• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Tĩnh

Lâm Cảnh sống đến bây giờ, đây là lần đầu thua trong tay một người phụ nữ.

Anh cũng không có kinh nghiệm giải quyết chuyện của phụ nữ, vẫn là phụ nữ quá phiền toái.

Anh tự nói với mình, cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ nhiều thủ đoạn mà thôi, xem như nếu anh thực sự thích, cũng có thể quên rất nhanh.

Cả căn phòng chìm trong bóng đêm, anh nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại.

Vào bữa sáng ngày hôm sau, ông nội Lục vui vẻ nói với ông nội Lâm: “Thị trấn Thanh Dương là một khu phong cảnh cổ trấn ở thành phố Giang, núi cao nước trong, nơi ăn uống cũng tốt, một lát nữa chúng ta lên đường, trên đường đi tôi sẽ từ từ giới thiệu cho ông.”

Ông nội Lâm cũng rất hứng thú, liên tục nói: “Thật tốt. Đã rất nhiều năm rồi tôi không được đi lui đi tới như bây giờ.”

“Vậy không được nha. Chúng ta tuổi càng lớn càng phải ra ngoài vận động, thân thể mới khỏe mạnh được. Còn sự nghiệp ấy, đã có bọn nhỏ lo rồi, hiện giờ không cần chúng ta nhọc lòng làm gì.”

Ông nội Lâm cười nói: “Ông nói đúng, bây giờ là lúc chúng ta chỉ nên hưởng phúc thôi.”

Hai người đang thảo luận sôi nổi, tài xế từ bên ngoài đi vào, nói: “Lão gia, xe đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể đi được.”

“Tốt tốt tốt.” Ông nội Lục cực kì vui vẻ, vội vàng bảo dì Dương thu dọn hành lí đưa cho tài xế, để lên xe trước.

Bởi vì chuyến đi này xem như là du lịch ngắn ngày, chỉ ở lại thị trấn Thanh Dương hai ngày nên đồ dùng tất yếu thường ngày là không thể thiếu.

Ông nội Lục vừa nói, lại gọi Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết, đồ của cháu đâu? Nhanh lên lấy xuống đi, chuẩn bị lên đường rồi.”

Lục Chẩm Tuyết ngồi im không nhúc nhích. Tối hôm qua cô và Lâm Cảnh đã xích mích cãi cọ, nên không muốn đi chút nào.

Ông nội Lục lập tức nói: “Sao lại không đi được? Cái con nhóc này, mau mau, đi lên lấy hành lí xuống, đã đồng ý là cả nhà cùng đi, sao cháu có thể không đi được.”

Anh họ cả Lục Phong cũng vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy. A Tuyết em mau lên lấy đồ đi, ông nội Lâm và Lâm tổng hiếm lắm mới đến một lần, đúng lúc em có thể làm hướng dẫn viên cho Lâm tổng luôn.”



Lâm Cảnh ngồi ở ghế đối diện, nghe vậy thì ngước mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết một cái.

Cô cảm thấy có chút phiền lòng nhưng ông nội đã nói như vậy, cô cũng không thể tìm cách không đi được. Cô phiền muộn một hồi, cuối cùng vẫn đứng lên, xoay người đi lên lầu lấy hành lí xuống.

Thị trấn Thanh Dương cách thành phố ba tiếng đi xe, ông nội và ông nội Lâm ngồi một chiếc xe, Lục Chẩm Tuyết và mẹ, còn có bác hai và anh họ cả cùng ngồi một chiếc xe, chỉ có Lâm Cảnh đơn độc lái một chiếc xe nữa.

Đoàn người nhộn nhà nhộn nhịp, xuất phát vào lúc chín giờ sáng, buổi trưa đến khách sạn rừng cây ở thị trấn Thanh Dương vừa đúng mười hai giờ.

Điều kiện của khách sạn rất tốt, tỉ lệ xanh hóa rất cao, đứng ở bên ngoài giống như được hòa mình vào một công viên cây cối um tùm vậy.

Lục Chẩm Tuyết đến phòng xong cũng không muốn ra khỏi cửa nữa, cô nằm trên ban công ngắm phong cảnh bên ngoài, mẹ bảo cô thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm nhưng cô lại không muốn ra ngoài nữa, chỉ nói: “Mẹ, con hơi không thoải mái, nên con không đi ăn cơm trưa đâu.”

Mẹ Lục vội vàng đi từ trong ra, đứng bên cạnh cô, giơ tay lên sờ trán, hỏi: “Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Có phải bị say xe không?”

