Edit: Kat
CHƯƠNG 2
Ánh mặt trời chiếu rọi, thành phố Sơ Hi bắt đầu một ngày làm việc mới. Cơn mưa sao băng tối qua lộng lẫy huyền ảo cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt thường ngày của mọi người.
"Eo, sao tự nhiên lại lên mụn." Cô gái mặc đồ công sở đứng trước gương bất mãn oán giận.
Cô gái trong gương chau mày, nốt mụn đỏ trên chán cực kì nổi bật.
"Tối hôm qua còn không có, này giờ đi làm sao." Cô thử dùng tóc che đi nhưng nốt mụn mọc ở ngay giữa trán, che thế nào cũng không xong.
Kem che khuyết điểm cũng không thể che được mụn lớn như thế, cô gái ném đồ makeup xuống bàn, cau có: "Phiền chết, đi làm kiểu gì cũng bị nói"
Rầu rĩ đi xuống nhà ăn, nhìn ba mẹ đang ăn bữa sáng, cô bỗng phát hiện sắc mặt ba mẹ hôm này có điểm kì quái.
"Ba mẹ, tối qua ngủ không ngon sao? Sắc mặt hai người sao trông kém như vậy." Cô gái vừa cắn trứng chiên vừa hỏi.
Ba mẹ nghi ngờ ngẩng đầu: "Làm gì có, ba mẹ hôm qua ngủ sớm mà. Có mà con ý, tối hôm qua xem sao băng rồi ngủ muộn, lên mụn rồi kia kìa, đã dặn bao nhiêu lần là không được thức khuya..."
Cô gái cắn hai miếng là xong miếng trứng, vội vàng cầm túi chuẩn bị ra cửa: "Vâng vâng, ây dà, rõ ràng sắc mặt hai người còn kém hơn cả con mà cứ nói mãi, ngày nào cũng nói con nghe mòn cả tai rồi."
Chạy ra đến cửa, bỗng nhiên nghĩ tới gì, cô liếm môi quay lại: "Đúng rồi mẹ, nay mẹ đi chợ mua thịt, tối cả nhà ăn thịt kho tàu đi."
"Vừa ba mẹ cũng nói chuyện này, yên tâm lát nữa liền đi mua thịt."
Tại các siêu thị cùng cửa hàng, từ sáng đến giờ cực đông khách đến mua thịt. Thịt bị chặt thành từng miếng, máu loãng đầy trên thớt, rõ ràng còn mang mùi tanh nhưng trên mặt khách đến mua lại lộ vẻ thèm nhỏ dãi, thịt sống đỏ tươi như biến thành sơn hào hải vị.
Đến 12 giờ trưa, mọi người đều bắt đầu ăn cơm, nhưng mà cơm hôm nay ăn hình như vị hơi lạ, ăn còn chả no.
Rõ ràng đang ăn cơm mà vẫn thấy đói bụng, còn thèm ăn gì đó---
Tự nhiên thèm thịt thế nhờ.
********
Lâm An cũng đang chuẩn bị ăn cơm.
Có điều đồ ăn của cậu là con cún đất nhỏ vàng nhạt, răng nanh nhọn hoắt chỉ cách cổ nó mấy centimet, giây tiếp theo là có thể cắm vào cổ, máu tươi trào ra.
Nhận thấy hơi thở của chủ nhân đằng sau càng ngày càng gần, Tiểu Phúc quay đầu. Thấy miệng chủ nhân đang mở to ghé sát, nó chớp chớp mắt, vui sướng vẫy đuôi.
Vì Lâm An có thói ở sạch nên ngày thường cùng Tiểu Phúc tiếp xúc thân mật nhất chỉ có xoa xoa đầu, cùng lắm là giúp chải lông đánh răng tắm rửa chứ chưa ghé sát như này bao giờ.
Tiểu Phúc vui cực kỳ, vẫy đuôi thân mật liếm liếm mặt chủ, sau đó quay đít cắm đầu vào bát cơm.
Đối với Lâm An, nó hoàn toàn không có cảnh giác, chỉ có vui mừng quen thuộc.
Lâm An chuẩn bị cắn cổ con mồi cứng nhắc tại chỗ, đôi mắt dần trợn to.
Hiện tại khứu giác, thị giác cùng thính giác của tang thi An đều phi thường nhạy bén, cậu có thể ngửi được mùi máu tươi dưới da lông Tiểu Phúc thì tất nhiên cũng sẽ ngửi được các mùi khác.
Thức ăn cho chó vị thịt gà, thêm hỗn hợp nước miếng bị liếm trên mặt, đống mùi kì quái này chui hết vào mũi Lâm An---
Ọe~
Vừa lăn vừa bò mà chạy, dù hiện tại cậu không có lý trí và ký ức nhưng chỗ bị liếm trên mặt cứ như bị ăn mòn, làm cậu khó chịu ghê gớm, hận không cả đem cả cái mặt đi...
Đi đâu?
Lâm An không biết, cậu chỉ có thể thay đổi đủ loại biểu cảm khiếp sợ kinh ngạc ghê tởm trên măt.
Thật khó chịu, trên mặt khó chịu quá, toàn nước miếng, ọe~
Tiểu Phúc rốt cuộc ăn no, bát inox sáng bóng soi được cả mặt chó, sạch hơn đem rửa.
Thỏa mãn liếm mép ra khỏi phòng ngủ, nguyên bản muốn đi phơi nắng lại nhìn thấy chủ nhân đang xoay vòng vòng ở phòng khách, cún nhỏ no nê nhẹ nhàng đi đến bên người chủ, ngửa đầu cọ cọ.
Anh ơi, xoa xoa~
Dù vẫn rất đói bụng, cũng vẫn ngửi được mùi máu tươi ngon nhưng phát liếm vừa rồi sát thương quá mạnh, Lâm An theo bản năng tránh đi.
Cún nhỏ nghiêng đầu:??
Không hiểu sao lại không được sờ, Tiểu Phúc tiếp tục cọ tới đối phương.
Lâm An lại tránh.
Nghĩ đây là trò chơi mới, Tiểu Phúc vui vẻ đuổi theo chủ nhân. Nhưng lâm An thật sự quá châm, chưa được hai bước đã bị đuổi kịp.
Tiểu Phúc đuổi kịp lại vui vẻ chạy ra xa, rồi lại đuổi lại, cả cún vui vẻ cực kỳ, nó thích trò này! Thợ săn và con mồi đổi vai, thợ săn hung tàn ban đầu bị nước miếng đánh bại, chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Lâm An thong thả(?) chạy trốn, cuối cùng bị con cún chỉ biết phun nước miếng kia đuổi vào phòng rửa mặt.
Không biết có phải do kích thích quá lớn không mà Lâm An thông minh bất ngờ, trước khi Tiểu Phục chạy vào phòng rửa mặt đã biết đóng cửa lại.
Đứng ở sau cửa một lúc, xác định sinh vật có nước miếng vị thịt gà kia không vào được, Lâm An mới thong thả xoay người.
Ngay lập tức bị người trong gương dọa hết hồn.
Rụt rổ trợn mắt nhìn người trong gương, mà khuôn mặt trong đó cũng có biểu tình giống cậu, sợ hãi y nhau.
Lâm An đau óc nhìn nửa ngày, cũng không ý thức được trong gương là chính mình, còn muốn vươn tay sờ người ta, kết quả chỉ sờ được mặt kính cứng rắn lạnh lẽo. Không cảm nhân được mùi máu thịt, tang thi đang đói bụng rất nhanh không còn hứng thú với người trong gương.
Cậu hiện tại ngoài cảm thấy đói thì cảm giác lớn nhất là trên mặt rất khó chịu. Bắt đầu từ mảng da trên mặt dần dần lan ra khắp người, phảng phất cả người đều ngứa ngứa, lại giống như nhìn thấy vô số vi khuẩn cùng vết bẩn từ trên người không ngừng sinh sôi, lây nhiễm xuống sàn nhà, vách tường rồi bao phủ toàn không gian.
Lâm An thậm chí muốn xé mảng da này xuống nhưng ngón tay run rẩy một hồi cũng không dám sờ vào mặt.
Ngón tay cũng sẽ bị bẩn mất.
Cậu muốn đi...đi rửa mặt.
Lâm An cuối cùng cũng nhớ ra mình muốn làm nhất là gì.
Cậu mờ mịt cúi đầu tìm khắp nơi, muốn tìm nước rửa mặt nhưng là bồn rửa tay sạch sẽ trơn bóng, một giọt nước cũng không có, trên giá treo khăn lông mềm mại khô ráo, chả chỗ nào có nước cả.
Chỉ có bồn cầu là có chút nước...
Cơ mà Lâm An đầu óc ngu ngơ lại hoàn toàn không có ý định sử dụng nước trong bồn cầu, còn có chút ghét bỏ mà tránh đi.
Tìm thật lâu thật lâu, trong lúc vô ý đụng vào vòi nước màu bạc ở bồn rửa tay làm dòng nước trong suốt chậm chậm chảy ra, cậu mới tìm được nước rửa mặt.
Như một thói quen, Lâm An cong lưng rửa mặt. Vào giây phút dòng nước chảy đến mặt, cảm giác khó chịu liền biến mất.
Dòng nước không ngừng lướt qua đôi tay, từ mỗi ngón tay, từ mỗi khe hở chảy đi, nắm không được giữ không xong. Nhưng chính dòng nước như vậy lại làm Lâm An vô cùng an tâm, giống như cá nhỏ ở hồ cạn rốt cuộc tìm thấy nguồn nước sinh tồn, bình tĩnh mà yên bình.
Lâm An vẫn luôn rửa mặt, mũi cậu cực thính, trên mặt có tí mùi gì đều ngửi được.
Mãi đến khi không ngửi thấy mùi nước miếng vị thịt gà cậu mới dừng lại.
Đem khuôn mặt ướt đẫm ngước lên, tóc mái đã ướt nhẹp hết, đôi mắt đỏ tươi nhìn đơn thuần sạch sẽ lại không có tiêu cự, trông cứ ngu ngơ.
Ngoài cửa bỗng có tiếng đập, ba cái nhẹ nhàng có quy luật, sau đó là một giọng nam trẻ tuổi: "Lâm tiên sinh, cơm trưa của ngài ta để ở cửa, bữa sáng cũng ở đây, ngài nhớ lấy cả vào nhé."
Lâm An không chỉ nghe thấy được âm thanh mà còn nghe được mùi máu thịt tươi mới, mùi vị thơm ngon hơn cái sinh vật phun nước miếng kia vô số lần, cơn đói vừa quên đi lại ùn ùn kéo đến.
Cơm! Cơm ở ngoài cửa!!
Lâm An hé miệng lập tức xoay người, muốn đi tìm hương vị tươi ngon kia.
Kết quả đập đầu vào cửa.
???
Vừa rồi vì trốn Tiểu Phúc cậu đã vô tình đóng cửa lại, bây giờ lại không biết mở, chỉ biết dùng đầu nỗ lực đẩy như muốn đẩy sập cửa.
Cửa gỗ không chút sứt mẻ.
Mùi đồ ăn càng ngày càng xa, Lâm An vội vã dùng đầu đập cửa cái một.
"Bộp! Bộp!"
Tiếng đập ngày một lớn, nhưng người đưa cơm đã sớm đi xa, trong phòng chỉ có Tiểu Phúc nghe được âm thanh.
Lâm An bình thường rửa mặt cũng sẽ đóng cửa nên cún nhỏ thấy chủ nhân vào phòng rửa mặt liền tự chạy đến ban công phơi nắng, nghe tiếng đập cửa cũng chỉ nhắm mắt vẫy nhẹ đuôi. Dù sao tiếng đó ngày kêu ba cữ, cún nhỏ đã quen, sáng nay lúc kêu chủ nhân còn chưa ngủ dậy đâu.
Nhưng nghe thấy tiếng đập phát ra từ phòng rửa mặt, lỗ tai cún giật giật, đứng phắt dậy.
Xác nhận là từ chỗ chủ nhân, Tiểu Phúc chậm rãi đi đến cửa phòng rửa mặt, nghe tiếng đùng đùng bên trong, nhìn một lát rồi đột nhiên vươn nửa người lên, cố gắng muốn dùng chân trước đạp then cửa.
Tiểu Phúc nỗ lực nhảy nhảy, không biết thử bao nhiêu lần rốt cuộc thành công chạm chân trước vào then cửa, mở cửa.
Cún nhỏ thông minh thuận lợi giải cứu chủ nhân khỏi WC.
Lâm An mặt liệt đi từ bên trong ra, trán đỏ bừng một mảng, đôi mắt đỏ đầy nước, từng giọt từng giọt chậm rãi chảy xuôi theo gương mặt vô cảm, lông mi cong vút cũng ướt nhẹp, không biết do đập đầu vào cửa đau hay do đồ ăn chạy mất mới khóc, trông vừa thương vừa hài.
Đã hoàn toàn không ngửi thấy mùi máu bên ngoài, Lâm An chậm rãi tới cửa, nhìn bữa sáng bữa trưa dưới đất chả muốn ăn tí nào. Cậu hai mắt hồng hồng đứng dựa tường, cứ như muốn chờ đồ ăn tự vác xác tới lần nữa.
Tiểu Phúc cũng ngồi xổm ở cửa một lát, Lâm An hoàn toàn không để ý tới nó. Ký ức bị liếm mặt thật sự bất ổn khiến cậu gạt bỏ con chó đầy nước miếng này khỏi menu.
Qua nửa giờ, Lâm An vẫn còn đứng.
Tiểu Phúc đã tự chạy vào phòng tìm đồ chơi chơi, bên ngoài vẫn không có ai tới.
Lâm An sờ sờ bụng, thất vọng cúi đầu.
Nháy mắt khi cúi xuống, hai mắt cậu đột nhiên dính chặt vào một chỗ.
Trên sàn nhà màu gỗ nhạt, một giọt nước trong suốt đường đường chính chính nằm ở đó.
Đó là từ trên người Lâm An rơi xuống, cậu chỉ nhớ rửa mặt lại quên mất lau khô, cả khuôn mặt ướt dầm dề liền đi ra, tóc mái cùng ngón tay cũng vẫn nhỏ nước.
Chậm rãi quay đầu lại, vệt nước kéo theo từ cửa phòng rửa mặt đến chân cậu.
Cùng với Tiểu Phúc vừa đi qua, dấu chân chó đầy đất.
Ngơ ngác nhìn vết nước trên sàn nhà, Lâm An lại bắt đầu khó chịu.
Trông khó chịu quá, không lau khô thật là khó chịu.
Cho dù không có ký ức thì việc đã làm vô số lần cũng sẽ tạo nên phản xạ cơ thể. Lâm An tìm được cây lau nhà, chậm rì rì mà lau sàn, thậm chí khi cây lau nhà bẩn còn biết đem đi giặt rồi về lau sàn tiếp.
Nhìn sàn nhà sáng lấp lánh, Lâm An bên ngoài mặt liệt bên trong lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tiếp đó liền thuận lý thành chương mà lau bàn, lau đồ gia dụng.
Tiểu tang thì chăm chỉ đang lau bàn ăn đột nhiên ngừng lại, đầu lệch ra ngoài cửa.
Lại ngửi thấy mùi thịt tươiii
Tuy rằng không phải người ban nãy nhưng lần này đồ ăn so ban nãy còn nhiều hơn.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên ngoài hành lang, hướng về chỗ này bước tới, càng ngày càng rõ. Lâm An càng lúc càng ngửi được hương thơm mãnh liệt.
Một, hai, ba, bốn món ăn lận!
Rầm!
Lâm An không khống chế được nước miếng chảy ra, cậu đã đói bụng thật lâu vứt giẻ lau trong tay, lảo đảo nghiêng người chạy ra cửa.
Cậu vẫn không biết mở cửa, chỉ có thể cách tấm cửa ngửi ngửi mùi thịt người tươi mới bên ngoài.
Đói quá đii, muốn ănnn
Tiếng đập cửa bộp bộp vang lên, cùng một giọng nói lười nhác: "Tiểu An, ta biết ngươi ở nhà, mở cửa đi"
Vốn đang sốt ruột há miệng ăn cơm, Lâm An nghe được âm thanh quen thuộc bỗng nhiên như bị ấn nút tạm dừng, đồng tử co lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
-Hết chương 2-