Trước khi Lâm An ra cửa một ngày, Thẩm Tu Trạch đang bị những kẻ từng là đồng bạn của mình đuổi giết. Những người đó tràn đầy niềm tin, cảm thấy nhiều cao thủ như vậy nhất định có thể giết chết đối phương, kết quả bị Thẩm Tu Trạch dẫn đến chỗ đông người giết sạch.
Đương nhiên chính anh cũng trọng thương hôn mê, khoảnh khắc tỉnh lại liền phát hiện còn có sự tồn tại của người khác trong phòng.
Tưởng rằng những kẻ phản bội đó còn có người sống, Thẩm Tu Trach cả người căng chặt, nháy mắt nổi lên sát ý.
Kết quả giây tiếp theo liền thấy cái người đang dí vào cổ mình hoang mang rối loạn chạy trốn.
Từ thời khắc biến thành tang thi, Lâm An liền không phát triển gì nữa, tóc mái vẫn là chiều dài che khuất tầm mắt như đêm đó. Ngày thường tang thi nhỏ bị che mắt đều sẽ vén tóc mái lên, hôm nay bởi vì vội vã ăn cơm, tóc mái tự nhiên rũ xuống cho nên chỉ có Lâm An có thể từ khe hở tóc mái mà nhìn thấy đôi mắt đầy sát ý kia, mà đối phương chỉ thấy một đầu tóc xù xù.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Thẩm Tu Trạch còn không nhìn rõ làn da xám nhạt của đối phương, chỉ nhìn thấy thân ảnh hoảng loạn chạy trốn.
Miễn là không phải mấy người kia.
Miệng vết thương trên người mình đều được băng bó tốt, vậy là đối phương cứu mình?
Thẩm Tu Trạch chậm rãi ngồi dậy, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Shhh-"
Anh nhíu mày sờ sau đầu, không rõ vì sao đầu lại đau như thế, rõ ràng trước lúc hôn mê không có bị thương.
Khăn tắm màu trắng theo động tác ngồi dậy trượt xuống, lộ ra thân hình trần trụi cường tráng. Nhìn bản thân không một mảnh vải, Thẩm Tu Trạch lâm vào trầm mặc.
Tuy rằng rất cảm tạ người kia đã cứu mình, nhưng cũng không cần lột sạch như vậy chứ, hơn nữa vì sao mình lại nằm trên bàn cơm? Vừa rồi người kia ghé vào cổ mình là muốn làm gì?
Là có...đam mê đặc biệt gì à?
Dùng khăn tắm quấn lấy nửa người dưới, Thẩm Tu Trạch xoay người từ bàn ăn đứng xuống dưới, tinh tế đánh giá căn nhà này.
Sô pha màu nâu nhạt, sàn nhà tông màu ấm, bàn trà màu trắng, còn có một con chó vẫy vẫy đuổi từ phòng ngủ đi ra, ấm áp mà an bình.
Đứng ở chỗ này, thật giống như phản bội, chém giết, mạt thế, tang thi mới đây chỉ là một cơn ác mộng, hiện tại tỉnh mộng lại là sinh hoạt hòa bình tĩnh lặng.
Nhưng cảm giác đau đớn trên người cùng trên đầu nhắc nhở anh, tất cả những điều đó là sự thật.
Lúc này Thẩm Tu Trạch rốt cuộc phát hiện ra điểm kỳ quái, rõ ràng mấy tháng trước toàn thành đều đã mất điện mất nước, chỉ có bên trong các căn cứ an toàn mới có thể thỉnh thoảng cung cấp điện nước, nơi này rõ ràng chỉ là khu cư dân trong thành, sao lại sạch như vậy được?
Anh vào phòng tắm vặn thử vòi, xác thật không có nước.
Bề mặt đồ vật không có lấy một hạt bụi, trên giá treo khăn lông ngay ngắn nhìn qua sạch sẽ mềm mại, ngay cả thú cưng đều lông tóc xõa tung mượt mà.
Trên ban công còn phơi quần áo của anh, sờ lên đã khô, vết bẩn trên mặt cũng biến mất toàn bộ.
Là dị năng hệ thủy?
Anh lập tức nghĩ đến khả năng này.
Gỡ quần áo trên mắc xuống mặc vào, rõ ràng cơ thể trọng thương nhưng động tác Thẩm Tu Trach rất tự nhiên liền mạch, mắt phượng hẹp dài hơi xếch, ánh mắt sắc bén như kiếm, thời điểm mặt không cảm xúc nhìn rất hung dữ.
Sờ sờ túi quần túi áo, Thẩm Tu Trạch đột nhiên cau mày, xoay người bước theo hướng vừa nãy người kia chạy trốn.
Tiểu Phúc cơm nước xong xuôi từ phòng ngủ đi ra nhìn thấy một người lạ ở trong nhà đi tới đi lui, nhận ra đây là cái người chủ nhân kéo trở về nên nó chỉ ngồi xổm ở phòng khách, tò mò nhìn đối phương.
Thẳng đến khi đối phương hướng phòng ngủ của chủ nhân đi tới, Tiểu Phúc mới chậm rãi đi theo.
Trong phòng ngủ nhìn hết một loạt, chỗ duy nhất có thể giấu người là tủ quần áo. Thẩm Tu Trạch trực tiếp tiến lên mở tủ quần áo ra, đem tang thi nhỏ đang trốn bên trong ra ngoài sáng.
*
Lâm An trốn trong tủ quần áo run bần bật, cậu có thể ngửi được mùi hương của đồ ăn tươi sống bên ngoài đi tới đi lui nhưng tang thi nhỏ nhát gan căn bản không dám ra ngoài, ánh mắt ban nãy còn đáng sợ hơn ánh mắt của năm người gặp ngoài cửa lúc trước.
Đói quá đi, tang thi ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tủ, buồn tủi cực kỳ.
Bên chân có một cái hộp nhỏ mặt lụa đen hấp dẫn sự chú ý của cậu, lúc ở trên người đồ ăn rơi xuống Lâm An liền cất vào túi mình, lúc này cái hộp nhỏ lại lần nữa rơi ra.
Nhặt hộp lên, Lâm An không dám ra ngoài ăn cơm cúi đầu nghịch nghịch cái hộp nhỏ, sau đó đem hộp mở ra.
Tức khắc một mùi hương nồng đậm ập vào trước mặt, mùi này không có cách nào miêu tả, lại cực kỳ hấp dẫn tang thi nhỏ đói bụng, cậu nhìn chằm chằm vào viên đá màu đỏ to cỡ trứng bồ câu trong hộp, đôi mắt không dời đi được.
Thơm quá đi.
Lâm An nuốt nước miếng, từ trong hộp lấy ra viên đá đỏ, không ngừng ngửi ngửi.
Thậm chí so với viên đá tỏa ra hương thơm, đồ ăn vừa nãy còn làm tang thi nhỏ thèm rỏ dãi liền biến thành canh suông mì sợi không mùi vị, cao thấp phân rõ ràng.
Cậu há miệng muốn ăn luôn viên đá, nhưng trước khi cho vào miệng 1 giây liền ngừng động tác.
Hình như cái này chưa rửa.
Ngay sau đó tủ quần áo đóng chặt đột nhiên mở ra, ngăn tủ tối tăm mà an toàn tràn đầy ánh sáng, đồ ăn đáng sợ kia đang đứng trước tủ.
"Cậu đang làm cái gì?" Người đàn ông quát lớn.
Tang thi nhỏ bị dọa liền một ngụm nuốt luôn viên đá, còn chưa kịp hoảng sợ đã bị đối phương bóp cổ lôi dậy.
Thẩm Tu Trạch trơ mắt nhìn đối phương đem khối thiên thạch nuốt vào mà không kịp ngăn cản, mà lúc này anh cũng nhìn thấy rõ màu da xám nhạt của đối phương.
Thế mà lại là một con tang thi!
Nửa năm qua chém giết làm anh cực kỳ có ác cảm với sinh vật tên tang thi này, mà viên đá kia là thiên thạch nửa năm trước anh đặc biệt đi ra ngoài để nhặt.
Tuy rằng không có chứng cứ xác thực nhưng rất nhiều người đều cảm thấy việc mạt thế đến nhất định liên quan đến cơn mưa sao băng kia. Khối thiên thạch đỏ kia cũng là đêm đó anh đang nhàm chán lại nhìn thấy một ngôi sao băng màu đỏ, căn cứ vị trí chạy ra ngoài tìm được.
Lúc ấy chỉ là lưu lại làm kỷ niệm, nhưng ngày hôm sau toàn thành dị biến làm anh không có sức quan tâm những cái khác.
Phát hiện ra viên thiên thạch này khác thường là do mỗi lần bị tang thi đuổi theo thì anh luôn bị nhiều tang thi bao vây nhất, trải qua vài lần kiểm chứng mới phát hiện những tang thi đó là đuổi theo khối thiên thạch này.
Đồ ăn duy nhất của nhóm tang thi là máu thịt tươi mới, nhân loại là lựa chọn tốt nhất còn các sinh vật khác chỉ xếp sau, mà khối thiên thạch này đối với tang thi lại có lực hấp dẫn lớn hơn cả nhân loại.
Anh không biết song hệ dị năng của mình có phải do mang theo khối thiên thạch này lâu dài tạo nên không nhưng nếu có thể mang khối thiên thạch này đi nghiên cứu không chừng sẽ tìm được nguyên nhân mọi người biến dị.
Lúc sau anh ra ngoài cũng tìm kiếm qua lại không tìm được thiên thạch giống vậy.
Đây là viên duy nhất.
Hiện tại bị một con tang thi ăn mất.
Vừa mới ăn xong chắc còn chưa tiêu hóa hết, mổ bụng ra chắc vẫn còn.
Thẩm Tu Trạch cũng không phải là một người tốt chân chính, trước đây nghề nghiệp của nah là nhà thám hiểm, ở ngoài hoang dã giết qua dã thú chồng chất như núi, càng không phải nói nửa năm qua số tang thi chết dưới tay anh nhiều vô số.
Mà bây giờ chỉ là mổ bụng một con tang thi, đối với anh dễ như trở bàn tay.
Sát khí lộ rõ không thể nghi ngờ lập tức khiến Tiểu Phúc lo sợ, nhìn chủ nhân bị kiềm chế, Tiểu Phúc vẫn luôn rất ngoan đột nhiên hướng về phía người đàn ông gầm gừ uy hiếp, sau đó là tiếng sủa lớn.
Lâm An sau khi biến thành tang thi liền không cần hô hấp, cho dù bị bóp cổ cũng không thấy khó thở nhưng cậu thật sự rất khó chịu, trong bụng nóng như lửa đốt mà ánh mắt tràn ngập sát ý trước mặt càng khiến cậu sợ hãi không thôi.
Theo bản năng cúi đầu để tránh nhìn đối phương, Lâm An khó chịu giãy giụa.
Sức lực cậu không lớn, giãy thế nào cũng không thoát khỏi đối phương trói buộc.
Thẩm Tu Trạch nhìn chó nhỏ trên mặt đất nghi ngờ, rõ ràng ở cùng phòng với một con tang thi, vì sao con chó này còn có thể sống? Chẳng lẽ đối phương mới biến thành tang thi, chưa kịp ăn nó?
Mà hành động ghé vào cổ mình vừa nãy cũng không phải đam mê đặc biệt gì, chỉ là tang thi chuẩn bị ăn cơm. Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Trạch lại bóp mạnh tay hơn.
Mu bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, tang thi bị bóp cổ thế nhưng lại khóc?!
Nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, từ cằm nhỏ xuống mu bàn tay, rõ ràng chỉ là vài giọt nước lạnh băng lại khiến Thẩm Tu Trạch không tự giác buông lỏng tay.
Tang thi bị buông ra không chỉ không gào rống nhào lên mà còn ngồi xổm xuống, ôm đầu, bộ dáng sợ đến phát hoảng.
Chó nhỏ bên cạnh thấy chủ nhân bị buông ra lập tức nhảy vào tủ quần áo, ngồi xổm bên cạnh chủ nhân, lây tư thái của người bảo vệ tiếp tục hướng về phía kẻ xâm lấn gầm nhẹ.
Chẳng qua chân chó có điểm run run, một bộ miệng cọp gan thỏ bộ dáng.
Hai cái tiểu gia hỏa gắt gao dựa vào nhau thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Tang thi sao có thể có động tác nhân tính hóa như vậy?
Tang thi mà Thẩm Tu Trạch đã gặp đều có bản năng khát máu, bất kể bị đánh nãy chân hay đập vỡ đầu thì đều sẽ chỉ tiếp tục vặn vẹo cơ thể, ý đồ tiếp tục cắn xé con mồi, căn bản không có khả năng khóc cũng như sợ hãi.
Hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, Thẩm Tu Trạch ngồi xuống trước mặt tiểu tang thi, gỡ hai tay đang ôm đầu cậu ra, mạnh mẽ nhéo cằm đối phương nâng lên.
Tiểu Phúc muốn cắn hắn, kết quả bị Thẩm Tu Trạch dùng con mắt hình viên đạn liếc một cái, chó con vừa rồi còn dũng mãnh lập tức nhanh chóng đem đầu vùi vào trong ngực chủ nhân.
Tang thi có 3 đặc điểm nổi bật nhất: làn da xám nhợt nhạt, răng nanh sắc bén cùng đôi mắt đỏ như máu.
Mà tang thi này thật sự không giống người bình thường, làn da như bị thiếu sức sống hơi xám nhạt, nhìn qua không thấy ghê tởm mà thậm chí còn có một loại mỹ cảm độc đáo.
Vạch miệng tang thi nhỏ ra, hai hàm răng chỉnh tề trắng nõn, răng nanh nhìn qua giống với bình thường, khả năng thịt tươi cũng cắn không được, mà đôi mắt...
Dùng tay vén tóc mái lên, một đôi mắt đẫm lệ mông lung, tròng mắt đỏ tươi lộ ra.
Thẩm Tu Trạch bỏ tay xuống, tóc mãi lần nữa che khuất cặp mắt kia.
Lại đêm tóc mái vén lên, vẫn là đôi mắt đẫm lệ mông lung màu đỏ tươi.
Lại bỏ tay xuống.
Lặp lại vài lần, cảm giác đầu tiên là kinh diễm, nói sao thì thiếu niên này lớn lên cũng thật đẹp, Thẩm Tu Trạch đi qua nhiều địa phương như vậy vẫn chưa thấy ai đẹp hơn cậu.
Thứ hai là cậu xác thực là một con tang thi, đặc điểm sở hữu của tang thi đều có nhưng lại cho người ta cảm giác giống nhân loại.
Cảm giác như biến dị nhưng không hoàn toàn.
Như này thì không thể xuống tay được.
Đối mặt với tang thi không có nhân tính, anh có thể không hề cố kỵ tàn sát. Nhưng tang thi này, hơi động một tí là rơi nước mắt thì mổ bụng sao được.
Thu hồi bàn tay đang nhéo cằm người ta, Thẩm Tu Trạch hạ mắt nhìn về phía bụng tang thi, lâm vào trầm tư.
Nhận thấy đối phương tầm mắt là ở bụng mình, cả người tang thi bèn hướng góc tủ quần áo trốn càng kĩ.
Tầm mắt từ bụng tang thi chuyển đến các bộ phận khác, cũng không thấy vết thương rõ ràng, theo lý thuyết chỉ có những tang thi sớm nhất vào ngày đầu tiên là đột nhiên biến dị còn những tang thi khác là lúc sau bị cắn mới lây nhiễm biến thành tang thi. Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Tu Trạch xách cổ áo sau gáy tang thi nhỏ, đem đối phương từ tủ quần áo xách đến trên giường, bắt đầu tìm kiếm miệng vết thương.
Lâm An bị dọa sợ, chân tay đồng loạt giãy giụa, nhìn qua như rùa đen bị lật bụng, trong lúc giãy giụa nghẹn đến đỏ cả mặt.
Không biết có phải sợ quá hay không, Lâm An từ lúc biến thành tang thi trừ bỏ gào một tiếng về phía Tiểu Phúc còn lại không có nói chuyện 'oa' một cái liền khóc.
- Hết chương 8-