Lục Chẩm Tuyết kéo tay mẹ, lắc đầu nói: “Không sao ạ, chỉ là hơi mệt nên con muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Mẹ Lục thấy mặt con gái mình uể oải, bà đứng dậy đi vào trong rót một cốc nước ấm, bưng ra đưa đến cho Lục Chẩm Tuyết, lại thương xót sờ lên trán cô, “Vậy con nghỉ ngơi một lúc, lát nữa mẹ mang thức ăn về cho con.”

Lục Chẩm Tuyết cong mắt cười, “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Lục cũng cười, sờ đầu con gái mình cái nữa, lúc này mới đứng dậy đi ra bên ngoài.

Điều kiện của khách sạn rất tốt, không khí trên ban công mát mẻ, Lục Chẩm Tuyết ngồi trong khách sạn cả ngày, ngay cả cơm tối cũng không ra ngoài ăn.

Buổi tối tại nhà hàng của khách sạn, lúc mẹ Lục đi vào phòng bao, ông nội Lục vội hỏi: “A Viện, tại sao chỉ có mình con vậy? Con nhóc tư đâu.”

Mẹ Lục cười cười, nói: “A Tuyết hơi không thoải mái, nên con để con bé nghỉ ngơi, một lát nữa con mang chút đồ ăn về cho nó.”

Ông nội Lâm cũng quan tâm hỏi: “Sao đột nhiên lại không thoải mái? Khó chịu chỗ nào sao? Có cần phải đến bệnh viện không?”

Mẹ Lục cười nói: “Không cần không cần, ngồi xe lâu nên nó mệt ấy mà, ông đừng lo lắng ạ.”

Bà kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh bác hai, cười nói: “Mọi người ăn cơm đi, cơm tối nay trong rất ngon đấy ạ.”

Đêm nay Lâm Cảnh lại cảm thấy phiền muộn, anh không thể nói rõ nguyên do, rõ ràng đã nhắc nhở bản thân không nên nghĩ đến Lục Chẩm Tuyết nữa nhưng vẫn không khống chế được mà nhớ đến cô.

Sau bữa cơm tối, các trưởng bối ra ngoài đi dạo chợ đếm, Lâm Cảnh không muốn ra ngoài nên ở lại khách sạn, anh đứng dưới mái hiên bên trong vườn hoa, vốn đã rất phiền muộn trong lòng, Lục Phong còn không ngừng lãi nhãi về hạng mục công trình với anh, muốn anh giao cho anh ta một hạng mục để làm.

Lâm Cảnh luôn luôn ghét những người không có năng lực mà chỉ muốn đi đường tắt thế này.

Nếu như là trước đây, mặt anh đã sớm u tối nhưng hôm nay anh cần phải để mặt mũi cho Lục Chẩm Tuyết, nên mới kiềm chế không nổi giận, kiên nhẫn lắng nghe ý tưởng và phương án của anh ta.

Kết quả Lục Phong chỉ biết nói suông, anh hỏi chi tiết, anh ta không trả lời được, đúng là có tài khoác lác hơn người, Lâm Cảnh nghe đến cuối cùng, vẫn không kiềm được mà nổi giận, anh phiền lòng nói: “Vậy nên anh ngoại trừ nói huênh hoang ra thì còn làm được gì?”

Lục Chẩm Tuyết đi từ bên trong ra, cô đứng bên mái hiên của hành lang, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt mất kiên nhẫn của Lâm Cảnh nhìn anh cả của mình và nói một câu như vậy.

Mà anh cả còn đang cố gắng cung kính cẩn thận, nói xin lỗi không dứt: “Lâm tổng, ngài đừng nóng giận, những gì ngài vừa nói tôi sẽ suy nghĩ lại thật kĩ, ngài đừng nóng giận—–“



Lục Chẩm Tuyết thấy anh họ cả của mình nói chuyện dè dặt với Lâm Cảnh như thế, giống như đang muốn phân cao thấp địa vị, nhất thời cô không khống chế được sự tức giận, sãi bước đi đến kéo anh họ ra sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh: “Lâm Cảnh, nếu anh đã không nhìn nổi người nhà chúng tôi, vậy anh còn đến đây làm gì? Anh cao cao tại thượng như vậy, nhà chúng tôi trèo cao không nổi cũng không có ý định sẽ trèo cao, anh không cần ném sắc mặt cho chúng tôi nhìn.”

Lâm Cảnh nhíu chặt mày, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm, hỏi ngược lại cô: “Tôi làm cái gì? Lục Chẩm Tuyết, cô chưa hiểu gì đã vội chụp mũ tôi, vậy cô nói cho tôi biết, tôi coi thường gia đình nhà cô lúc nào, ở đâu?”

Lục Chẩm Tuyết không sợ trời không sợ đất, mặt đối mặt với anh, “Trong lòng anh không biết sao? Ban đầu anh từ hôn không phải là do anh nghĩ nhà chúng tôi có mưu đồ, muốn trèo cao tới anh sao? Dù anh có một trăm trái tim lương thiện, dù cho đàn ông trong thiên hạ đều chết sạch, tôi cũng sẽ không gả cho anh.”

Sắc mặt Lâm Cảnh trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào Lục Chẩm Tuyết, trong mắt như có một tầng băng lạnh bao phủ. Anh không giải thích, cũng lười giải thích, chỉ hỏi một câu: “Thế nên ở trong lòng cô, tôi chính là người như vậy?”

Lục Phong thấy hai người gươm súng sẵn sàng sắp sửa cãi vả, anh ta vội vàng kéo Lục Chẩm Tuyết: “A Tuyết à, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa nhé.”

Anh ta một bên kéo Lục Chẩm Tuyết, một bên lại vội vàng nói xin lỗi với Lâm Cảnh, sau đó lôi kéo Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài.

Lục Chẩm Tuyết bị kéo ra một đoạn khá xa, cô tức giận hất tay anh họ cả ra, “Anh cả, anh làm gì mà phải xin lỗi anh ta chứ? Anh không nhìn ra anh ta coi thường mình sao? Lục gia chúng ta đã là gì mà để cho anh ta giẫm đạp dưới bàn chân như vậy.”

Lục Phong vội vàng nói: “Không phải không phải, là Lâm tổng hỏi anh một vài vấn đề, anh không trả lời được thôi.”

“Vậy anh ta dựa vào cái gì? Cứ xem như anh không trả lời được thì làm sao? Anh ta dựa vào cái gì mà xem thường anh như vậy.”

“Không phải không phải như vậy.” Lục Phong trở nên cuống cuồng, anh ta cảm thấy hơi xấu hổ, nói: “Là anh muốn xin Lâm tổng giao cho mình một hạng mục, anh ấy hỏi anh một vài vấn đề, anh lại không trả lời được. Hơn nữa ấn tượng của Lâm tổng về anh hình như không tốt lắm.” Anh ta vừa nói, vừa thở dài một hơi, lại nói: “Không phải trước đó anh đã nhận một hạng mục từ tập đoàn Hằng Tịch đó sao, kết quả mới vừa vào không mấy ngày đã gây họa nên bị yêu cầu rút lui. Sau đó anh lại nghe bảo em và cậu ấy có hôn ước, anh nghĩ sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà nên đã đi qua xin cậu ấy….”

Lục Chẩm Tuyết sững sốt, “Cái gì?”

Lục Phong xấu hổ nói: “A Tuyết, em đừng nói anh không có năng lực. Anh cả đây không có tiền đồ giống anh hai của em, càng không giống anh ba của em. Em cũng biết mà, từ nhỏ đến lớn, mẹ anh vẫn luôn so sánh anh với các em, anh muốn tạo ra được một chút thành tích gì đó, nên muốn tranh thủ thôi.”

Lục Chẩm Tuyết nghe vậy, mày khẽ chau lại.

Thật ra tâm địa người anh họ cả này không xấu, khi bé cũng rất nhường nhịn anh em bọn họ, chẳng quả là anh ấy không có tư chất tự nhiên như anh hai và anh ba, bác hai lại là người luôn hiếu thắng, khi bé thường xuyên đánh chửi, mắng anh cả ngu xuẩn, cái gì cũng muốn anh cả đi tranh giành, dần dần tính cách người anh này biến đổi, trở nên hiếu thắng, hấp tấp và kích động, muốn làm được việc nhưng lại khiến mọi thứ rối tinh rối mù cả lên.

“Lâm tổng có thể có thành kiến với anh, nhưng chắc chắn không phải nhằm vào em, cũng không hề đụng chạm đến nhà chúng ta. A Tuyết, em đừng gây chuyện với Lâm tổng làm gì.”

Lục Chẩm Tuyết nhíu mày, cô nói: “Anh cả, anh đừng đi cầu xin anh ta. Anh ta là đại thiếu gia, trong mắt vốn luôn coi thường những người như chúng ta, cần gì phải tự tìm đến cửa để cho anh ta khinh miệt chứ.”

Lục Phong gật đầu, “Anh biết rồi.”

Lục Chẩm Tuyết nhìn anh cả của mình, lại an ủi nói: “Anh cả, anh cũng đừng quá gấp gáp, anh muốn làm việc gì thì cứ từng bước từng bước tự mình thực hiện, không nên vội vã đi xin người khác, cuộc đời này không có chuyện gì mà chỉ cần chạm một cái đã thành công.”

“Anh biết anh biết, anh sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Sau khi Lục Chẩm Tuyết chào tạm biệt anh cả, cô ra khỏi khách sạn, lạc lõng đi trên đường không rõ mục đích một lúc, cô lại nhớ đến Lâm Cảnh, trong lòng rối bời.

Cô kiềm chế bản thân không nên nghĩ quá nhiều nhưng vốn dĩ lại chẳng thể kiềm chế nổi.

Cô ngồi ở một quán bar ven đường, trong lòng rất phiền muộn.

Cô đúng là không nên tùy hứng nhất thời xúc độnh đi trêu chọc Lâm Cảnh, anh ba đã nói đúng, ban đầu cô không nên chêu trọc anh như vậy.

**



Từ ngày ồn ào một trận với Lâm Cảnh đó, những ngày tiếp theo Lục Chẩm Tuyết không có gặp lại anh nữa.

Ngày đó lúc ăn cơm, Lâm Cảnh không đến, mẹ hỏi tới, ông nội Lâm mới nói, anh đã trở về thành phố S rồi.

Lục Chẩm Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy không có gì kì quái.

Ngày đó, cô và Lâm Cảnh xem như đã ồn ào đến mức mối quan hệ đóng băng, anh vốn không xem cô ra gì, giờ đây đoán chừng đã hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô.

Nhưng điều này cũng có sao đâu, giữa hai người họ vốn không còn gì để có thể nói nữa rồi. Sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Ông nội Lâm ở lại thành phố Giang đến đầu tháng chín mới chào tạm biệt với ông nội, ngồi máy bay trở về thành phố S.

Sau khi ông nội Lâm đi, Lục gia lại trở về với cuộc sống yên tĩnh như trước đây.

Chuyện hôn ước dường như trở thành một chuyện chưa từng xảy ra từ đó giờ, không một ai nhắc lại.

Thời gian đã lâu rồi, người Lâm gia tựa như trở nên rất rất xa cách, dường như sẽ không có cơ hội xuất hiện cùng nhau nữa.

Ngày đó vào giữa trưa, khi ông nội đang ăn cơm, còn Lục Chẩm Tuyết lại trò chuyện với bạn qua Wechat, mẹ đột nhiên nói: “Mấy hôm trước mẹ tham dự hôn lễ, không ngờ lại gặp dì Dương của con, con còn nhớ Trình Dạ không? Khi còn bé có hay đến nhà chúng ta chơi vài lần. Lúc trước thằng bé học y ở nước ngoài, gần đây mới trở về nước để làm việc, dì Dương của con về kể lại, nói nói vẫn còn nhớ con là ai đấy.”

Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên, nghe thấy mẹ nói: “Đúng lúc ngày mai được nghỉ, hai đứa có thể hẹn nhau ra ngoài gặp mặt một chút, đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, liên lạc để giữ mối quan hệ cũng tốt.”

Mẹ Lục vừa nói thì đứng dậy đi ra ghế sofa, lấy ra một tờ giấy từ trong túi xách của mình, rồi giơ đến trước mặt Lục Chẩm Tuyết, “Đây là số điện thoại của Trình Dạ, con nhớ lưu lại.”

Lục Chẩm Tuyết vừa thấy cái hành động này cũng biết ngay là mẹ có ý tứ gì rồi, cô vừa trả lời tin nhắn wechat của bạn vừa miễn cưỡng nói: “Khi còn bé gặp mặt mấy lần thôi mà, cũng đã bao nhiêu năm nay rồi, liên lạc lại thì có gì tốt ạ.”

Mẹ Lục nói: “Thì là gặp mặt, ăn một bữa cơm thôi. Nói gì thì nói, đứa bé Trình Dạ đó mẹ đã thấy qua, dáng vẻ sạch sẽ, trình độ học vấn cao, lại ưu tú, biết gốc biết rễ, có cái gì không tốt đâu.”

Lục Chẩm Tuyết nghe mẹ muốn bảo cô đi xem mắt thì nhức đầu, trước kia có anh ba ở nhà, cô còn có thể đẩy anh ba ra để che miệng súng, bây giờ anh lại không có ở đây, người lớn không thúc giục được, nên chỉ có thể thúc giục cô mà thôi.

Cô sợ mẹ tiếp tục nhắc đến mình, nên dứt khoát lưu dãy số điện thoại trên bàn lại, qua loa lấy lệ nói: “Được rồi được rồi, có thời gian rãnh rỗi con đi ngay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK