chân bốc lên.
Vệ Toản còn nhét cái gối mềm con thỏ vào lòng ngực y, nói một tiếng cảm ơn.
Đợi Vệ Toản đi rồi.
Y mới lạnh giọng hỏi Tri Tuyết: "Sao ngươi không đánh thức ta?"
Tri Tuyết ủy khuất nói: "Tiểu Hầu gia không cho."
Công tử nhà mình ngủ một giấc liền ngủ vào lòng người ta.
Nàng rất muốn giúp một tay, nhưng tiểu Hầu gia cứ ngồi ở đó.
Khi đó, tiểu Hầu gia còn ra hiệu bảo nàng im lặng, rồi đem người ôm vào trong lòng —— ai mà dám đánh thức y chứ?
Thẩm Diên ngồi nhìn cái gối mềm con thỏ kia nửa ngày, mặt không biến sắc, hung tợn nhéo lỗ tai một cái.
Không biết tránh né, đồ ngốc.
++++
Khi vào chùa Vạn An, bọn họ được mời nghỉ ở tĩnh thất.
Tĩnh thất của chùa Vạn An không lớn, Thẩm Diên và Vệ Hoàng cách nhau một bức tường.
Tri Tuyết Chiếu Sương sắp xếp đồ đạc thường dùng, Thẩm Diên vẫn luôn im lặng, đứng trước cửa sổ ngẩn người.
Tri Tuyết gọi y: "Ngồi xe cả ngày, xương cốt sắp cứng đờ rồi, công tử nghỉ ngơi một chút đi."
Thẩm Diên lại lắc đầu: "Có chút chuyện ta nghĩ không ra, cho nên phải suy nghĩ kỹ lại."
Tri Tuyết ngẩn ngơ, hỏi: "Người nghĩ không ra chuyện gì?"
Thẩm Diên sau một hồi lâu mới phun ra một cái tên: "... Vệ Toản."
Tri Tuyết cười nói: "Ta thấy tiểu Hầu gia mấy ngày nay tính tình rất tốt, trên đường cũng biết lo lắng cho công tử, có thể thấy được ngài ấy thật sự đã trưởng thành."
Thẩm Diên nhất thời nghĩ đến việc Vệ Toản đã "lo lắng" cho mình trên đường như thế nào, sau đó tai y nóng lên, mặt y đen lại, một lúc lâu sau y mới vứt được chuyện đáng xấu hổ này ra khỏi đầu.
Dừng một chút, y lại lắc đầu: "Không phải là chuyện này."
Tri Tuyết hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
Còn chuyện lúc nửa mơ nửa tỉnh, y mơ hồ nghe thấy Tuỳ Phong thì thầm bẩm báo với Vệ Toản.
Lão gia Vệ Cẩm Trình của đại phòng.
Y luôn cảm thấy lần này Vệ Toản theo y đến chùa Vạn An có gì đó rất kỳ lạ.
Y lẩm bẩm, cũng không biết là nói với Tri Tuyết hay chính mình: "Mấy ngày trước Thánh thượng muốn hắn đến thanh tra sổ sách binh bộ, nhưng hắn lại không chịu, việc này cuối cùng giao lại cho lão gia Vệ Cẩm Trình của đại phòng."
"Ta lúc ấy cũng không có coi trọng, chỉ là mấy ngày nay nghe tin từ Quốc Tử Học, việc này càng điều tra lại càng nguy hiểm."
"Ban đầu chỉ là tra ra một ít binh khí ngân lượng bị tham ô, ai ngờ khi điều tra cẩn thận, lại thiếu mất một loạt áo giáp."
Đại Kỳ không ít đao kiếm, nhưng tàng trữ áo giáp là phạm tội mưu nghịch, cho dù là toàn bộ Hầu phủ, cũng chỉ có mấy bộ khôi giáp được Hoàng đế Gia Hựu ban tặng.
Nếu chỉ tham ô thôi thì không sao, nhưng hiện giờ một lại mất đi nhiều áo giáp như vậy...
Hoàng đế Gia Hựu lập tức tức giận.
Không riêng gì các vị đại thần rất khó điều tra, mà ngay cả Vệ Cẩm Trình vốn định đi theo để lập công cũng vô cùng lao đao.
Y nói: "Chuyện này chỉ sợ càng điều tra sẽ càng nguy hiểm, ngươi nói xem nếu không có âm mưu, ai lại giấu một đống áo giáp làm gì chứ?"
"Ngoại trừ tích luỹ tư binh, ta thật sự nghĩ không ra mục đích nào khác."
Trong ngôi chùa thanh tịnh này, điều y đang nghĩ đến chính là lợi lộc chốn quan trường, đầy mưu sâu kế độc.
Y nghĩ, hòa thượng Viên Thành nói y không có duyên với Phật, ông nói rất đúng.
Nhưng y thật sự không thể hiểu được.
Lần này Tri Tuyết không trả lời y.
Ngược lại Chiếu Sương hỏi: "Chuyện này có ảnh hưởng đến Hầu phủ không?"
Thẩm Diên lắc đầu: "Vệ Toản không nhận công việc này, nên không sao, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Chỉ là y có một loại dự cảm bất thường, luôn muốn liên kết sự khác thường của Vệ Toản với những sự kiện gần đây của Vệ Cẩm Trình.
Ánh mắt y ngưng tụ, trong đầu lại hiện lên gương mặt tươi cười phóng đãng của Vệ Toản.
Một lát sau, y tự giễu cười cười: "Thôi quên đi, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, người Hầu phủ trước giờ luôn quang minh, làm sao biết tính kế."
Từ Tĩnh An Hầu nam chinh bắc chiến anh dũng hào hùng, cho đến Vệ Toản tùy ý phóng khoáng, người nào cũng rất quang minh lỗi lạc.
"Có lẽ chỉ là ta lòng ta hẹp hòi, cho nên nhìn thấy ai cũng cảm thấy dơ bẩn."
Y nói xong, bất giác nắm chặt ống tay áo.
Mặc dù y ghét hắn ngạo mạn, nhưng cũng không thể không thừa nhận.
Vệ Toản được sinh ra trong quang minh, nên cũng sống rất quang minh.
Nếu không, làm sao có thể khiến một con chuột cống như y cực kỳ hâm mộ.
Mấy ngày nay Vệ Toản đối đãi với y càng lúc càng ôn hoà.
Nhưng y phải dùng hết toàn lực, mới khắc chế bản thân không lộ ra vẻ mặt chanh chua.
Đường Nam Tinh vì Vệ Toản mà ăn nói lung tung, y thầm nghĩ, mình không có bằng hữu gì.
Dì đối xử tốt với y, y thầm nghĩ, đây là mẫu thân của Vệ Toản, còn mẫu thân của y đã mất rồi.
Dù cho đó chỉ là một suy nghĩ nhất thời, nhưng lại luôn rõ ràng đến mức khiến y nhận ra.
Ghen tị giống như một căn bệnh đã ăn vào xương.
— Sự nhân từ của Vệ Toản, sự hối hận của hắn, và sự khuyên nhủ của cha mẹ hắn, cũng không thể làm cho y trở thành một người ôn hoà tốt đẹp.
Trong lòng y có một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, bên ngoài chỉ hơi nóng, nhưng bên trong đã cháy đen, da tróc thịt bong.
Chiếu Sương khuyên y: "Công tử, người bệnh lâu ngày dễ suy nghĩ nhiều, đây cũng không phải là lỗi của người.
Y không nói lời nào, chỉ chậm rãi nói: "Hoà thượng Viên Thành từng nói với ta, ghen tị giống như cầm trong tay một thanh đao hai đầu."
"Lưỡi đao nhắm vào người khác, cũng là nhắm vào chính mình."
Nếu Vệ Toản đối xử với y xấu xa một chút, chán ghét y, đùa cợt y, trong lòng y sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hiện giờ Vệ Toản đối xử với y càng tốt, y lại càng khó xử khổ sở.
Cuộc đấu tranh với chính mình, đôi khi còn kéo dài và tuyệt vọng hơn so với cuộc đấu tranh với thế giới bên ngoài.
Chiếu Sương chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.
Kỳ thật nàng muốn khuyên công tử sớm dọn ra ngoài đi, nhìn thấy Thẩm Diên ở lại Hầu phủ mấy năm nay, tuy thân thể ngày càng tốt hơn, nhưng lại càng ngày càng không vui.
Có lẽ y cũng mệt mỏi.
Nếu tránh xa vị tiểu Hầu gia kia ra, không chừng sẽ tốt hơn.
Sau một lúc.
Lại nghe Thẩm Diên nhỏ giọng nói: "Chiếu Sương, đêm nay ngươi nhớ đi tìm hiểu, hắn cứ ngủ gà ngủ gật, ta luôn nghi ngờ hắn buổi tối lén đọc sách luyện võ ——"
Chiếu Sương:......
Gần đây có vẻ mâu thuẫn ghê nha.
Gần đây công tử càng áp chế lại càng bạo dạn hơn đó.
Danh Sách Chương: