Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kat (wattpad _solitude1909_)

Vì chứng sợ xã hội phát tác mà Lâm An trốn trong tủ thật lâu mới ra, ngay cả cửa cũng không dám lại gần, sợ gặp được những đồ ăn đáng sợ đó.

Nhưng cái đói thật sự quá khó chịu, chống đỡ được suốt 6 tháng, cậu cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Nằm co quắp trên giường, ánh mắt Lâm An tan rã, cả tang thi nhìn qua uể oải không phấn chấn rất đáng thương.

Trong bụng phát ra tiếng kêu ùng ục, thanh âm rất lớn hấp dẫn Tiểu Phúc chạy lại, nghiêng đầu nhìn bụng chủ nhân tựa hồ nghi hoặc chỗ đó sao lại kêu.

Chầm chậm duỗi tay che lại bụng xẹp lép, muốn cho nó bớt kêu nhưng âm thanh lại càng to hơn.

"Ùng ục ùng ục.."

Tiểu Phúc khiếp sợ mà mở to hai mắt, gác đầu lên mép giường nhìn chằm chằm, ánh mắt đen láy đầy tò mò.

Không để ý tới Tiểu Phúc bên cạnh, trong đầu Lâm An chỉ có một suy nghĩ

Đói đói đói đói đói đói....

Suốt 6 tháng cậu không ăn bữa cơm nào, đến việc cũng không làm nổi nữa. Bình thường một ngày tốn 12 tiếng quét tước vệ sinh còn 12 tiếng tìm một chỗ phát ngốc, hiện tại mỗi ngày chỉ quét dọn 5 tiếng, thời gian còn lại là để nằm liệt trên giường.

Bỗng nhiên, tang thi nằm trên giường chậm rãi đứng dậy, đứng được một nửa lại yếu ớt ngã xuống, tiểu tang thi đáng thương đói đến không đứng nổi.

Cố gắng thử rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là Tiểu Phúc hiểu ý chủ nhân, cắn ống quần đem cậu từ trên giường kéo xuống.

Lâm An người mềm oặt như sợi bún, từ trên giường xuống đất, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Phúc, cậu run run rẩy rẩy đứng lên.

Chậm rãi kéo kéo quần, ra khỏi phòng ngủ cậu nhìn chằm chằm cửa gỗ đen nhánh, hạ quyết tâm-

Ra cửa!

Ăn cơm!!

Mà đối mặt với thế giới đằng sau cánh cửa với cậu cũng không phải việc dễ dàng, nhớ tới tình cảnh hai lần trước, Lâm An chậm rì rì trong phòng chuẩn bị.

Sau một lúc lâu, một con tang thi giày dép kính râm khẩu trang găng tay đầy đủ hiên ngang ra cửa.

Lâm An đeo găng tay trắng đứng ở cửa, thử đặt tay lên then cửa sau đó lại hạ xuống.

Tới tới lui lui vài lần, không biết còn tưởng then cửa bị làm sao.

Tiểu Phúc sắp vội muốn chết, chủ nhân thế nào còn không mở cửa, không muốn ra ngoài sao?



Cuối cùng vẫn phải để nó, trong lúc chủ nhân co vòi bèn nhảy lên mở cửa.

Cửa chống trộm chậm rãi mở ra, ở thời điểm nhìn thấy hành lang giống như bãi rác, một cột nước tự nhiên hiện ra, gào thét xoay tròn nhằm về phía ngoài cửa quét sạch dơ bẩn hỗn độn rồi rút xuống qua cửa sổ hành lang.

Rốt cuộc cũng sạch hơn chút.

Vết máu ngoài cửa đã sớm biến thành màu đen quánh, nước cũng không thể rửa sạch nhưng ít ra tốt hơn trước nhiều.

Lén lút ngó xung quanh, xác nhận không có bất cứ động tĩnh gì, Lâm An thử bước ra một bước nhỏ.

Cuối cùng cũng được ra khỏi cửa! Tiểu Phúc vui muốn bay lên luôn, nhảy nhót chuẩn bị cùng chủ nhân đi ra ngoài lại phát hiện chủ nhân không lấy dây dắt chó.

"Gâu!"

Dây!

Bị tiếng kêu của Tiểu Phúc hấp dẫn sự chú ý, Lâm An quay đầu nhìn nó một cái rồi chuyển tầm mắt, lại cầm lấy bình xịt nhỏ màu hồng nhạt ở giá cạnh cửa.

Bình xịt ban đầu chưa thuốc khử trùng, qua 6 tháng thuốc cũng đã bay hơi hết, chỉ còn lại một cái bình không.

Lâm An cảm thấy bên trong hẳn phải có gì đó.

Ngay sau đó, cậu không có suy nghĩ mà phát động thủy dị năng, bình xịt lập tức đầy nước.

Nhìn bình xịt đã đầy, Lâm An thử thăm dò xịt xịt hai bên, hơi nước li ti bay trong không khí rơi xuống khắp nơi.

Tang thi nhỏ hài lòng, cầm bình xịt nhỏ thong thả đi ra ngoài.

Tiểu Phúc bị lơ:??

Nó hướng chủ nhân kêu vài tiếng, nhưng tang thi get được đạo cụ mới liền vừa chậm rãi đi ra ngoài vừa cầm bình xịt tới xịt lui, căn bản không để ý đến nó.

Nhìn chủ nhân sắp đi đến đầu cầu thang, Tiểu Phúc phát cáu, tủi thân ư ử vài tiếng lại thấy chủ nhân vẫn không quay lại. Nó chỉ có thể chạy nhanh về phòng ngủ của mình, ngậm một sợi dây dắt chó màu đen chạy thẳng ra khỏi cửa.

Đợi em với!

Cầu thang cũng đầy bụi bặm cùng rác rưởi, vốn tính lại rửa một chút nhưng lúc này Lâm An đã hết sức dùng dị năng, cậu đói quá rồi.

Thật cẩn thận tránh đi rác trên bậc thang, đồng thời dùng bình xịt xịt bậc thang tiếp theo, Lâm An mới chậm rãi bước xuống.

Tại cầu thang tầng 2, một bộ hài cốt hong gió khô queo ở góc, đó là Tóc Vàng bị Mặt Sẹo ăn sạch. Hài cốt không có người rửa sạch chỉ có thể lấy bộ dáng chết thảm ban đầu nằm ở đây.

Lâm An nhìn hài cốt trong góc, dùng bình xịt nhỏ phun phun mấy phát rồi tiếp tục vòng qua đi xuống dưới.

Rốt cuộc xuống dưới sân, tiểu khu nửa năm không quét tước thoạt nhìn rách nát hoang vắng, không có tiếng người, không có tiếng chim hót, yên tĩnh không tiếng động.

Tiểu Phúc vẫn đi ở đằng sau, thấy chủ nhân đứng yên bất động liền chạy nhanh lên trước, miệng ngậm dây dắt hướng về phía lâm An, ý bảo cậu nắm lấy dây.

Lâm An đeo kính râm mang khẩu trang cúi đầu nhìn chó nhỏ tới tới lui lui trước mặt, không rõ nó muốn làm gì, thờ ơ đứng yên.

Tiểu Phúc hết cách, chỉ có thể đem một đầu dây dắt đặt ở bên tay trống không của Lâm An, cậu theo bản năng nắm chặt.

Cắn đầu còn lại của dây dắt, Tiểu Phúc bắt đầu mang chủ nhân đi dạo phố.

Lâm An không xác định được muốn đi đâu, cậu muốn tìm thực vật, vì thế trước khi phát hiện chỗ có đồ ăn liền mặc kệ Tiểu Phúc kéo đi.

Vẫy cái đuôi lông xù, Tiểu Phúc vui vẻ đi ra hướng ngoài tiểu khu. Chó nhỏ thật lâu không được ra cửa một lòng nghĩ đến đi chơi, đương nhiên muốn đi chỗ nào xa xa tí.

Mơ hồ ngửi được hương vị của đồ ăn, hẳn là cư dân trốn tránh trong tiểu khu, Lâm An hai mắt sáng lên, hướng về chỗ đồ ăn bước đến nhưng mới bước được một bước đã bị Tiểu Phúc đằng trước lôi đi.

Tiểu Phúc một tuổi cũng chỉ là chó thành niên, tuy rằng sau khi mạt thế đến không có ra cửa nhưng thức ăn thì chưa bao giờ thiếu, dẫn đến vào thời mạt thế người người đói khát thì nó còn có cả mỡ béo. Chó béo vui vẻ dạo phố hoàn toàn không ý thức được chủ nhân muốn đi nơi khác, một lòng một dạ kéo chủ nhân đi ra bên ngoài tiểu khu.

Lâm An một tay cầm bình xịt, một tay nắm dây dắt, hai tay đều nắm thật chặt, không ý thức được có thể buông tay nên chỉ có thể trơ mắt bị kéo khỏi đồ ăn càng ngày càng xa.



Lâm An cả đường đều muốn quay lại mà không được, cực kỳ buồn, lần đầu hướng Tiểu Phúc phát ra tiếng gầm gừ.

Lâm An: "Grừ!"

Chó con phía trước dừng chân.

Tang thi nhỏ tưởng nó nghe hiểu, vôi vàng quay lại, kết quả Tiểu Phúc chỉ là nhấc chân sau lên làm ra hành động đánh dấu lãnh thổ rồi lại đi tiếp.

Tang thi nhỏ chậm chạp lại bị dắt đi, còn chưa kịp ngửi lại xem đồ ăn ở chỗ nào đã bị kéo ra khỏi tiểu khu.

Bên trái tiểu khu là một công viên, bên phải là một tòa cao ốc đang thi công dở, Tiểu Phúc nhìn nhìn hai bên, lựa chọn công viên.

Điii~

Đi công viên chơi~

Tiểu Phúc ban đầu còn nghĩ đến chủ nhân phía sau, tốc độ cũng không nhanh, nhưng nghĩ đến đi chơi công viên không tự chủ liền chạy bước nhỏ.

Tang thi phía sau nghiêng nghiêng ngả ngả chạy theo, lêch cả kính râm trên mặt.

Tuy rằng xung quanh rất hẻo lánh nhưng trên đường vẫn có mẫy con tang thi vật vờ, chúng nó quần áo cũ nát, tóc tai bù xù, trên người trên mặt toàn mấy vết nâu đen, là khi ăn người bị dính lên.

Nhóm tang thi ngửi được mùi thịt, đồng loạt quay về một hướng kích động.

Không bao lâu một con chó xuất hiện ở trong tầm nhìn của đám tang thi, còn sinh vật bị kéo nghiêng ngả ngã trái ngã phải đằng sau bị ngó lơ.

Chó tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, tang thi sôi nổi gào rống về phía Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc thông minh nhưng lại rất nhát gan.

Khi còn nhỏ nó bị con người bắt nạt dẫn đến dù biết mở cửa nhưng trước giờ đều không dám tự ra ngoài, chỉ đợi chủ nhân dắt theo mới dám ra.

Nhìn thấy nhiều "người" chạy về phía mình như vậy, nó đứng sững lại, khiếp sợ lùi lại mấy bước sau đó nhìn chủ nhân.

Rốt cuộc cũng dừng, kính râm trên mặt Lâm An đã sắp rơi đến nơi, cậu mơ màng nhìn xung quanh không biết sao lại ở đây.

Bỗng nhiên Lâm An nhìn thấy một đám người xông tới, tanh hôi khó ngửi, biểu tình khủng bố dữ tợn, lộ ra vẻ đói khát điên cuồng, mỗi một điểm đều làm An tang thì có thói ở sạch sợ hãi không thôi.

Phản ứng đầu tiên là tìm tủ quần áo, cơ mà nhìn quanh bốn phía không có tủ quần áo quen thuộc, chỉ có thể quay đầu chạy.

Lâm An chạy chậm rì rì đằng trước, mấy tang thi chậm rì rì đuổi đằng sau.

Đám tang thi này ở chỗ hẻo lánh, không có đồ ăn nhiều dẫn đến cũng không có đủ năng lượng, chạy chậm y như Lâm An.

Tiểu Phúc thấy chủ nhân bắt đầu chạy trốn liền giác ngộ, chủ nhân cũng không đánh lại đám "người" này!!

Chó con nhát gan lập tức quay đầu chạy, vượt cả mặt Lâm An, Lâm An bị nó kéo tốc độ tức khắc nhanh hơn không ít.

Chỉ là chạy nhanh quá rơi mất kính râm rồi.

Đám tang thi dần bị bỏ xa, bọn họ bị đuổi chỉ có thể hướng về bên trái ngược đường để chạy trốn, vừa lúc chạy tới tòa nhà đang xây dở.

Chủ đầu tư của tòa nhà này vướng vào nợ nần không trả lương cho công nhân, hai bên cãi nhau dẫn tới tòa nhà bị bỏ đó, ngày thường rất ít người lui tới. Trước kia Lâm An còn lén để Tiểu Phúc ở đây mấy lần vì chó nhỏ cần một chỗ tạm thời, mà nơi này không có người, đối với Lâm An mà nói là địa điểm thích hợp nhất.

Tang thi phía sau không đuổi theo nữa, Tiểu Phúc đi loanh quanh khu vực dưới tòa nhà ngửi tới ngửi lui, thỉnh thoảng "đánh dấu" một cái.

Lâm An mờ mịt nhìn chung quanh, cậu rõ ràng ra ngoài kiếm ăn, nhưng đồ ăn đâu?

Ở đâu?

Tiểu Phúc vui vẻ chơi đùa, Lâm An mờ mịt tìm đồ ăn, tang thi cùng chó nhỏ của mình đều không chú ý tòa nhà bỏ hoang kia cùng nửa năm trước có điểm khác biệt.



Ban đầu tòa nhà đã cơ bản dựng xong dàn giáo, nhưng hiện tại chỗ đó bị phá tan tành, giống như bị tác động mãnh liệt, chỉ còn lại hơn một nửa.

Lâm An lại ngửi được mùi đồ ăn, hơn nữa ở gần đây, cậu giương mắt tìm kiếm, phát hiện một bàn tay ở giữa đống đất đá chồng chất gần đó.

Đối phương đã chết, có vẻ bị tòa nhà sụp xuống đè chết, cánh tay dính đầy máu cùng hỗn hợp xi măng cát sỏi ngoan cường bất khuất vươn ra ngoài-

Lâm An nhìn nhìn, dùng bình xịt nhỏ xịt cánh tay kia.

Nước bẩn màu xám chảy dọc xuôi theo cánh tay.

Lâm An:...Thôi lại tìm cái khác vậy.

Nhóm đồ ăn tử trạng thảm thiết, bị đè dưới đống đổ nát có lôi cũng không lôi ra được, trông đen như thể hòa làm một với đám đất đá, trông có vẻ không ăn được.

"Òng ọc òng ọc"

Bụng lại kêu.

Lâm An tủi thân cực kỳ, ăn một bữa cơm sao khó đến thế?

Tiểu Phúc ngửi tới ngửi lui khắp nơi hình như phát hiện ra cái gì, đột nhiên chạy đến một hướng.

Tang thi nhỏ còn đang buồn bã liền bị kéo đi.

Đằng sau tòa nhà bỏ hoang có một rừng cây nhỏ, giữa rừng có một người đàn ông nửa sống nửa chết nằm đó.

Tiểu Phúc tiến lên ngửi ngửi, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm An.

Đây là đồ ăn hoàn chỉnh nhất mà Lâm An phát hiện được, tuy rằng trên mặt dính tro bụi, cơ thể nhiều chỗ còn đang chảy máu, nhưng sự sống tràn trề cùng hương máu thịt mới mẻ quả thực quá mê người.

"Ực!"

Lâm An nuốt nước miếng, nhìn hoàn cảnh bất ổn xung quang liền chuẩn bị đem đồ ăn về nhà ăn. Rửa sạch sẽ chắc chắn ăn rất ngon!

Chậm rì rì cầm bình xịt xịt vài cái coi như tiêu độc, tang thi nhỏ thông minh cất bình xịt vào trong túi, bỏ dây dắt chó ra, hai tay kéo đồ ăn chuẩn bị về nhà.

Chỉ là đi được vài bước, cậu đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lơ mơ nhìn bốn phía.

Đây là chỗ nào?

Nhà ở đâu?

-Hết chương 6-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK