Cậu lạc đề rồi, đúng vậy, mặc kệ nhắm mắt hay trợn mắt trước mắt cậu đều hiện lên hình ảnh cơ thể tr@n truồng của Diệp Huân, bên tai chỉ vang vọng tiếng r3n rỉ mất hồn kia của hắn.
Tuy cậu thấy biểu hiện này của mình quá ư kỳ cục nhưng d*c vọng tăng vọt khiến cho bản thân không hơi đâu nghĩ nhiều về nguyên nhân làm gì.
Tiếng th ở dốc ồ ồ của Ngốc Tam Nhi kế bên như cổ vũ, kệ mẹ nó, Kha Dương khép lại ngửa đầu ra sau, tăng nhanh động tác tay.
Cậu cảm thấy hưng phấn so với những lần trước càng mãnh liệt hơn nhiều, thậm chí còn tưởng tượng ra được Diệp Huân nằm bên người, cậu sẽ nghiêng qua đè lên, Diệp Huân bị mình đặt dưới thân hơi cau mày nhưng ánh mắt mê ly làm hô hấp của cậu hỗn loạn.
“Dương ca,” Ngốc Tam Nhi bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng gọi thầm, “Dương ca…….”
“Đệch,” Kha Dương cắn răng, “Em bắn đừng gọi tên anh.”
“Anh không có tố chất gì hết,” Ngốc Tam Nhi liếc mắt nhìn sang, xốc chăn lại, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Em có bệnh thì khám đi,” Kha Dương bất đắc dĩ ngồi theo Ngốc Tam Nhi, sau đó hai người quỳ song song bên mép giường ở giữa phòng làm tiếp, “Đừng bắn vào giày.”
D*c vọng theo tay cuộn trào cuối cùng bắn mạnh ra ngoài, Kha Dương cắn mới không phát ra gầm nhẹ trong cổ họng, đây là lần đầu cậu có xung động muốn hô lên khi kết thúc.
Cậu cùng Ngốc Tam Nhi ngã ngược ra sau giường phía sau, thở hổn hển. Ngốc Tam Nhi ngừng một lúc, nghiêng người qua đặt tay lên bụng cậu, cười hỏi một câu: “Dương ca, hôm nay anh khác khác nha?”
“Gì?” Kha Dương cảm thấy người mình hơi nhũn, từ từ nhắm mắt lại.
“Hôm nay đắc biệt mạnh mẽ đó,” tay Ngốc Tam nhi lướt xuống dưới bụng cậu, “Em bại tới tâm phục khẩu phục luôn.”
“Cút qua một bên đi,” Kha Dương hơi bất an, đến Ngốc Tam Nhi cũng cảm thấy cậu khác thường, khỗng lẽ nghĩ tới Diệp Huân lại có hiệu quả mạnh như vậy, cậu đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn che lại, “Một hồi nhớ dọn dẹp, sự phụ thấy nhất định bị mắng.”
“Nói tới ba em……” chú ý của Ngốc Tam Nhi bị dời đi, gối đầu lên cánh tay suy nghĩ, “Từ lúc ông Hồ mất rồi ông ấy cứ kỳ kỳ sao á, biết hai người là bạn già nhưng vẫn thấy kỳ cục, hay có chuyện gì rồi?”
Kha Dương không nói chuyện, cậu trước giờ theo sư phụ chỉ cần gã không nói cậu sẽ không hỏi nhiều, nhưng gần đây có nhiều chuyện kỳ lạ thêm thái độ của sư phụ càng lạ hơn khiến cậu không muốn cũng phải nghĩ thêm.
Thật ra dù cậu không nói nhưng trong lòng dám khẳng định việc này liên quan tới cha mẹ mình, cái chết của họ không phải ngoài ý muốn nếu không sư phụ không che giấu nhiều năm không cho nhắc tới như thế.
“Tam Nhi, em còn nhớ chỗ chúng ta ở trước kia không?” Kha Dương quay đầu nhìn Ngốc Tam Nhi.
“Nhà cũ? Lúc đó còn nhỏ hơn nữa tới đây nhiều năm vậy rồi, ngoại trước sân có cái giếng thì không nhớ nổi.” Ngốc Tam Nhi cau mày nhớ lại.
Qúa lâu rồi, bọn họ dọn đến cái ngõ nhỏ này lúc Kha Dương mới bốn tuổi, trí nhớ trước kia đều rất mơ hồ.
“Sao vậy, anh nhớ chuyện xưa à?” Ngốc Tam Nhi duỗi thắt lưng gác chân lên người Kha Dương.
“Anh muốn quay về xem thử.”
“…….Em đi với anh.”
“Không nhớ đường, để nghĩ cái đã.”
Diệp Huân vừa vào cục đã bị gọi vào phòng Quan Sở, trước khi vào đã thấy Tần Vĩ làm động tác cắt cổ, đáng khinh tới mức hắn quay lại trả cho một động tác vả mồm.
Quan Sở mặc cảnh phục cầm điếu thuốc, hôm qua là ca trực của ông nên chắc không ngủ cả đêm rồi, cửa sổ đóng chặt phòng đầy mùi khói thuốc.
“Tiểu Diệp, tới đây, ngồi đi.” Quan Sở gật gật đầu với hắn, chỉ chỉ ghế dựa trước mặt.
“Ngài báo cháy được rồi,” Diệp Huân mở cửa sổ với cửa lớn, “Phổi của ngài thật kiên cường.”
“Cậu chắc tốt hơn lắm, đừng tưởng tôi không biết lúc trực ban một đêm cậu hút bao nhiêu thuốc,” Quan Sở cười cười, ông rất thích Diệp Huân, trong cái cục này chỉ có Diệp Huân làm việc đàng hoàng, tuy có thể nhìn ra chính hắn cũng chướng mắt cái nơi thượng vàng hạ cám gì cũng có này nhưng hắn làm tất cả những gì có thể, không đào được sai lầm, “Tìm cậu có chuyện muốn hỏi ….. Hôm nay tôi mới nhận cuộc gọi của Trình Minh Vũ.”
“…….Đội trưởng Trình?” Diệp Huân bất ngờ, Trình Minh Vũ gọi cho Quan Sở thì can hệ gì mình?
Quan Sở dập điếu thuốc, còn chưa nói gì đã chấm điếu tiếp theo rít một hơi rồi mới nói: “Trình Minh Vũ gọi cho tôi để đòi người.”
Diệp Huân không hé răng, trong lòng mắng một câu, hắn không nghĩ tới Trình Minh Vũ gọi điện cho Quan Sở.
“Cậu biết anh ta nói sao không,” Quan Sở ném bao thuốc cho Diệp Huân, cười nói, “Anh ta nói muốn cái vị ở cục các người dùng một tay bẻ gãy thắt lưng cá lọt lưới..”
“Bẻ gãy thắt lưng?” Diệp Huân tự thấy mình sử dụng không nhiều lực, nếu không đâu cần đá thêm một cú chứ? Sao dùng lực được, nhiều quần chúng vây xem trò vui như thế đâu thể tạo ấn tượng không tốt.
“Thế nào, Trình Minh Vũ kêu cậu suy nghĩ chuyện chuyển qua đội Phòng chống bạo động, cậu nghĩ tới đâu rồi?” Quan hệ của Quan Sở với Trình Minh Vũ không tệ, nếu Trình Minh Vũ muốn Diệp Huân, ông không có ý kiến nhưng vẫn muốn nghe quyết định của chính hắn.
“Tôi còn chưa suy nghĩ.” Diệp Huân cầm điếu thuốc, lời này hắn nói thật, hai ngày qua như lọt vào sương mù, một đống chuyện không biết đầu đuôi ập xuống nên hắn nhớ không nổi chuyện vào đội Phòng ngừa bạo động.
“Để tôi nói thì cậu đi cũng tốt, cậu có tố chất chuyên nghiệp cao, tuy ở lại khiến cục chúng ta có mặt mũi thật nhưng lãng phí quá,” Quan Sở cười cười, “Đội Phòng ngừa bạo động là nơi rèn luyện rất tốt nhưng mà mệt với nguy hiểm, mà thôi cậu cứ suy nghĩ đi hai ngày sau trả lời tôi.”
Tần Vĩ ngồi ăn sáng trong văn phòng nhìn thấy Diệp Huân bước vào thì đưa ly sữa đâu nành qua: “Hết bệnh rồi? Anh nói cậu sao gần đây dễ bệnh thế, cậu tới đây hai năm còn chưa bệnh lần nào mà bây giờ lại thành Diệp Tây Thi ….”
“Khiến anh ghét bỏ rồi ha.” Diệp Huân nhận sữa nhưng không muốn uống, hắn đặt lên bàn rồi bắt đầu ngây người.
Nếu như chỉ cùng Trình Minh Vũ bước ra G++ mà không có một màn trên xe kia hắn sẽ chả có gì để do dự, hắn muốn vào đội Phòng ngừa bạo động nhưng bây giờ lại thấy phiền não, cho dù Trình Minh Vũ là loại hình hắn thích nhưng hắn không muốn có quan hệ gì ngoài công việc.
“Hôm nay tra hộ khẩu không?” Diệp Huân cầm sổ thông tin của cục bước ra ngoài.
“Buổi chiều đi, chúng ta còn phải đi tuần ở cái bệnh viện bị vây công lần trước.”
“Được.”
Trên sổ thông tin có số điện thoại của đội Phòng ngừa bạo động, hắn muốn tìm Trình Minh Vũ xem anh ta có suy tính gì với chuyện này.
Điện thoại vòng vèo mấy đường tới khi vòng tới sân huấn luyện mới tìm thấy người. Đối với chuyện Trình Minh Vũ sáng sớm đã đi luyện tập Diệp Huân thấy hơi hãi.
“Đội trưởng Trình, tôi là Diệp Huân.”
“Nghe ra được.” Âm điệu Trình Minh Vũ hơi nhanh, nếu như đặt ở người khác chưa chắc Diệp Huân nhận ra được.
“Anh gọi tới cục chúng tôi à?”
“Ừ, không chờ được tin tức của cậu nên gọi cho lão Quan đòi người.”
Lời này khiến Diệp Huân khó chịu, hắn nhíu mày: “Đội trưởng Trình, lần trước nói để tôi suy nghĩ sao giờ thành đòi người rồi?”
“Thế nào, kết quả suy nghĩ của cậu là không đến à.” Trình Minh Vũ hỏi một câu không vội không vàng.
“Tôi còn chưa nghĩ.”
“Vậy nghĩ tiếp đi, ngày mai tôi gọi cho cậu,” Trình Minh Vũ cười cười, “Lúc suy nghĩ không cần tính chuyện tối đó vào, đó là hai việc khác nhau………”
Diệp Huân không nói gì, Trình Minh Vũ chờ một hồi mới chậm rãi mở miệng: “Cậu yên tâm, tôi có muốn đem cậu lên giường cũng không dùng công việc để tạo cơ hội đâu.”
“Đội trường Trình,” Diệp Huân đột nhiên nở nụ cười, dù sao Trình Minh Vũ cũng là lãnh đạo, hắn không muốn mắng anh ta nhưng nhịn hết nổi rồi, “Tôi chưa từng nằm dưới, nếu anh vẫn giống hôm đó thì đừng bàn tới chuyện trên giường nữa, hay anh cũng suy nghĩ về chuyện này đi ha.”
Không đợi Trình Minh Vũ trả lời, Diệp Huân cúp máy.
Đội Phòng ngừa bạo động sao, đi, mắc gì không đi, hắn muốn đi, còn về phần Trình Minh Vũ…..Khóe miệng Diệp Huân giật giật, không phải lên giường thôi sao, coi ai sợ ai.
Sư phụ nhốt mình trong phòng một đêm, cơm chiều cũng không ăn, Kha Dương nấu cơm cho Ngốc Tam Nhi bưng qua nhưng còn chưa kịp gõ cửa đã bị đuổi trở về.
Hôm sau gã không ăn sáng mà ở yên trong phòng, Kha Dương có thể ngửi được mùi tro giấy bay ra từ đó, còn thứ bị đốt là bùa hay giấy thì không dám chắc, cậu đứng trong sân nói: “Sư phụ, tụi con đi học, cơm để trong nhà bếp.”
“Đi đi.” Giọng sư phụ rất bình tĩnh, còn hơn khàn khàn.
Ngốc Tam Nhi nhẹ tay nhẹ chân chạy tới nhìn lén qua khe cửa, nhưng ánh mắt còn chưa kịp dán vào đã bị tiếng Kha Lương Sơn làm cho giật mình: “Sao, không muốn đi học thì vào sân đội chậu đi.”
“Đi liền!” Ngốc Tam Nhi la lên rồi nhanh chân chạy khỏi cửa.
Lúc Kha dương ra cửa còn quay đầu nhìn qua sân nhà ông Hồ treo đầy vải đen, tất cả đều bình thường, không nhìn thấy gì khác lạ, cậu bước lên hai bước nhìn về hướng hôm qua thấy cái bóng đen nhưng ngoại trừ tường viện có dựng một cây chổi hư thì chẳng còn gì cả.
“Đi thôi, hôm qua tiêu hao tinh lực nhiều quá giờ phải ngủ bù.”
“Anh không muốn nói với em, về nhớ rửa giường cho anh mày ngay.” Kha Dương đẩy nó một cái.
Nói tới chuyện này thật muốn cạn lời, đêm qua Ngốc Tam Nhi không cam lòng với kết quả thi đấu nên lại chạy tới phòng Kha Dương đòi thi lại. Cậu có chết cũng không đồng ý vì thế Ngốc Tam Nhi đành tự thân vận động, kết quả nhập tâm quá mức không kịp điều chỉnh phương hướng đã bắn lên giường của Kha Dương.
Thời gian đi học là lúc nó tận dụng để ngủ, dựng một quyển sách che trước mặt nằm sấp lên bàn chưa tới năm phút đã tiến vào mộng đep. Kha Dương lấy tay nâng đầu mệt rã rời, nhưng giáo viên môn hóa là cô nàng xinh đẹp tính tình tốt còn hay cười nên cậu cố gắng chống đỡ thêm chút nữa.
“Vậy câu này nên chọn đáp án nào đây?” Cô giáo cười nhìn qua danh sách học sinh, “Kha Mãnh.”
Ngốc Tam Nhi là một đứa xui xẻo, giáo viên rất thích gọi theo danh sách mà lớp lại chia danh sách làm hai cột, tên nó đứng đầu cột thứ hai, rất bắt mắt.
Cô giáo gọi tên nó một lúc vẫn không có phản hồi, trong phòng học bắt đầu có người nhỏ giọng cười lén, Kha Dương đành giơ tay: “Thưa cô, Ngốc…..Kha Mãnh không thoải mái, đang ngủ bù.”
“Vậy em có ngủ bù luôn không?” Cô giáo cười cười.
“………….Tan học em bù sau.”
“Thế em trả lời đi.”
Kha Dương không tình nguyện đứng dậy, liếc mắt nhìn đề bài một cái: “C.”
Cô giáo hơi ngạc nhiên, thành tích của Kha Dương khoảng giữa lớp, vừa rồi rõ ràng phân tâm không nghe giảng mà lại trả lời đúng rồi, cô ngừng một chút: “Sao chọn C?”
“Chọn đáp án đúng nhất em đều chọn C……..”
Cả lớp cười phát rồ, cô giáo cũng che mặt cười cả buổi, lúc Kha Dương ngồi xuống đẩy đẩy ghế ra sau, Ngốc Tam Nhi giật giật nhưng chỉ ngóc đầu một cái rồi ngủ tiếp.
Kha Dương muốn qua đầu lại bóp nó một cái nhưng mới xoay người còn chưa kịp nâng tay lại nghe một giọng phụ nữ vô cùng rõ ràng giữa lớp học ồn ào: “Tiểu Dương.”
Chưa từng có ai gọi cậu là Tiểu Dương, có gọi Kha Dương, Kha Tiểu Dương, Dương ca thậm chí là Dương Dương nhưng chưa bao giờ gọi Tiểu Dương.
Kha Dương quay đầu nhìn về phía cửa sổ, một phụ nữ đứng nơi hành lang ngược sáng, cơ thể gần trong suốt nhìn không rõ mặt, nhưng trong nháy mắt Kha Dương thấy bà liền nhận ra mình đã gặp qua người này rồi.
Trong đầu sấm giật chớp rền, người phụ nữ tỉ tê bên tai mình tới hơn nữa đêm, người phụ nữ trên bức hình trong cái hộp của sư phụ….
Bà ta vẫy vẫy tay với cậu rồi chậm rãi đi về phía cầu thang.
Kha Dương bật dậy từ trên ghế, cậu không nghe được giáo viên gọi gì sau lưng mà chạy mất khỏi phòng học.
Lúc chạy đến cầu thang đã không còn bóng dáng bà ta nữa, cậu theo cầu thang chạy xuống sân học thể dục, bốn bề trống không ngoại trừ mấy cái lá bị gió cuốn thì chẳng còn ai.
“Đệch!” Kha Dương hung hăng đá cái cây kế bên.
Trước giờ cậu không giao tiếp với những gì mình thấy, mặc kệ đối phương cầu xin hay có ý đồ gì khác cậu đều giả vờ không nghe không thấy không biết.
Nhưng giờ đây cậu vô cùng hy vọng có ai đó xuất hiện nói cho cậu biết người phụ nữ kia đâu rồi.
“Anh làm sao vậy!” Ngốc Tam Nhi đuổi sát theo nắm chặt tay cậu lại.
“Tam Nhi,” Kha Dương thấy mình vẫn còn hoảng hốt, “Hình như anh vừa thấy……..”
“Thấy cái gì?” Nếu là bình thường, Ngốc Tam Nhi nhất định không cho Kha Dương nói tiếp nhưng bây giờ nó cố đè cái sợ xuống, “Em đệch, anh nhìn thấy cái gì?”
“Mẹ anh?” Kha Dương rất không dám khẳng định, cậu cảm thấy việc này quá vô lý.