Chuyện cũ của Tiểu Hầu gia.
Tiểu Hầu gia trước khi trùng sinh tính tình cực kỳ kiêu ngạo.
Năm mười sáu mười bảy tuổi, y phục bảnh bao, cưỡi ngựa quý hiếm, thiên tư anh tài, giống như được trời ban ân huệ. Sư phụ là ẩn sĩ cao nhân, binh khí sử dụng là ngân thương hồng anh ngự ban, sách đọc là binh pháp danh tướng, thứ phải học là trung hiếu tiết liệt.
Phụ thân hắn được phong Đại tướng quân, dẫn hắn đi đánh giặc, vốn là để cho hắn tích luỹ kinh nghiệm, không trông cậy hắn có bản lĩnh gì.
Nhưng không để ý hắn liền lập công.
Hoàng đế thích tư thái thiếu niên oai hùng của hắn, hứa sau này nếu hắn lập được đại công, sẽ là Thông Vũ Hầu của Đại Lương.
Lúc đó mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, ngay cả phụ thân hắn cũng cuống quít khuyên nhủ Hoàng đế nên nghĩ kỹ.
Hắn lại chỉ cười cúi đầu, quỳ một chân xuống đất, cười nói, nếu sau này đại thắng toàn quân, nhất định mời thánh thượng ban thưởng.
Từ đó cả kinh thành đều gọi hắn là tiểu Hầu gia.
Hắn khi đó ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt vô cùng tùy hứng, lại tràn đầy ngạo khí của thiếu niên anh hùng.
Xem thường quốc tặc lộc quỷ trong triều, xem thường lấy lòng thúc bá huynh đệ trong nhà, những người chuyên môn nịnh bợ hắn, xem thường thư sinh trong thư viện lúc nào cũng bận rộn tìm kiếm công danh.
Chưa kể, hắn còn xem thường tiểu bệnh tử Thẩm Diên, luôn mưu mô tính kế thận trọng từng bước.
Cho dù Thẩm Diên xinh đẹp mê người, khiêm tốn ngoan ngoãn, ngay cả cha mẹ hắn cũng khen không dứt miệng, nhưng hắn chỉ cảm thấy người này dối trá đến nực cười.
Cho dù bạn bè hắn to nhỏ, nói tiểu bệnh tật nhà ngươi lại được tiên sinh khen, mắt thấy ngay cả danh tiếng của ngươi cũng muốn cướp đi. Chậc chậc, dung mạo đẹp như vậy, nếu không phải không có cha mẹ ở đây, chàng rể số một trong lòng các cô nương kinh thành, nhất định không phải Vệ Toản ngươi.
Hắn cũng chỉ lười biếng nhướng mày: "Ai thèm danh tiếng vớ vẩn đó chứ, hắn muốn nhặt thì cứ nhặt đi."
"Hơn nữa, người nào gả cho hắn mới đúng là xui xẻo, nhân vật ruồi nhặng bay quanh như vậy, nếu thật sự cùng ai thành thân, e là chỉ muốn lợi dụng nhi nữ nhà người ta."
Bạn bè thở dài nói ngươi quá độc miệng.
Hắn cười nói, "Miệng ta độc cũng không thể so với tâm hắn độc."
"Không phải ngươi chưa từng thấy bộ dáng hắn đùa bỡn thị phi của hắn, hắn là một tên chuyên môn gây rối, ta vì hắn không biết đã bị đánh bao nhiêu lần."
Bạn bè cười bảo, sao ngươi không giải thích với cha ngươi?
Hắn nói, giải thích cái gì chứ, mới động vào hắn hai cái, cha ta đã lôi gậy gia pháp.
Mẹ hắn cũng mắng, nói Thẩm Diên thân thế đáng thương, sao con lại nỡ bắt nạt một cô nhi gặp nạn.
Nhưng nhìn Thẩm Diên như thế, có chỗ nào đáng thương?
Bạn bè nói, hai mươi quân côn, đổi lại là ta chắc đã sớm kêu cha gọi mẹ.
Bạn bè không kịp nói gì, chợt thấy bước chân của tiểu bệnh tử đến gần, vẫn là nụ cười giả tạo ôn nhu như cũ, cố ý trêu chọc hắn: "Vệ Toản, ngươi bị thương khá hơn chút chưa?"
Thẩm Diên ngẩng đầu nhìn hắn trên cây, có lẽ đã nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm y một lúc rồi cười khẩy.
"Cha mẹ ta không có ở đây, ngươi diễn cho ai xem?"
"Ta bị thương đỡ hay không, có người thân bạn bè quan tâm đến, ngươi là cái thá gì?"
Hắn nhìn thấy đáy mắt Thẩm Diên đóng băng trong chớp mắt.
Chợt có chút khoái ý.
Hắn lười biếng vươn vai, thoáng cái người đã biến mất trên tàng cây.
Bạn bè cũng nhảy xuống đuổi theo mông hắn, nhổ nước bọt, nói Vệ Toản, ngươi nói chuyện khó nghe như vậy, sớm muộn gì cũng gây họa.
Hắn lười biếng nói, là hắn tự tìm, đừng có trách ta.
Mông hắn vẫn còn đau.
Tên ma ốm chết tiệt này, đánh không được đụng vào cũng không được, còn không cho hắn chèn ép mấy câu sao?
Hắn nhịn không được quay đầu lại.
Thấy cái cây chỗ hắn nằm cành lá rung rinh.
Là tên ma ốm thường ngày hay giả vờ giả vịt đá vào cây một cước, lá vàng rụng đầy đầu, cả người run lên vì tức giận.
Hắn chưa từng thấy hành động như vậy của y, bỗng dưng sửng sờ giây lát.
Trẻ trâu dễ sợ.
Hắn nghĩ tụi bạn nói đúng.
Người này mặc dù làm hắn chướng mắt.
Nhưng dáng vẻ chật vật tức điên của y lại thật xinh đẹp.
Danh Sách Chương: