• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Dương vốn chỉnh ghế ngã ra sau gần như nửa nằm, giờ đây Diệp Huân đột nhiên từ trên áp xuống làm cho cậu trong nháy mắt thấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa chợt ảm đạm đi.

“Thử coi cậu có được không.” Diệp Huân cúi đầu nhìn cậu, không gian trong xe chật hẹp, hắn chống cánh tay mà đầu đụng vào nóc xe.

“Này còn phải thử sao, em lúc nào chả dùng được.” Kha Dương vui vẻ.

“Ây, cậu đẹp thật,” Diệp Huân cười cười rồi đột nhiên hạ người nói vào tai cậu, “Là thử coi tôi và cậu được không…….”

Kha Dương cảm thấy thân thể mình hơi nhộn nhạo, trong tình huống như vậy mà mình lại bị người đàn ông khác khiến cho như có dòng điện chạy qua người khiến toàn thân phán run.

“Ép em nóng nảy là không xong đâu đó.” Kha Dương chông người dậy cọ cọ, cậu không muốn nằm dưới Diệp Huân, không được tự nhiên.

Diệp Huân cười chen chân vào vì không gian không đủ nên hắn ngồi xuống trên đùi Kha Dương: “Sao nào, muốn lột đồ tôi?”

“Lột đồ anh không cần hai tay đâu.” Kha Dương nhìn mặt Diệp Huân, tùy tiện đáp lại một câu, cậu hơi choáng váng, khi hắn cười sẽ cong khóe miệng lên câu luôn trái tim đang phập phù của cậu.

Ngón tay Diệp Huân nhẹ nhàng tìm tòi trên người cậu, tuy cách một lớp quần áo nhưng vẫn khiến cậu hơi tê dại, lúc hắn dừng động tác thì xúc cảm này truyền thẳng một đường xuống dưới: “Bắt đầu đi.”

Không phải Kha Dương chưa từng có ảo tưởng về mấy chuyện như vậy nhưng cậu tuyệt đối chưa từng nghĩ sẽ có xung động đến thế đối với một người đàn ông. Khóe miệng tươi cười của Diệp Huân khiến cậu hoảng hốt, cậu nắm lấy vai hắn kéo về phía mình rồi lật mạnh một cái.

Lúc Diệp Huân bị cậu lật lại khuỷu tay chống vào lưng ghế, cú lật này quá bất ngờ khiến hắn nhíu nhíu mày: “Cậu đánh nhau đấy à.”

“Sợ?” Kha Dương không dừng lại, cậu biết chỉ cần mình ngập ngừng nhất định sẽ mất đi dũng khí chạm vào Diệp Huân, cậu lướt từ cánh tay đến vai hắn nhấn thêm một cái rồi cúi đầu hôn xuống.

Có kinh nghiệm lần trước, đầu lưỡi Kha Dương rất quen thuộc len vào kẽ răng Diệp Huân. Miệng Diệp Huân còn mùi vị thuốc lá, nếu như hôn một cô gái chắc chắn không có mùi này nhưng Kha Dương kỳ quái nhận ra mủi thuốc lá vậy mà giờ lại đem tới cho cậu sự hưng phấn.

Diệp Huân đáp lại rất nhanh, thân thể cũng bị chậm rãi đ è xuống dưới. Hô hấp của Kha Dương ngay tại bên tai hắn có hơi gấp gáp, hắn nhẹ nhàng vuốt trán cậu, dây dưa đầu lưỡi với cậu, hai lồ ng ngực kề nhau đến mức hắn có thể nghe từng nhịp tim của cậu.

Theo từng động tác tay  Diệp Huân thăm dò trong quần áo, làn da Kha Dương giống như có dòng điện nhỏ xíu giật trúng, cảm giác tê dại tràn ra, tay cậu cũng dán vào người hắn, từng bước bỏ cởi qu@n áo của hắn.

Loại hưng phấn này nếu chỉ xem phim 18 + hoàn toàn không mang tới được, Kha Dương vân vê mấy cái thật mạnh thật mạnh lên làn da bóng loáng của Diệp Huân, thân truyền đến từng trận rùng mình làm cậu thở không thông, chính cậu cũng nhân ra hơi thở của mình bắt đầu hỗn loạn rối bời.

Diệp Huân rời khỏi môi cậu mà dời đến li3m cắn vành tai, Kha Dương chịu không nổi thứ khiêu khích vừa ngứa ngái vừa tê dại này khiến cho thứ trong quần ngẩng cao đầu bị quần bò bó lại đến khó chịu.

Cậu rút tay trong áo Diệp Huân ra, dùng sức nắm lấy cằm hắn nhưng khi thấy nụ cười thản nhiên của hắn, cậu lại không biết phải làm sao với phía dưới.

“Đừng nhúc nhích.” Diệp Huân nhẹ giọng nói một câu, ấn tay cậu xuống bên người rồi cắn khóa kéo áo khoác của cậu xuống.

Khóa kéo bị Diệp Huân cắn trong miệng rồi kéo xuống, Kha Dương cứng người nhìn hắn, cậu không thể tưởng tượng người nhìn luôn nghiêm túc như Diệp Huân lại có thời điểm khêu gợi như vậy.

Bên trong áo khoác không có mặc áo lông mà mặc áo sơ mi, Diệp Huân lấy tay níu vạt áo rồi vén lên trên, đầu ngón tay hắn xẹt qua bụng trên của cậu, cơ thể Kha Dương nhất thời căng cứng, cậu nghẹn giọng nói một tiếng: “Anh…….”

“Thế nào,” Diệp Huân nở nụ cười, hạ thắt lưng rồi dùng lưỡi li3m một cái cạnh rốn cậu, “Không được hả?”

“Đánh rắm, em……” Kha Dương cũng không biết mình muốn nói tiếp cái gì mà đầu lưỡi mềm mại ướt át của Diệp Huân đã trượt dọc từ bụng đi lên, cậu vừa há miệng th ở dốc vừa phát ra tiếng r3n rỉ mơ hồ không rõ.

Diệp Huân bị phản ứng cơ thể chân thật không hề che giấu của Kha Dương gợi lên hứng thú, xung động nguyên thủy trong cơ thể trẻ tuổi của cậu khiến hắn nhanh chóng bùng lên, Kha Dương không thích đàn ông mà chỉ là đơn thuần đáp lại khiêu khích mãnh liệt của hắn, một điểm này khiến hắn có hơi mất kiểm soát.

Diệp Huân đứng dậy ngồi trên đùi Kha Dương rồi bắt đầu c ởi thắt lưng của cậu. Kha Dương nắm nhẹ tay hắn buông ra một câu sát phong cảnh: “Trong xe luôn à?”

“Thế nào, muốn kiếm chỗ hoang vắng sao?” Diệp Huân kéo thắt lưng, vừa cởi nút quần bò vừa cười cười, “Cũng được, tùy tâm tình ông nhỏ ngài đây.”

Kha Dương không nói mà nhắm hai mắt lại, cậu thật sự không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ là bị Diệp Huân vừa chọc ghẹo vừa quấy nhiễu khiến cho cậu muốn phóng thích đến điên cuồng.

“Không tệ nha,” Diệp Huân kéo quần cậu xuống rồi huýt sao một cái, lâý tay nhẹ nhàng cầm lên rồi hạ thấp thắt lưng nói nhỏ vào tai cậu, “Dũng mãnh ha.”

Kha Dương còn rất trẻ, hoàn toàn không kinh nghiệm ở phương diện này nên đối với sự chơi đùa của Diệp Huân đã phải nhẫn nhịn đến cực hạn. Lòng bàn tay của hắn rất ấm, lại nắm chặt khiến cậu thoải mái đến  mức muốn hét lên thành tiếng.

Cậu ôm cứng lấy Diệp Huân, mặc kệ đang ở trong xe chật hẹp mà dùng sức đẩy hắn tới ghế lái rồi nhào tới.

Lưng Diệp Huân bị đập một cái, hắn khẽ rên nhẹ.

Âm thanh này truyền tới Kha Dương y như tiếng pháo hiệu xung phong khiến máu toàn thân cậu sôi trào, cậu áp lên người Diệp Huân, vùi đầu vào cổ hắn hôn điên cuồng, hôn từ cổ đến lỗ tai, từ xương quai xanh đến môi.

Diệp Huân bị cậu tấn công loạn cào cào không theo bài bản nào đến thở không nổi, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác từng luồng nhiệt xuyên qua bụng thế này, so với nhưng kỹ xảo điêu luyện khi chuẩn bị thì những động tác hoàn toàn do bản năng này càng khiến người ta hưởng thụ.

Tay hắn vuốt v e lưng Kha Dương rồi kéo áo cậu ra, cơ thể cùng làn da màu mạch nhanh chóng hiện lên trước mắt khiến hắn nhịn không được dán tới cắn một cái thật nhẹ lên ngực cậu.

Kha Dương kêu lên bên tai hắn rồi mở thắt lưng cùng nút quần hắn. Lúc cậu kéo quần hắn xuống xong lập tức không do dự tóm lấy nhưng vì trong đầu đang hỗn loạn nên không điều chỉnh được lực tay khiến Diệp Huân hít vào một hơi, ngửa mạnh cổ ra phía sau cau mày thấp giọng nói: “Kha Tiểu Gia, cậu giết người à…….”

“Làm đau anh hả?” Kha Dương buông lỏng tay nhưng vẫn hôn loạn xạ trên người hắn.

“Cậu…….Đi xuống.” Diệp Huân chống đỡ không nổi, hắn cần phát ti3t nên hắn câu cổ Kha Dương rồi hôn lên môi cậu mấy cái, thật đẹp, hắn muốn đặt cậu dưới thân để nhìn lên hắn.

“Tại sao.” Kha Dương không nhúc nhích mà dán chặn vào hắn.

Diệp Huân híp mắt nhìn rồi cong miệng cười cười: “Tại vì tôi muốn làm cậu.”

Kha Dương thấy hô hấp rối loạn nãy giờ của mình vì một nụ cười này của Diệp Huân mà ngừng luôn, nhưng những lời này của hắn lại đánh thẳng vào não cậu, cậu đè chặt Diệp Huân rồi bắt đầu kéo quần hắn xuống: “Anh có nói ngược không vậy?”

Diệp Huân ngây người rồi cười: “Cậu biết làm thế nào à?”

Kha Dương cắn cắn môi rồi đột nhiên đứng thẳng lên đè cái chân Diệp Huân vừa rục rịch muốn nhổm dậy, ép xuống: “Đừng tưởng em không biết gì, em chưa làm nhưng coi qua rồi!”

Không gian trong xe nhỏ, Diệp Huân lại bị Kha Dương áp xuống như dán dính vào ghế xe, cử động nhỏ cũng khó khăn mà Kha Dương đã nhào tới gần đến mức hắn cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực.

Hắn từng lên giường với người khác, còn không chỉ một lần, nhưng đúng như lời nói với Trình Minh Vũ, hắn không nằm dưới,  không cho phép bất cứ ai tiến vào trong người mình dù hắn là kẻ khơi mào và Kha Dương đang khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Diệp Huân dùng tai chống bả vai của Kha Dương: “Tôi không nằm dưới.”

“Vậy anh muốn từ trên ngồi xuống hả,” Kha Dương thở hổn hển, dùng ánh mắt như phủ một lớp sương mù dõi theo hắn, “Trong xe khó lắm đó.”

“Cậu muốn giả ngu à,” Diệp Huân cười cười nắm vai Kha Dương rồi nhẹ nhàng li3m li3m môi, “Hiện giờ là tôi làm cậu, không phải cậu làm tôi.”

Kha Dương chau mày, cậu không muốn, trực giác nói rằng bị đè không phải chuyện dễ chịu gì, như thế này cậu mới có cơ hội nhìn thấy Diệp Huân tách hai chân nằm dưới người mình, máu cậu dồn lên não bất kể thế nào cũng không chịu đổi, cậu vô cùng kiên quyết trả lời: “Không.”

Trong lòng Diệp Huân thở dài, nhìn dáng vẻ này của Kha Dương chắc chắn không thể nào ngoan ngoãn để hắn đ è xuống, hắn cười cười, đưa tay xuống dưới chậm rãi chuyển động: “Cậu không có kinh nghiệm sẽ làm đau tôi…..”

Kha Dương vốn đã cứng đến phát đau lại bị Diệp Huân sờ mó thiếu chút nữa cướp cò, cậu lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có ai giúp cho chuyện này, cho dù hay cùng Ngốc Tam Nhi thi đấu bậy bạ lâu lâu có đụng vào của nhau nhưng k1ch thích thế này vẫn không chịu nổi.

Một tiếng r3n rỉ nén không được phát ra từ kẽ răng, tiếng rên khiến Diệp Huân thấy thỏ mãn, tay hắn ve vuốt dưới thân Kha Dương lúc nhanh lúc chậm, hắn vừa vuốt vừa nghe tiếng thở dồn dập của cậu bên tai, nhẹ giọng nói một câu: “Cậu đừng nhàn rỗi vậy chứ.”

Kha Dương hơi nghiêng người cầm lấy Diệp Huân bé, động vài cái thì nghe được tiếng rên nhẹ của hắn, một tiếng này như thuốc k1ch tình khiến cậu không khống chế được mà hôn ngấu nghiến môi Diệp Huân.

Tròng xe ngoài xe thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng th ở dốc cùng tiếng r3n rỉ không khống chế được của hai người, cả xe đều ngập tràn mùi vị tình d*c.

“Em đệch……” Kha Dương dựa vào người của Diệp Huân, ôm chặt hắn, từng đợt run rẩy từ bên trong thân thể còn chưa bình ổn được, cậu chôn mặt vào vai Diệp Huân, chưa thỏa mãn mà ngửi lấy hương vị trên người hắn.

Diệp Huân không nói gì, lâu lắm rồi hắn không có phát ti3t tuy lần này chưa làm tận hứng nhưng hắn lại lấy được kh0ái cảm khác từ trên người Kha Dương chẳng rõ là kh0ái cảm gì, hắn ôm lấy cậu: “Thế nào?”

“Cánh tay đau khuỷu tay đau,” Kha Dương rầu rĩ trả lời, tay phải của cậu vẫn chống lên lưng ghế giờ mới thấy đau, “Đầu gối quỳ cũng đau…..”

“Còn gì nữa?” Diệp Huân vui vẻ hôn lên mặt cậu một cái.

“Rất……thoải mái……..” Kha Dương nhỏ giọng trả lời thật lòng.

Diệp Huân châm thuốc dựa vào cái cây ven đường nhìn Kha Dương dùng khăn giấy lau dọn chiến trường trong xe. Hiện giờ cảm giác của hắn đối với đứa nhỏ này có hơi thay đổi không biết có phải do lần tiếp xúc vừa rồi không, hắn không dám xác định mà chỉ biết chắc chắn mình thích việc vượt giới hạn cùng cậu, hắn thích thứ hành động do sức mạnh bản năng không nặng không nhẹ này mang lại.

“Xong rồi,” Kha Dương xuống xe đi tới, “Cho em một điếu.”

Diệp Huân đưa điếu thuốc qua cho Kha Dương ngồi xổm ven đường hút thuốc, hắn nhìn mà thở dài: “Cậu thật sự không có chút hình tượng nào luôn.”

“Thì sao,” Kha Dương cười cười hơi ngượng ngùng nhìn lại Diệp Huân, “Sư phụ đâu có đánh em vì em ngồi vậy đâu.”

Diệp Huân không nói nữa mà vò mái tóc ngắn ngũn của cậu một hồi.

Sau khi hút xong một điếu, Kha Dương ngây người nhìn đám cỏ dại um tùm ven đường rồi ngẩng đầu nói với Diệp Huân một câu: “Em nhớ rồi….Rẽ trái.”

“Chắc không?” Diệp Huân đi đến bên cạnh xe, hắn biết dù Kha Dương không nhớ rõ nhưng một khi xuất hiện con đường cậu nhất định không buông tha, “Xuất phát thôi.”

“Chắc là vậy, em đột nhiên linh cảm nên đi bên trái, phía trước hẳn có một hồ nước cũ.” Kha Dương gãi gãi đầu rồi lên xe.

Diệp Huân rẽ qua đường bên trái, không lâu sau đã thấy một nhà xưởng bỏ hoang bên cạnh hồ nước nằm ven đường, trong lòng hắn nổi lên bất an.

“Có thật kìa……..” Kha Dương hạ cửa kính nhìn bên ngoài chăm chú, “Cứ chạy đi, chắc chắn là hướng này.”

“Cậu lại nhìn thấy gì sao?” Diệp Huân nhìn biểu tình bình tĩnh của cậu không hiểu sao trong lòng thấy không nỡ.

“Không có, rất sạch sẽ, em không thấy cái gì cả,” Kha Dương quay đầu cười cười, “Anh, không sao đâu đừng lo lắng, chút nữa anh kêu đi là em đi liền.”

Nhà cũ của Kha Dương cách ngã ba không xa, tính ra đây là một thị trấn thuộc vùng ngoại thành của thành phố Sa Hà, nhưng Diệp Huân chưa từng nghe qua càng chưa từng đi tới.

Hôm nay trong thị trấn có họp chợ nên rất nhiều người qua lại, bọn họ vừa đến đã bị chặn lại ngay trên đường vào chợ.

“Sầm uất ghê….” Diệp Huân định mở cửa sổ xe nhưng bị mùi vị hỗn tạp của chợ búa bay vào khiến hắn lại dựng kéo cửa kính lên, “Muốn đi đâu?”

Kha Dương không trả lời mà nhìn ngoài cửa xe đến xuất thần. Cậu cảm thấy thị trấn này không tồn tại trong trí nhớ của mình, mà cho dù có nhớ thì qua nhiều năm như thế đã sớm thay hình đổi dạng rồi, nhưng cậu có cảm giác quen thuộc với nơi này, có lẽ nơi sâu nhất trong ký ức vẫn giữ được ấn tượng về nó.

“Cậu không sao chứ?” Diệp Huân vươn tay nhéo nhéo mặt Kha Dương.

“Dừng xe bên đường đi, ở đây chỉ có một đường đông đúc như thế không biết làm sao quay ra,” Kha Dương kéo khóa áo khoác, “Chúng ta tự đi tìm thôi, em chỉ nhớ ngoài sân có một cái giếng.”

“Cái giếng ra sao?”

“Cái giếng bình thường…….Chắc là có cầu thang đi xuống một đoạn mới có nước,” Kha Dương cau mày suy nghĩ một hồi, “Em với Ngốc Tam Nhi hay chơi bên cạnh giếng nhưng không được đi xuống, chúng ta mà đi xuống chắc ở đó tối thui thôi……”

Kha Dương nói đến đây đột nhiên ngừng lại cả buổi rồi nhìn Diệp Huân: “Sao em cảm thấy tới giờ chưa từng có người nào múc nước từ giếng đó lên vậy?”

……………………………………………………………………………………………………………………………



Một phần thành phố Sa Hà, tỉnh Hà Bắc, TQ. Thật ra không biết Sa Hà trong truyện là Sa Hà nào đâu OvO

Người tạo: 牟宇 

Bản quyền: 新华通讯社

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK