Tiểu bệnh tử thường ngày nói tiếng phổ thông đều lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng nói tiếng địa phương Ngô ngữ lại giống mẫu thân, vô cùng du dương mềm mại, không ai biết, y còn có thể hát làn điệu Giang Nam.
Kỳ thật khi còn trẻ, y chỉ biết đọc sách học kiếm, cũng không thích hát, nhưng từ khi mẫu thân rời đi, lại hay nhớ tới.
Một lần ở dưới tửu lâu nghe thấy ca nữ Giang Nam mềm giọng hát tiếng Ngô, y liền đứng nghe hồi lâu, nghe mãi đến khi kinh thành nổi lên sương mù mỏng ở vùng sông nước, đưa tay chạm vào, mới biết là sương nơi đáy mắt.
Dần dà, chính y cũng học được, khi ở một mình không tự giác sẽ hát thầm.
Sau đó quan hệ với Vệ Toản tốt hơn, ở một chỗ, thường xuyên quên mất cũng hát thầm như vậy.
Tiểu Hầu gia luôn để y hát dỗ mình, sau đó cười nói, ngươi hát lại lần nữa cho ta nghe.
Tiểu bệnh tử cắn chặt răng không chịu.
Bị hù sẽ hôn môi.
Dỗ dành mấy lần, gọi Thẩm ca ca, mới cúi đầu giả bộ đọc sách, nhỏ giọng hát một bài.
Nhẹ nhàng mềm mại đến tận tim.
Câu hồn lạc phách.
Rõ ràng là ngồi ngay ngắn kề bên.
Lại khiến người ta muốn ôm vào lòng, đè lên gối.
Hát chưa được mấy câu, y len lén ngẩng đầu, liền phát hiện vị tiểu Hầu gia ngày thường ngang ngạnh ngạo mạn kia lỗ tai đều đỏ.
Nụ cười cũng không còn, chỉ nhìn chằm chằm y không chớp mắt.
Y hát không được nữa, mở miệng hỏi, "Ngươi làm sao vậy? Ta hát sai sao?"
Tiểu Hầu gia đáp: "Không phải."
Cách một lát, tiểu Hầu gia gọi: "Thẩm Chiết Xuân."
Y đáp lời hắn.
Hắn bảo: "Không được hát ở bên ngoài."
"Ngươi bị khùng hả?" Thẩm Diên liếc hắn một cái.
Hắn tưởng ai cũng có thể bắt y hát chắc?
Danh Sách Chương: