• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huân dừng xe ở bờ đê ngoài ngõ nhỏ chừng nửa giờ, hút hai điếu thuốc, chỉnh điều hòa tăng nhiệt độ hơn chút nữa mới giảm được một phần lo lắng.

Hắn không phải người nhát gan nhưng hành vi vừa rồi của Kha Dương vẫn khiến hắn rét run, hắn không biết Kha Dương đã nhìn thấy cái gì ứng phó ra sao, nếu nói đây chính là cuộc sống bình thường mười mấy năm của cậu thì quá k1ch thích rồi.

Hắn nhìn ngõ nhỏ vắng ngắt một hồi mới lái xe rời đi.

Thời gian còn sớm, vừa qua chín giờ, Diệp Huân vốn muốn quay về cục thay ca cho Tần Vĩ đang trực thay, nhưng cuối cùng lại quay xe ra đường khác ngược hướng với cục cảnh sát, đây là hướng tới G++.

G++ là cái quán bar nơi Diệp Huân quen biết Vu Chiêu. Nhưng mà G++ không phải thuần gay bar nên lâu lâu Diệp Huân đi một lần cũng không sợ bị phát hiện, mà hứng thú của hắn có chút đặc biệt.

“Cậu ngắm trai thẳng làm cái gì, thỏa mãn gì chứ,” lúc Vu Chiêu vừa quen biết đã không hiểu nổi hắn, “Coi trọng cậu cũng không lên giường với cậu.”

“Tôi không hứng thú với kiểu vừa nhìn đã biết là gay, không vui,” Diệp Huân nói thật, lần đầu nhìn Vu Chiếu hắn đã không nhìn ra y là đồng loại.

Cái này coi như tìm thú vị đi? Diệp Huân cười cười, loại hình dễ dàng dấy lên hứng thú nhất chính là loại ngay từ đầu đã biết sẽ vây khốn đến thương tích đầy mình nhưng vẫn không thay đổi được.

Buổi tối hôm nay không biết tại sao hắn không muốn về nhà cũng không muốn tăng ca mà muốn đi G++.

Đương nhiên, chắc chắn không phải vì nhớ tới Vu Chiêu, hắn hiểu rõ mình chưa từng động tâm với y, Vu Chiêu có thể tự do ra vào nhà hắn nhưng giới hạn hiểu biết cũng chỉ có vậy, ngay cả hắn làm nghề gì đều không biết.

Quán bar là nơi để Diệp Huân xua đi cô quạnh, đặc biệt là loại cô quạnh bất chợt không báo trước này.

Đàn ông quen biết ở quán bar vĩnh viễn không có khả năng bước vào cuộc sống của hắn, chuyện này, người này là mặt khác của hắn, một mặt bình thường lẩn quẩn không ai biết đến.

Mười giờ mới là lúc của G++, bây giờ vẫn còn sớm nên người trong quán bar không nhiều, ngồi phân tán trong mấy góc tối, trên đài cao có một chàng trai ngồi nhàn nhã gảy đàn, âm thanh chìm nổi phiêu đãng nơi mấy ngọn đèn mờ.

Diệp Huân thích bầu không khí như vậy, giấu mình nơi góc phòng nhìn ngắm buồn vui của kẻ khác, là lệ rơi đầy mặt hay lạnh lẽo không đổi đây….Đương nhiên ngoại trừ điều này hắn còn có thể lẳng lặng tìm kiếm ánh mắt của người khác.

Đàn ông quán bar rất gợi cảm, có lẽ bởi vì ban ngày ngụy trang rất kỹ nên càng mê người.

Nhưng không phải lần nào đến cũng tìm được cảnh đẹp ý vui, ví dụ như hôm nay.

Diệp Huân hơi thất vọng, không biết tại giờ còn quá sớm hay vận khí không tốt mà hắn chống tay lên bàn đỡ đầu cả buổi vẫn tìm không ra người nào vừa mắt.

Hắn uống ngụm bia, định ngồi thêm chút nữa rồi về, hôm nay thân thể không xuất hiện chuyện gì nhưng không biết khi tỉnh dậy có phải lăn trên cái giường bừa bộn của Kha Dương hay không.

Hắn nhớ tới gương mặt luôn tươi cười tràn đầy vô lại của Kha Dương, còn có nỗi buồn chôn dưới đáy lòng không ai chạm vào được.

Diệp Huân lần đầu phát hiện thì ra mình cũng hứng thú với một đứa nhỏ, tuy có thể nói nguyên nhân hứng thú này phần lớn do sự hoán đổi quỷ dị không giải thích được giữa bọn họ.

“Diệp đại thiếu,” một giọng nói ngọt ngấy vang lên sau tai đồng thời một ly bia từ phía sau sượt qua vai hắn đặt lên bàn, “Hôm nay đến sớm vậy.”

Diệp Huân không nhúc nhích, nhìn người mặc đồ đen bó sát cùng giày cao cổ lách qua ghế đặt mông ngồi đối diện hắn, miệng hắn cong cong: “Lại thất tình sao, thêm một kẻ tự do rồi.”

Người này gọi là Từ Siêu, Diệp Huân quen biết gã lâu rồi, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn con gái, nhân duyên rộng giao tiếp tốt, nhưng đối lập với khí thế đó gã lại ngập trong khí chất nương C và không thèm để ý ánh mắt của đứa nào sất.

“Đại thiếu gia, anh nhìn em nè,” Từ Siêu sáp lại gần muốn dán mặt lên Diệp Huân, hắn chỉ có thể nhìn ánh mắt xanh ngọc của gã, gã liền bắn cho Diệp Huân cái nhìn quyến rũ: “Bà đây nhìn giống người thất tình lắm à?”

“Được được,” Diệp Huân cười cười, “Không giống.”

“………Mà bà đây thất tình thật rồi,” Từ Siêu quay lại dựa vào ghế cầm ly uống một hớp, “Đàn ông các người đếu có ai tốt, đệch! Đều mẹ nó ăn trong nồi ngó trong bát.”

“Là ăn trong bát ngó trong nồi.” Diệp Huân sửa lại, Từ Siêu hạ mắt nhìn ra tâm tình hắn không tốt.

“Anh nói coi, hắn nói muốn cùng em một chỗ, ai cũng không cần vậy mà mới nửa năm đã nghĩ tới chuyện kết hôn thế không phải lừa dối em sao, phải chi ngay từ đầu nói là đùa vui qua đường thì em đâu có hao hết tâm tư như thế….” Từ Siêu bóp mạnh cái ly, đầu ngón tay trắng bệch.

Diệp Huân không lên tiếng, hắn muốn nói gì đó làm gì đó nhưng rồi phát hiện mình không có lập trường để thực hiện, hai người có bản chất khác nhau, hắn cũng không biết Từ Siêu muốn an ủi kiểu gì? Muốn hắn chửi chung? Diệp Huân chọn lẳng lặng ngồi nghe.

“Anh nói thứ bại hoại gì vậy chứ? Bà đây vì hắn mà come out, giờ mẹ thấy em như thấy quỷ gặp đâu đánh đó, trước kia trộm vào nhà bà cũng không đánh ác đến thế….” Từ Siêu dựa vào trên bàn gối lên cánh tay mình hằn lên hai vệt đỏ máu rõ ràng: “Diệp Huân, nếu có kiếp sau anh muốn làm cái gì?”

“Người.” Diệp Huân trả lời gã, đưa túi khăn giấy qua, Từ Siêu rút mấy cái chấm lên khóe mắt.

“Con trai?”

“Ừ.”

“Anh thiệt trâu bò, không thấy mệt mỏi sao.”

“Siêu Siêu,” Diệp Huân vuốt vuốt tóc Từ Siêu, “Có một số việc không dễ dàng, nếu như anh khác cậu chỗ nào thì chính là anh giờ tuyệt không hy vọng xa vời rằng có người đàn ông có thể cùng anh đi hết một đời, nam cùng nữ còn không thể cùng nhau suốt kiếp huống gì là hai thằng đàn ông….Nhìn được điểm này thì chẳng còn gì ghê gớm nữa.”

“Trước kia anh không nghĩ như vậy,” Từ Siêu ngước mặt lên, khóe mắt còn vương lệ nên tươi cười thành ra đầy chua xót: “Lúc trước ai kêu gào với bà đời này phải tìm một người như tiểu Đông?”

Diệp Huân không ngại bị Từ Siêu bóc trần, chỉ cười cười nhấp thêm ngụm rượu: “Cho nên sẽ có người khiến cậu tỉnh ra thôi.”

“Vẫn không giống nhau,” Từ Siêu lắc đầu, “Tiểu Đông không có hứng thú với con trai, chỉ coi anh là anh em thôi, tổn thương là kết quả hiển nhiên mà.”

“Cậu nói đàn ông đều như nhau đó thôi.” Diệp Huân châm thuốc nhìn làn khói chậm rãi bốc lên phía trên, trong lòng bỗng có nơi đau đớn mãnh liệt.

Hai người không nói tiếp chủ đề này nữa, Từ Siêu uống hết ly này tới ly nọ, không bao lâu liền choáng váng ngồi dựa vào người Diệp Huân: “Ngay lúc này đây, em cũng tỉnh rồi….”

“Siêu Siêu,” Diệp Huân im lặng một lúc rồi vỗ vỗ mặt Từ Siêu, “Anh chở cậu về.”

“Em muốn ói…..” Từ Siêu cau mày.

“Vào WC ói.” Diệp Huân đứng lên, Từ Siêu đi vào WC, hắn đối với mấy chuyện như nôn mửa này nọ nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ, nhưng người này là Từ Siêu, tuy không thể nói là bạn bè thân nhất nhưng mà đây là người duy nhất có thể thấu hiểu cho hắn ở rất nhiều thời điểm.

“Anh chờ ở ngoài đi,” Từ Siêu cúi sấp trên bồn rửa, phẩy tay với hắn, “Đừng để một hồi anh cũng ói luôn.”

Diệp Huân nhìn gã còn đứng được, xoay người ra ngoài WC tựa vào hành lang để hút thuốc, nghĩ coi làm sao chở gã về nhà mà không bị ói vào xe.

Ngẫu nhiên có vài người vào WC lướt qua Diệp Huân nhưng hắn không có tâm trạng nhìn tới, người được nhắc tới trong câu chuyện của Từ Siêu cứ qua qua lại lại trong đầu hắn.

Lại có người lướt qua mặt hắn vào WC nhưng rất nhanh đã lùi lại đước trước mặt.

“Diệp Huân?” Người kia hỏi một câu.

Diệp Huân ném điếu thuốc rồi lấy chân đạp tắt, ngẩng đầu nhìn liền ngây ngẩn hết người.

Người này hắn chỉ mới gặp một lần nhưng vẫn lập tức nhận ra, trừ bỏ mặt mày, đây chính là loại người mang cảm giác áp bách cường đại không dễ gì quên được. Chỉ là hắn không nghĩ lần gặp thứ hai lại là trước cửa WC của G++, một chỗ dễ xấu hổ.

“Trình đội.” Diệp Huân nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, chào hỏi Trình Minh Vũ một cách tự nhiên nhất, tuy hắn không ngại bị người ta biết thân phận nhưng đối phương là Trình Minh Vũ vẫn khiến hắn cảm thấy may mắn G++ không phải là gay bar thuần, dù sao hắn không muốn vì chuyện này ảnh hưởng tới công tác.

“Đi cùng bạn bè à?” Trình Minh Vũ nhìn Từ Siêu trong WC, ánh mắt mang theo ý cười.

“Vâng, cậu ấy uống say,” Diệp Huân cảm thấy Trình Minh Vũ nhìn ra cái gì rồi, Từ Siêu rất rõ ràng, nhưng trên mặt hắn vẫn trưng ra biểu tình rất thản nhiên: “Trình đội cũng đi cùng bạn bè sao?”

“Không phải,” Trình Minh Vũ khoanh tay dựa vào tường đối diện với Diệp Huân, ánh mắt nghiên cứu không chút che giấu đảo qua mặt hắn: “Đi một mình.”

Diệp Huân nhướng mắt cùng Trình Minh Vũ liếc nhau một cái, hắn hơi ngoài dự liệu, đối với hắn mà nói đây rõ ràng là ám chỉ, tới chỗ này một mình, mười kẻ tới chín phẩy năm là đồng loại.

Diệp Huân không đáp lời Trình Minh Vũ, Từ Siêu đã bước tới.

Gã mới rửa mặt trên mặt còn dính bọt nước, mềm nhũn dựa vào vai Diệp Huân, tay ôm lấy lưng hắn, miệng đầy mùi rượu: “Tối nay bà đây muốn tới chỗ anh, em không muốn ở một mình.”

“Được, đi thôi.” Diệp Huân không trả lời Trình Minh Vũ, nhưng hành động này của Từ Siêu lại là câu trả lời hoàn mỹ nhất, thậm chí còn cho Trình Minh Vũ thấy một số chuyện này nọ khác như mang người lạ từ quán bar về nhà.

Diệp Huân chưa bao giờ làm chuyện như vậy nhưng trong nháy mắt hắn không muốn giải thích gì cả, cũng không dự định làm sáng tỏ mối quan hệ của mình với Từ Siêu cho Trình Minh Vũ hay, chỉ cười cười xin lỗi: “Ngại quá Trình đội, tôi phải mang người này về.”

“Cậu uống rượu mà lái xe à?” Trình Minh Vũ vẫn nhìn mặt hắn như trước.

“Không có uống,” Diệp Huân khó khăn lôi kéo Từ Siêu ra ngoài, tên này bây giờ y như cái xác chết, bình thường thì nhìn gầy lắm mà vác lên rồi mới thấy nặng cả trăm ký, “Xin phép đi trước, Trình đội.”

Trình Minh Vũ không nói gì, có chút đăm chiêu nhìn Diệp Huân nửa khiêng nửa xách người rời đi.

Kha Dương đau đầu hết một đêm, cô gái kia vẫn ở bên giường không ngừng nhỏ giọng kể lể, loại tiếng khóc rất nhỏ nhưng sắc bén này y như khoan điện khiến cho đầu Kha Dương muốn nứt ra, cậu chỉ có thể nhắm mắt cắn răng không lên tiếng.

Sư phụ vẫn ngồi ngoài phòng cậu, cậu có thể nghe tiếng của ống điếu gõ lên mặt đất truyền tới.

Lúc gà gáy sáng cô gái đó cuối cùng mới chịu đi, trên người Kha Dương mồ hôi đầm đìa, cậu cuộn chặt mình như cái bánh chưng, nói với sư phụ ở ngoài cửa đi ngủ đi sau đó tự mình tìm lại giấc.

Cảm giác ngủ chưa được hai phút liền tỉnh, di động bên tai kêu ồn vô cùng, tiếng chuông là khúc chọi trâu như ma quỷ, Kha Dương kinh hoàng nhảy dựng dậy, thiếu chút nữa là tông thẳng vào cửa phòng mà chạy.

Cậu nhanh tay lấy chăn che lại di động bên gối, cái này mà để sư phụ nghe được nhất định mình bị giã thành vỏ bánh, đi động làm nhân bánh.

Che một lúc lâu cậu chợt nhớ hôm qua về phòng đã đem di động giấu vào ngăn tủ, sao giờ lại nằm ở bên gối? Khi nhận ra điểm kỳ lạ này câu chợt ngửi được mùi hương quen thuộc…

Đây là phòng ngủ của Diệp Huân.

Kha Dương sửng sốt một hồi, lấy di động ra lướt lướt mấy cái phát hiện tên mình hiện lên trên đầu danh sách cuộc gọi, cậu chạm vào nhìn thấy màn hình hiện ra hai chữ Kha Dương bỗng cảm thấy như một trò đùa, mình gọi điện cho mình, quan trọng là người nghe cũng là mình luôn….

“A lô…….” Âm thanh đầu kia vừa vang lên là biết vừa tỉnh ngủ.

“Là tôi, anh nghe điện thoại không bị sư phụ phát hiện chứ?” Kha Dương xỏ dép lê của Diệp Huân, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.

“À, không,” Diệp Huân nhỏ giọng trả lời, “Tôi hỏi nè, hôm qua cậu ngủ luôn không tắm hả? Sao nguyên mình mồ hôi không vậy?”

“Đừng nói nữa, anh chịu khó chút đi,” Kha Dương nghĩ tới cô gái tối qua  cả người liền khó chịu, “Đúng rồi, sáng nay tụi tôi có bài thi…..”

“Muốn tôi đi học giúp cậu á?” Diệp Huân hơi sửng sốt một chút.

“Này không phải hỏi thừa à, anh giờ là Kha Dương, thành tích của Kha Dương chả ra sao nhưng điểm chuyên cần vẫn rất tốt nha.”

“Còn phải thi giúp cậu?” Diệp Huân hơi nhức đầu, “Bộ cậu gọi một tiếng anh trai thì phải gánh giúp cậu à….”

“Vậy đó…..Chú, giúp đi mà, chú có lười viết đi nữa cũng làm ơn viết xong cái tên, nhớ là đừng viết Diệp Huân.” Kha Dương bật người sửa miệng, kêu luôn tiếng chú vô cùng trôi chảy.

“Cút qua một bên đi, ai là chú cậu.”

“Chú, cảm ơn, chú nói cho con biết hôm nay phải làm cái gì đi.” Kha Dương mở cửa phòng ngủ đi vào phòng khách, nhìn lướt qua đại sảnh liền ngây người sau đó lấy lại tinh thần mà chạy về phòng ngủ, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa, “Tôi đệch……..”

“Sao vậy?”

“Không phải anh nói cuộc sống của mình đơi giản lắm hả,” Kha Dương trầm giọng rống lên, không quan tâm Diệp Huân nhìn không thấy mà vung tay chỉ về phòng khách, “Anh chàng trong phòng khách là chuyện gì vậy!”

“À, là bạn tôi, hôm qua uống hơi say…..” Diệp Huân bình tĩnh trả lời, “Cậu không cần quan tâm tên đó, tỉnh rồi tự mình đi thôi….”

“Ý tôi không phải vậy,” Kha Dương bước ra phòng khách nhìn thoáng qua rồi  nhanh chóng đóng cửa, “Sao lại tr@n truồng như nhộng vậy!!!”

………………………………

Nương C: chỉ sự ẻo lả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK