Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kat (Wattpad _solitude1909_)

Một phút sau, đầu trọc lại ngoan cường bất khuất bò lên, dùng bàn tay dính đầy máu loãng run run bám vào cửa sổ: "Lão đại, nhà này làm sao lại..."

Lời còn chưa xong lại bị nước từ trên trời giáng xuống cuốn đi.

Thẩm Tu Trạch xem đủ rồi, bèn buông tang thi nhỏ ra đi tới cửa sổ, mở cửa thò người ra, nhìn đầu trọc nằm trên mặt đấy cạn lời: "Cậu đi đâu mà cả người đầy máu như vậy? Còn có cậu trèo cửa sổ làm gì, không thể đi cửa chính sao?"

Đẩu trọc nằm trên mặt đất, ánh mắt ngưng trọng nhìn mái nhà, thẳng đến lúc nghe thấy Thẩm Tu Trạch hỏi mới hoàn hồn hỏi lại: "Lão đại, nhà này sao lại vẫn còn nước?"

Thẩm Tu Trạch quay đầu nhìn về phía thủ phạm, đối phương đã biến mất, khẳng định lại chui vào tủ quần áo.

"Em theo ký hiệu của anh để lại lần được tới đây, nhìn trên đất có vết đốt cháy rụi liền biết chắc chắn là anh luôn! Chủ yếu là em không biết anh ở tầng mấy nên bò cửa sổ nhìn nhanh hơn, chứ gõ cửa cũng không biết gõ đến lúc nào."

Đầu trọn đứng dậy trên mặt đất, giũ giũ nước trên quần áo lại muốn bò cửa sổ lên.

"Đi cửa chính." Thẩm Tu Trạch nói.

Đầu trọc thế mà rất nghe lời, không tiếp tục bò cửa sổ nữa mà đi cầu thang lên.

Thẩm Tu Trạch nhìn tên nhãi đứng trước cửa, cả người ướt sũng, máu chảy đầm đìa nhỏ nước tong tong, anh nhíu mày đem dép đi trong nhà đặt trên giá cạnh cửa đưa cho đối phương: "Cởi áo khoác ra, lúc đi vào nhớ thay dép."

Đối phương cúi đầu nhìn áo khoác rách tung tóe dính máu bùn bùn đất, lại còn bị dính nước, nhìn qua bẩn thỉu thật bèn trực tiếp cởi áo tiện tay ném bên ngoài, sau đó vừa đi dép vừa hỏi: "Lão đại, anh để ý như thế từ khi nào đấy?"

"Tốt xấu gì cũng là nhà người khác, bày bẩn quá cũng không tốt."

_Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad @solitude1909, bạn đọc ủng hộ trang chính chủ nha_

"Là nhà của bạn anh à?" Đầu trọc nhìn qua tuổi còn rất trẻ, chỉ là lúc nói chuyện có thói quen nâng cằm, ánh mắt không tự giác nhìn người khác từ trên xuống cộng thêm quả đầu trơn bóng khiến hắn trông như tên côn đồ đầu đường xó chợ.

"Còn chưa phải là bạn, nhưng tôi bị thương là do cậu ta cứu." Thẩm Tu Trạch trực tiếp bỏ qua quá trình cứu người cùng mục đích cứu người của tang thi.

Đầu trọc nghe đến đây liền trợn mắt mắng: "Anh nói đến em lại tức, đám cháu trai kia thật hỗn xược, lừa em ra ngoài không nói, còn nghĩ muốn đối phó với anh. Chúng cũng không nghĩ căn cứ có ngày hôm nay là nhờ ai, lão đại, ngày mai chúng ta đi phá căn cứ kia đi."

"Không cần, dù sao mấy kẻ muốn giết tôi đều bị tôi giết sạch rồi. Tôi vẫn luôn muốn rời khỏi thành Sơ Hi, hiện tại thời gian thích hợp, vừa lúc có thể rời đi." Thẩm Tu Trạch tiện tay kéo kéo một chiếc ghế dựa ra cho đầu trọc ngồi, chính mình cũng ngồi bên cạnh.

"Đi? Đi đến chỗ nào?" Đầu trọc có chút ngốc, hắn là lần đầu tiên biết lão đại muốn rời đi.

"Đi đến quê của tôi, thành Bạch Trạch." Thẩm Tu Trạch ánh mắt kiên định, nếu không phải tại đại nạn bất thình lình này, anh khả năng đã sớm trở về.

Đầu trọc tỏ vẻ không có ý kiến gì: "Được a, dù sao nơi này chướng khí mù mịt, em cũng không vướng mẹ già con nhỏ gì, lão đại đi đâu em liền theo đó."

Thẩm Tu Trạch biết rõ tính nết của Từ Phóng-cũng chính là đầu trọc, tuy rằng nhìn qua không giống người tốt nhưng lại là người duy nhất anh có thể tin tưởng trong căn cứ.

"Cậu một người đầy máu này là thế nào?" Thẩm Tu Trạch nhìn quần áo ướt sũng của đối phương vẫn không ngừng nhỏ máu, đoán rằng lát nữa tiểu tang thi nhìn đến chắc sẽ lại lấy nước rửa người.

Từ Phóng cười khà khà: "Mấy tên ngốc lừa em đi gia cố lớp phòng hộ của căn cứ kia thực ra là muốn giết chết em, em nhân cơ hội cùng bọn chúng đánh một trận sau đó đào một hố to chôn hết xuống."

Nhìn mặt mày hớn hở của cậu ta có thể đoán được kết cục của những kẻ kia rất thảm.

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Phúc đi từ phòng ngủ ra, ánh mắt nhìn đầu trọc có chút cảnh giác nhưng không sủa, có lẽ là không cảm thấy uy hiếp từ đối phương.

"Ai ui, chỗ này sao lại còn có một con chó thế này." Từ Phóng mắt sáng lên, lập tức giơ tay ra phía Tiểu Phúc: "Cún cún cún, lại đây lại đây."

Tiểu Phúc liếc nhìn cái tay trống trơn của hắn, xoay người chạy về phòng ngủ.

"Sao lại chạy rồi?" Từ Phóng theo bản năng muốn đuổi theo lại bị Thẩm Tu Trạch gọi lại.

"Cậu trước đừng đi lung tung nhỏ nước khắp nơi, chờ thu thập sạch sẽ lại đi vuốt chó sau."

Thẩm Tu Trạch đi đến tủ quần áo xách tang thi ra ngoài sau đó đặt trước mặt Từ Phóng.

Trong nhà nhiều thêm một người, tang thi nhỏ nhút nhát cúi đầu run bần bật, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương nắm chặt góc áo.

"Vãi chưởng, đây là tang thi a!" Từ Phóng nhìn chằm chằm một lúc đột nhiên hô lên.

Tiểu tang thi hoảng sợ, xoay người muốn chạy về tủ quần áo lại bị Thẩm Tu Trach đè bả vai lại: "Mau nhìn xem, trên người cậu ta thật bẩn nha."

_Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad @solitude1909, bạn đọc ủng hộ trang chính chủ nha_

Âm điệu có cảm giác đang dỗ bạn nhỏ, ít nhất Từ Phóng chưa từng nghe qua lão đại của mình dùng ngữ khí ôn hòa như vậy nói chuyện, chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Còn có hắn bẩn cái gì? Chẳng phải chỉ là chút máu sao? Thời buổi này trên người không dính chút máu thì sao xứng đáng làm nam nhân đại trượng phu?

Tiểu tang thi nghe được chữ "bẩn", lập tức ngẩng đầu nhìn đối phương.

Giây tiếp theo một dòng nước liền cuốn quanh Từ Phóng, vèo vèo vèo xoay quanh người hắn, vài phút sau mới từ trên người Từ Phóng tách ra hướng vào toilet.

Từ Phóng đầu óc choáng váng, thật vất vả mới đứng vững, ngơ ngác nhìn tang thi cúi đầu trước mắt mình.

Cẩm giác này sao cứ thấy quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi?

Vãi, này không phải là trục máy giặt à?

Coi hắn như quần áo mà giặt, ban nãy còn ném hắn xuống dưới?

Từ Phóng trong mắt đầy lửa nhìn về phía tang thi, hùng hùng hổ hổ tiến lên lại nhìn thấy lão đại phía sau nhếch mép cười lạnh nhìn hắn chằm chằm.

"Người thử mắng một câu xem?" Từ Phóng đọc được ý này từ nụ cười của đại lão.

Từ Phóng: "Cảm..cảm ơn?"

Thẩm Tu Trạch gật đầu: "Được rồi, hiện tại cậu có thể ở trong phòng đi lại tùy ý, chúng ta sắp tới liền sẽ ở nơi này. Cậu cẩn thận đừng làm bẩn nhà người ta, chờ tôi tìm đủ vật tư liền cùng nhau rời đi."

"Lão đại, anh nói ân nhân cứu mạng không phải là...tang thi này chứ?" Rốt cuộc trong phòng cũng không nhìn thấy người sống khác.

"Đúng vậy, chính là cậu ta."

"Má ơi, tang thi bây giờ còn biết cứu người nữa. Nhóc tang thi này hẳn có dị năng đi, còn lại dị năng hệ thủy hiếm gặp." Từ Phóng hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm An, tò mò trong mắt sắp tràn ra ngoài.

Nhận thấy tang thi nhỏ bị nhìn chằm chằm đến cả người cứng đờ, Thẩm Tu Trạch lập tức phất tay bảo Từ Phóng đi tìm chó chơi.

Từ Phóng cũng lớn gan, nếu không phải vì nhìn thấy tang thi quá mức khiếp sợ đã sớm chạy đi tìm chó.

Hắn sờ sờ đầu bóng loáng, lộ ra nụ cười đáng khinh: "Khà khà, chó con ta tới đây."

Sau đó xoa xoa tay đi về hướng phòng ngủ của Tiểu Phúc.

Thẩm Tu Trach:...Tự nhiên có cảm giác có lỗi với con chó kia.

Tranh thủ thời gian này, Thẩm Tu Trạch lại lôi tiểu tang thi vào phòng ngủ kiểm tra thân thể, sợ viên thiên thạch kia bị tiêu hóa mất.

Cũng không trách anh lo sợ như vậy, viên đá kia có thể nói là manh mối duy nhất dẫn đến mạt thế, thành Sơ Hi nổi tiếng với nông nghiệp và công nghiệp còn trình độ nghiên cứu khoa học và chữa bệnh vẫn như cũ, thậm chí đến giờ còn không tìm thấy nhân viên nghiên cứu nào, muốn nghiên cứu viên đá này là bất khả thi.

Nhưng thành Bạch Trạch thì khác, nơi đó có hệ thống nghiên cứu chữ bệnh toàn diện nhất, cho dù giờ là mạt thế thì nhân viên nghiên cứu còn sót lại cũng có đủ trình độ nghiên cứu.

Nhỡ may thiên thạch bị tiêu hóa mất thì hoàn toàn hết hi vọng.

Thẩm Tu Trạch bắt lấy tiểu tang thi kiểm tra, bên kia Tiểu Phúc từ hành lang chạy như điên, đằng sau có Từ Phóng tươi cười đáng khinh đuổi theo: "Chó béo, em muốn chạy đi đâu a, hôm nay em trốn không thoát đâu."

Tựa như lưu manh đùa giỡn gái nhà lành.

Hành lang đối diện cửa phòng ngủ chính, Từ Phóng trong lúc đuổi theo chó con nhìn thấy lão đại trong phòng ngủ chính, vốn chỉ liếc mắt qua một cái kết quả lại bị cái liếc mắt này làm cho khiếp sợ quên cả bắt chó, đứng ngơ ngác tại chỗ.

_Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad @solitude1909, bạn đọc ủng hộ trang chính chủ nha_

Dụng cụ màu trắng trong tay Thẩm Tu Trạch hắn đã từng thấy, hơn nữa mới thấy một lần. Hai vợ chồng vốn trước đây ở cạnh nhà hắn có mua cái này, chuyên môn dùng để kiểm tra đo lường tình huống phát triển của thai nhi trong bụng, có lúc hai người nhìn vào dụng cụ thấy em bé còn chưa rõ hình người đều ngây ngô cười.

Cho nên ở trong nhận thức của hắn, cái dụng cụ kia chỉ có tác dụng duy nhất là xem em bé trong bụng.

Thế đây là chuyện quái gì?!?

Trong lúc hắn không ở đây đã có chuyện gì xảy ra??

Không đúng, tang thi kia hẳn là nam mà, khẳng định không phải như hắn nghĩ.

Từ Phóng nhẹ giọng hỏi: "Lão đại, anh đang làm gì vậy?"

Ngay lúc Từ Phóng dừng lại, Thẩm Tu Trạch liền che bụng tiểu tang thi lại, lúc này nghe được đối phương dò hỏi, anh tùy ý trả lời: "Trong bụng con tang thi này có đồ vật của tôi, tôi xem thử một cái xem còn ở đây không."

Thẩm Tu Trạch không có nói cho bất cứ ai suy đoán về khối thiên thạch kia. Dù sao thì đó chỉ là suy đoán của mình anh, nói không chừng khối thiên thạch kia kiểm tra đo lường xong lại không có tác dụng gì, không liên quan gì đến sự biến đổi của loài người mà chỉ là một cục đá bình thường.

Càng hy vọng lại càng thất vọng, không bằng trực tiếp chờ kết quả cuối cùng.

Vãi đạn..

Miệng Từ Phóng hết mở ra rồi lại đóng vào, cho dù bình thường hắn là người nói chuyện thẳng thắn thì giờ đây cũng không biết nói gì.

Hóa ra tang thi với người cũng có thể?

Tang thi còn mang thai được luôn?

Ngày, ngày dự sinh là ngày nào?

Sinh ra là con gì? Nửa người nửa thi? Cái này hẳn cũng gọi là con lai được nhỉ?

Trong đầu như có một đàn ngựa chạy qua, đại não vốn không thông minh sắp chết máy. Cuối cùng chỉ có thể cộc lốc phun ra một câu: "Em, em đóng cửa lại cho hai người."

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng vào, lại đột ngột mở ra, Từ Phóng giơ ngón cái về phía Thẩm Tu Trach: "Lão đại, trâu bò!"

Sau đó lần nữa đóng cửa lại.

Thẩm Tu Trạch: "...Suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì trong đầu."

Thiên thạch vẫn ở trong bụng tiểu tang thi, thoạt nhìn không có biến hóa gì, nếu có thể giữu nguyên như vậy thì tốt, ít nhất khi tới thành Bạch Trạch có thể trực tiếp là phẫu thuật lấy ra.

Bởi vì Lâm An hành động rất giống người nên Thẩm Tu Trạch theo bản năng đem cậu đối xử như nhân loại.

Tiểu tang thi vẫn còn rất sợ hãi, bị ấn ở trên giường mà mắt dính chặt vào tủ quần áo, tựa hồ thả lỏng là vèo một cái chui vào.

Bên ngoài truyền đến âm thanh lộc cộc, là âm thanh móng vuốt của Tiểu Phúc chạm xuống sàn khi chạy trốn cùng với Từ Phóng cười đáng khinh đuổi theo, nghe hết sức náo nhiệt.

Thẩm Tu Trạch:...Biết Từ Phóng thích mấy con chó con mèo con, nhưng không nghĩ tới thích đến loại này, có chút thương chó con.

"Lão đại, anh xem chỗ này thế mà còn có phòng bí mật." Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của từ Phóng cùng tiếng chó sủa dồn dập.

Thẩm Tu Trạch lập tức đi ra ngoài.

Phòng bí mật? Vì sao nơi này lại có thứ đó?

-Hết chương 11-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK