Từ lúc gặp mặt Diệp Huân thì ý định đến nhà hắn càng mãnh liệt, ăn cơm chiều xong không có gì làm cô bèn gọi điện cho mẹ hắn nói sẽ qua tán gẫu. Cô thích nghe bà kể về hắn, chuyện lúc nhỏ lúc đi học rồi khi đi làm, nghe hoài không chán.
Tuy rằng Diệp Huân rất lạnh nhạt với cô nhưng người luôn được con trai vây quanh từ nhỏ như cô mà nói một người ứng phó qua loa rõ ràng không hề hứng thú gì mới có sự hấp dẫn nhất.
Hai ngày này cô tính cách hẹn hắn đi quán bar, người đàn ông này sau khi say rượu sẽ có bộ dạng thế nào đây? Lý Đan vừa lái xe vừa mỉm cười.
Muốn gặp mẹ Diệp phải tới nơi Diệp Huân ở, Lý Đan ở bên ngoài tiểu khu nhìn thoáng qua hiện giờ mới là giờ cơm chiều, đương nhiên cô không có trùng hợp tới mức gặp được hắn lúc này.
Đang lúc tưởng tượng gương mặt luôn lạnh nhạt cùng khóe môi không hề gợn sóng của hắn cô bỗng thất thần, tới khi quay đầu nhìn đường lớn phía trước bỗng nhiên có người đàn ông đứng cách mũi xe không tới một mét.
Người này khom lưng nhìn về phía xe của cô, không biết là sợ tới choáng váng hay có lý do gì khác mà đứng yên đó.
Tốc độ lái của cô không cao nhưng nếu bị đụng trúng ở khoảng cách này vẫn rất nghiêm trọng, cô hét lên một tiếng đạp mạnh vào thắng xe, cơ thể theo quán tính đổ về phía trước rồi bị đai an toàn kéo ngược lại nên có hơi hoa mắt.
Lý Đan ngẩng đầu nhìn về phía trước đổ mồ hôi lạnh đầy mình, người đàn ông kia đã không thấy nữa.
“Trời ơi!” Phản ứng đầu tiên của cô là rướn người rung tay mở khóa nhảy xuống xe, “Trời ơi……”
Đầu xe không có ai, Lý Đan hơi sửng sốt rồi nhanh chóng cúi người nhìn vào gầm xe, chính cô cũng không thể tin nổi là không thấy gì cả.
Không thấy người đàn ông đó.
Lý Đan đứng thẳng dậy bước về cạnh xe mà nghĩ, mình bị viễn thị sao?
“Cô gái, có làm sao không?” Bảo vệ tiểu khu bước tới hỏi thăm, “Hư xe à?”
“… Không có,” Lý Đan nhíu mày chỉ vào trước xe, “Tôi mới thấy có người đứng trước xe sau đó không thấy nữa… Anh có thấy ai không?”
“Không có, hay là cô nhìn nhầm rồi?” Bảo vệ nhìn nhìn bốn phía, tiểu khu không gần đường lớn nên người qua lại rất ít hơn nữa giờ vẫn đang trong thời gian làm việc nên xung quanh không có bất kỳ kẻ nào.
Lý Đan lắc đầu, cô cười xin lỗi với bảo vệ rồi mở cửa lên xe, gặp quỷ rồi chứ sao lại thế?
Cho ta mượn… dùng một chút.
Khoảnh khắc Lý Đan lên xe dường như có người nói rất khẽ bên tai cô.
Cô giật mình định quay đầu lại thì cảm thấy lạnh cả người. Ngay lập tức cái lạnh đó lan từ cổ tràn ra khắp người, cô cảm nhận cái lạnh này như từ xương toát ra rét buốt đến tê cứng tay chân, tầm nhìn của cô cũng biến thành màu đen mọi thứ trở nên thật mơ hồ.
“Có thể giúp tôi một chút không?” Lý Đan đứng sững bên cửa xe một hồi rồi chậm rãi quay đầu về phía bảo vệ, “Giúp tôi đỗ xe vào bãi nhé, tôi cảm thấy hơi khó chịu.”
“… Được, cô muốn vào à?”
“Phải,” ánh mắt Lý Đan thẳng tắp, “Ta phải… gặp một người bạn… lấy một món đồ…”
Ngoài cửa yên tĩnh, không có tiếng đập cửa hay quát tháo gì cả.
Từ sau khi Diệp Huân đóng cửa lại ba người cứ đứng im ở phòng khách nhưng không nghe được tiếng động nào.
“Có khi nào sai rồi không? Cô gái kia là người thật?” Ngốc Tam Nhi đứng sau lưng Kha Dương ló nhìn Diệp Huân.
“Không thể nào,” Kha Dương vẫn nhìn cửa chăm chú, trong phòng vẫn bình thường vì cậu không cảm nhận được thứ này nọ, “Có cô gái nào bỗng dưng bị xô ra không lý do mà vẫn giữ im lặng thế?”
“Làm sao bây giờ?” Diệp Huân cắn môi, hắn ngạn vạn lần không ngờ Lý Đan lại bị cuốn vào chuyện này nên không ra được chủ ý, nếu cô có chuyện gì thì hắn nên nói năng sao với cha mẹ cô đây?
Tuyệt đối không thể mở cửa mà ở đây chờ cũng không phải cách, Kha Mạc Sơn là tên điên hơn nữa là tên điên không thể đánh giá được sức mạnh cũng chẳng ai biết gã muốn cái gì.
Loại im lặng khiến người ta hít thở không nổi này kéo dài vài phút thì cửa vang lên vài âm thanh. Y như có người dùng móng tay cào lên cửa, tiếng cào trên kim loại vang lên rèn rẹt khiến người dựng lông.
Kha Dương bước hai bước lại gần cửa che Diệp Huân cùng Ngốc Tam Nhi ở phía sau mà lắng nghe một hồi, cậu quay đầu lại thấp giọng nói: “Gã muốn vào rồi.”
“Muốn lấy chìa khóa?” Diệp Huân nhíu mày, nếu Kha Mạc Sơn đến lấy chìa khóa Ngốc Tam Nhi sẽ gặp nguy hiểm, dựa theo vết thương của Kha Dương thì việc móc bụng nó ra tìm đồ hoàn toàn có khả năng xảy ra.
“Đệch,” Ngốc Tam Nhi ôm bụng cúi lưng, mặt trắng bệch, “Đừng dọa em, em sợ tới muốn vào WC luôn rồi…”
Hiện giờ Kha Dương vô cùng hối hận vì mội lần theo sư phụ trừ quỷ trấn ma này nọ cậu không tình nguyện học hỏi cho đàng hoàng mà chỉ cảm thấy mấy thứ kỹ xảo lừa người này học cũng vô dụng, ai ngờ khi gặp chuyện thì muốn lừa gạt an ủi người bên cạnh cũng không làm được.
Diệp Huân ở tiểu khu cao cấp, cửa nhà nào cũng trang bị đồng bộ hệ thống cửa chống trộm chống đập phá thiếu điều còn chống luôn bom nguyên tử.
Nhưng cửa này lại bị Lý Đan, hoặc nên nói là Kha Mạc Sơn dùng móng tay xẹt vài cái thì vang lên tiếng động chói tai rồi bị người ta mở ra từ bên ngoài, chính xác là đập nát.
Một cái lỗ hổng đủ cho một người thong thả bước vào xuất hiện sau những mảnh nhỏ rơi xuống.
Lý Đan đúng bên kia, trừ bỏ ánh mắt cứng ngắc thì đều bình thường khiến người ta nghi ngờ là có người giúp cô phá cửa.
“Lý Đan…” Diệp Huân gian nan mở miệng, hắn không biết nên nói cái gì cũng không biết Lý Đan thật sự đang ở đâu, “Cô… có sao không?”
“Chìa khóa,” Lý Đan đáp lại rất nhanh tiến vào từng bước, “Đưa chìa khóa cho ta.”
Lý Đan cách Kha Dương rất gần chỉ có một bước, Diệp Huân đưa tay muốn kéo cậu lại nhưng vừa cử động thì cô đã hét một tiếng rồi nhào lên.
Kha Dương cũng liệu được tình huống này nên lùi nhanh về sau hai bước tránh cú vồ của cô. Nhưng bụng câu có vết thương nên động tác quá mạnh khiến vết thương đau đến mức mức hút vào một hơi khí lạnh.
Mà Lý Đan vồ hụt cũng không dừng lại, cô nhanh chóng bước tới ôm cứng Kha Dương.
“Chìa khóa! Nó ở đâu!” Mặt cô vặn vẹo nhìn rất đau khổ.
Kha Dương bị cô lắc đến thở không ra hơi, Lý Đan dán cả người lên người cậu nên muốn gỡ cũng không biết xuống tay chỗ nào.
Diệp Huân vọt tới giữ cánh tay Lý Đan muốn gỡ ra khỏi người cậu, nhưng sức của cô hiện giờ quá lớn hắn kéo mấy lần vẫn không ra.
Ngốc Tam Nhi cũng vọt tới muốn giúp Diệp Huân kéo Lý Đan ra thì thấy Kha Dương đang nhăn mặt, nó quay về phía cô rống lên: “Lão khốn nạn, chìa khóa ở chỗ tao nè, đồ đui mù mày mẹ nó ôm cái rắm!”
Lý Đan hơi sửng sốt rồi quay ngoắt đầu qua nhìn Ngốc Tam Nhi chằm chằm.
Ngốc Tam Nhi hét xong thì hơi hối hận nhưng nó không thể trơ mắt nhìn Kha Dương gặp chuyện không may, hiện giờ Lý Đan nhìn nó lại khiến nó phát run, biểu cảm dữ tợn trên gương mặt cô làm chân nó muốn nhũn ra.
“Tránh mau!” Diệp Huân đẩy nó một cái.
Ngay lúc hắn đẩy nó, Lý Đan buông Kha Dương nhào vào như phát điên. Ngốc Tam Nhi không đợi cô đụng vào mình đã hoảng loạn đến vấp chân té ngồi xuống đất.
Lý Đan hét lên rồi nhảy đến ngồi đè lên người rồi đưa tay bóp cổ nó.
“Ông nội mày!” Diệp Huân nóng nảy, Kha Dương bên này còn lo chưa xong Ngốc Tam Nhi bên kia lại gặp nguy hiểm, hắn cảm thấy mình muốn xong luôn rồi bèn giơ chân đá vào lưng Lý Đan.
“Đừng làm cô ấy bị thương.” Kha Dương thở hắt ra kéo Diệp Huân lại.
“Vậy Ngốc Tam Nhi thì sao!” Diệp Huân tóm lấy Lý Đan nhưng không động đậy được gì y như mọc ra từ người Ngốc Tam Nhi.
Kha Dương cắn môi: “Bóp ch3t nó mày cũng không lấy được chìa khóa đâu.”
Lý Đan quay phắt lại tay vẫn bóp chặt cổ Ngốc Tam Nhi, ánh mắt điên cuồng: “Mày nói gì!”
“Chìa khóa bị hủy rồi,” Kha Dương cười cười lấy phim CT ở trên bàn, “Mày coi… Mày tới chậm.”
Lý Đan vẫn cưỡi trên người Ngốc Tam Nhi nhìn khối tròn tròn màu trắng trên cuộn phim CT một hồi thì cả người bắt đầu run run, hốc mắt còn ánh nước mắt nhưng tan biến rất nhanh: “Tao không tin!”
“Cái chìa khóa làm bằng gạo nếp,” Kha Dương buông cuộn phim, “Ăn vào sẽ bị tiêu hóa, đây là phim chụp cách đây hai giờ, hiện giờ… sợ là không còn gì rồi… Sư phụ tao thông minh, chỉ có như vậy mới hủy đi không sót lại chút gì.”
Lý Đan ngây ngẩn người, Kha Dương nhìn tay cô dần buông lỏng cổ Ngốc Tam Nhi ra nhưng không hề hạ xuống, điên cuồng trong mắt cũng không mất.
Cậu không có thời gian nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ làm sao đem cô rời khỏi người nó: “Mày xem.”
“Kha Dương!” Diệp Huân nhìn Kha Dương xốc áo mình lên thì muốn cản lại nhưng cậu đã kéo áo quay lưng về phía họ, đồ án trên lưng hiện ra rõ ràng trước mắt Lý Đan.
“Gì.” Lý Đan nhìn lưng cậu.
“Khóa đó, không phải ở bụng tao, mày móc sai chỗ rồi,” Kha Dương sờ sờ vòng tròn kia rồi buông áo xuống, “Mày lấy không được, đi thôi.”
Lý Đan nhảy khỏi Ngốc Tam Nhi như thế nào rồi nhào qua Kha Dương ra sao, Diệp Huân cùng Ngốc Tam Nhi đều không thấy rõ, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, gã cùng cậu quấn với nhau đụng vào phòng bếp rồi ngã vào phòng tắm.
“Dương ca!” Ngốc Tam Nhi hét lên rồi đứng dậy, Diệp Huân vọt theo từ phía sau, cái khác hắn nhìn không rõ nhưng lại thấy thấy rành mạch Lý Đan đánh vào vết thương trên bụng Kha Dương.
Cửa phòng tắm gần như sập vào mặt hắn, cái liếc nhìn cuối cùng chỉ thấy được Kha Dương mang vẻ mặt đau đớn té trên đất, tay Lý Đan còn đang bóp cổ cậu.
“Mở ra!” Diệp Huân mở cửa nhưng cứng ngắc, lúc hắn lùi về sau muốn đạp cửa thì Ngốc Tam Nhi đã xông lên tông mạnh vào.
Cửa phòng tắm cũng không chắc chắn gì nhưng với thể trạng của Ngốc Tam Nhi dùng hết sức vẫn không hề có suy suyễn nào còn nó đã ôm vai đau đến không nói nên lời.
Diệp Huân đẩy nó qua rồi xô mạnh vào cánh cửa.
Nếu không phải hắn tận mắt thấy đây là cửa phòng tắm nhà mình hẳn đã nghĩ đây là cửa bằng sắt, cơn đau từ vai truyền đến khiến tâm hắn phát lạnh.
Không biết Kha Mạc Sơn dùng cách gì mà cửa mở không ra.
Tiếng kêu chói tai của Lý Đan vang ra từ phòng tắm, âm thanh không lớn nhưng rất dọa người cứ như tiếng kêu của động vật bị cắn vào yết hầu.
“Báo nguy.” Diệp Huân nói với Ngốc Tam Nhi một câu rồi quay vào phòng bếp rút một con dao được Hà Siêu tặng lúc trước, hai người đã dùng thử có thể chém đứt dây thép 10 li thoải mái.
Diệp Huân không nhớ nhiều thế mà chém thẳng vào cửa nhưng không cách gì mở được.
Tay Ngốc Tam Nhi run cầm cập móc điện thoại từ túi tiền ra nhưng còn chưa kịp gọi thì di động của hắn reo trước.
Diệp Huân ném dao tiếp điện thoại, giờ này hơn phân nửa là Hà Siêu gọi nhưng mặc kệ là ai hắn cũng cần giúp đỡ, khi nhìn thoáng qua màn hình thế mà là Trình Minh Vũ.
Thật ra Trình Minh Vũ gọi là ngoài dự liệu nhưng hắn nào quản được nhiều như thế hơn nữa vào tình huống này thì Trình Minh Vũ càng hữu dụng hơn.
“Anh đang ở đâu!” Diệp Huân tiếp thoại hỏi ngay.
Trình Minh Vũ bên kia hơi bất ngờ, đây là lời anh ta muốn hỏi: “Ở bên ngoài tiểu khu nhà cậu, cậu…”
“Đi lên!” Diệp Huân cắt ngang rồi nói số nhà mình, “Đến nhà tôi ngay lập tức!”
“Xảy ra chuyện gì?” Trình Minh Vũ phản ứng rất nhanh lập tức nghe ra giọng của hắn có chỗ không đúng.
“Hai phút, lên mau!”
Lúc Trình Minh Vũ bước ra khỏi thang máy không cần gõ cửa nhà hắn vì vừa nhìn đã thấy cửa nhà Diệp Huân đã bị đập hư.
“Diệp Huân?” Trình Minh Vũ kêu hắn rồi chạy vào, anh ta lập tức nghe tiếng con gái kêu gào từ phòng tắm bèn hỏi lại, “Diệp Huân! Sao lại thế này!”
Diệp Huân lao ra từ phòng bếp vươn tay sờ s0ạng lưng anh ta: “Anh có mang súng theo không!”