Lục Chẩm Tuyết xuống xe nhanh chóng trở về nhà thu dọn hành lí.
Cô vừa mới vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bích quy nướng, lúc đang thay giày ở cửa đã không kiềm được vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ lại nướng món gì ngon thế ạ?”
Mẹ Lục đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy giọng của con gái liền ló đầu nhìn ra ngoài, cười nói: “Về rồi à.”
Lục Chẩm Tuyết vâng một tiếng, thay dép xong thì đi xuống phòng bếp.
Mẹ đang bận rộn trước lò nướng, trên bàn bếp có một khay bánh bích quy mới ra lò, nóng hổi thơm ngon, hương thơm xông thẳng vào mũi.
“Thật là thơm.” Lục Chẩm Tuyết tiến tới ngửi ngửi, sau đó vội vàng xoay người đi đến bồn rửa tay để làm sạch tay mình.
Mẹ Lục ở bên cạnh lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, vừa cười vừa nói: “Đã ăn sáng chưa con?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, trả lời: “Ăn rồi à.”
Cô đưa tay cầm lấy một miếng bánh bích quy đưa lên miệng, suy nghĩ chốc lát rồi nói với mẹ: “Mẹ, lát nữa con phải ra ngoài.”
“Đi đâu vậy?”
“Đi đến rừng Hồng Diệp, khoảng bốn năm ngày sẽ về lại ạ.”
Mẹ Lục hơi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn đi đến rừng Hồng Diệp thế?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không phải tối hôm qua Tần Hâm đã trở về sao ạ, tụi con đã hẹn hôm nay sẽ đi đến rừng Hồng Diệp ngắm lá rơi đó.”
Thời tiết mùa này rất thích hợp để ngắm lá rơi, mẹ Lục cũng không nghi ngờ gì nữa, cười nói: “Được. Vậy các con ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, chú ý an toàn.” Lại hỏi: “Bây giờ phải đi ngay sao?”
“Vâng, đi ngây bây giờ ạ.” Lục Chẩm Tuyết ăn bánh bích quy xong, vừa rửa tay vừa nói: “Con quay về để sửa soạn hành lí mẹ ạ.”
“Nhiệt độ ở rừng Hồng Diệp có thể sẽ lạnh hơn nhiều so với trong thành phố đấy, con nhớ mang theo áo khoác dày đó nha.”
“Vâng vâng. Con biết rồi.”
Bởi vì đây là một chuyến đi du lịch ngắn ngày, Lục Chẩm Tuyết không mang theo quá nhiều đồ, chỉ xếp vào vali một vài bộ quần áo mặc thường ngày và các loại đồ dùng dưỡng da mà thôi.”
Mẹ Lục không yên tâm nên đã xếp thêm một chiếc áo lông vũ dày vào vali hành lí của cô, bà nói: “Ở rừng rất lạnh, mang theo áo dày để phòng hờ nữa chứ.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt trả lời.
Lúc cô thu dọn hành lí xong đã hơn mười một giờ, hiếm khi tính khí của Lâm Cảnh lại tốt như hôm nay, không thúc giục cô chút nào hết.
Cô xách vali hành lí xuống lầu, vừa thay giày vừa chào tạm biệt với mẹ: “Mẹ, vậy con đi đây.”
“Ừ. Đến nơi thì nhớ gọi điện thoại về nhà nhé.”
“Con biết rồi ạ.”
Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi tiểu khu, xa xa đang trông thấy Lâm Cảnh đang dựa vào một bên thân xe, đang đợi cô.
Mặc dù xe đậu dưới tàng cây, vị trí cũng không dễ nhìn thấy. Nhưng dáng dấp của người đàn ông này thật sự quá xuất chúng, mặc dù chỉ lười biếng dựa vào một bên thân xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Thậm chí Lục Chẩm Tuyết còn nhìn thấy có vài cô gái đang đi trên đường cũng liên tục quay đầu nhìn anh.
Cô vừa kéo vali hành lí đi về phía đó vừa nhìn bốn phía xung quanh——chủ yếu là sợ ba đi làm về đúng lúc lại bắt gặp hai người.
Lâm Cảnh đã sớm nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi tiểu khu. Hai tay anh đặt trong túi quần, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô đi đến đây. Nhưng khi nhìn thấy suốt đường đi cô đều quan sát bốn phía cẩn thận, dáng vẻ như thể đang sợ bị người quen bắt gặp vậy.
Sắc mặt Lâm Cảnh dường như hơi xấu đi, lúc Lục Chẩm Tuyết đi đến, anh mất hứng hỏi: “Rốt cuộc cô đang nhìn cái gì vậy?”
Lục Chẩm Tuyết thản nhiên đáp: “Ba tôi.” Cô vừa nói vừa không yên tâm mà quan sát bốn phía thêm một lần nữa, “Bình thường ba tôi đều trở về vào giờ này.”
Khuôn mặt Lâm Cảnh trở nên lạnh nhạt, rất không vui vẻ, hỏi lại: “Nhìn thấy thì thế nào?”
Anh là người không đáng được nhận ra à?
Lục Chẩm Tuyết nói: “Nhìn thấy thì tôi còn phải giải thích, rất phiền toái.”
Cô hoàn toàn không nhận ra rằng Lâm Cảnh đang tức giận, đi tới cốp xe, còn ló đầu ra gọi anh một tiếng: “Lâm tổng, giúp tôi cất đồ vào cốp xe với.”
Lâm Cảnh chịu đựng nỗi uất nghẹn tích tụ nơi lồ.ng ngực, anh nhắm mắt lại, sau đó mới xoay người đi về phía sau đuôi xe, lạnh lùng nói một câu: “Lên xe trước đi.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười dịu dàng, đáp một tiếng: “Được.”
Cô vui vẻ ung dung, bỏ lại vali hành lí cho Lâm Cảnh giải quyết, đi đến hàng ghế trước, mở cửa ghế bên cạnh ghế lái, ngồi vào bên trong xe trước.
Nhưng rừng Hồng Diệp đúng là khá xa, nếu lái xe đi trên đường bình thường thì cũng phải mất hơn nửa ngày. Trong tính toán của Lục Chẩm Tuyết, bọn họ xuất phát vào buổi trưa, có thể đến nơi vào lúc mười hai giờ khuya.
Ai ngờ đây là một mùa thích hợp để ngắm lá rụng, lại là vào cuối tuần, nên rất đông đúc, ngày bình thường có lẽ mọi người sẽ không ra ngoài nhiều thế này.
Vào lúc bốn giờ chiều, xe đã mắc kẹt trên đường cao tốc.
Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng đói sôi ùng ục.
Cô đói bụng nên đành nằm dựa vào ghế, nghiêng đầu uể oải nhìn Lâm Cảnh, “Lâm Cảnh, đây chính là cách thức anh hành hạ tôi hả? Có phải anh đã biết trước hôm nay trên đường cao tốc sẽ bị kẹt xe nên cố ý muốn bỏ đói tôi không?”
Lâm Cảnh quay đầu nhìn về phía cô, không kiềm được nhíu mày, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”
“Tôi đang suy nghĩ, lần này trở về nếu anh vẫn không chịu bỏ qua cho tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng đổi mạng với anh.”
Lâm Cảnh: “…”
Lục Chẩm Tuyết thực sự đã đói sắp chết đến nơi rồi, Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm một lúc, trong ánh mắt cũng hiện lên sự lo lắng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Đói lắm rồi à?”
“Đói lắm.” Lục Chẩm Tuyết đói bụng đến mức uống hết một chai nước rồi, bây giờ không dám uống thêm nữa. Sợ lát nữa không tìm được nhà vệ sinh.
Cô mở ra những nơi cất đồ trong xe Lâm Cảnh, mỗi nơi đều tìm kiếm rất lâu, nhưng bên trong ngoại trừ nước thì vẫn là nước, không có bất kì món đồ ăn vặt nào.
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh đoán được cô đang suy nghĩ gì, nói: “Tôi không có thói quen ăn đồ ăn vặt.”
Im lặng trong hai giây, lại hỏi: “Mới vừa rồi tôi tra bản đồ, đi hơn mười phút nữa đến phía trước sẽ có một trạm phục vụ. Cô muốn ăn cái gì thì lát đến đó tôi mua giúp cho.”
Lục Chẩm Tuyết đói bụng đến độ mơ hồ hoa mắt, hoàn toàn không nhận ra được thái độ đối xử tốt bụng dị thường mà Lâm Cảnh dành cho cô ngày hôm nay.
Cô nói: “Cái gì tôi cũng muốn ăn hết, tôi muốn tự mình xuống xem thử.”
Xe bị kẹt cứng trên đường cao tốc hơn hai mươi phút, cuối cùng mới có thể thông thoáng hơn từ từ.
Mười phút sau đến trạm phục vụ, Lâm Cảnh lái xe đến. Lúc xe mới dừng lại, Lục Chẩm Tuyết cực kì hào hứng lập tức tháo dây an toàn ra và nhảy xuống xe.
Cô thật sự rất đói, đi vào siêu thị nhìn cái gì cũng muốn ăn, xách theo giỏ đựng hàng, nhìn thấy món gì mình thích đều cầm lấy nèm vào trong giỏ.
Dĩ nhiên cũng không quên hỏi Lâm Cảnh một câu: “Anh muốn ăn cái gì?”
Lâm Cảnh nói: “Tôi không ăn đồ ăn vặt.”
Lục Chẩm Tuyết nhìn anh, không kiềm chế mà hừ một tiếng, cô lấy hai hai ly mì gói trên kệ hàng xuống, một ly thanh đạm, một ly có hương vị chua cay, “Vậy thì ăn mì gói nhé?”
Thật ra Lâm Cảnh không muốn ăn mấy món này.
Nhưng ở những nơi thế này cũng không có món gì khác để ăn nữa, vì vậy đành miễn cưỡng gật đầu.
Cô quan sát anh, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sự kháng cự của Lâm Cảnh, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Sao lại khó phục vụ anh thế cơ chứ.”
Lâm Cảnh cũng nhìn cô, đối diện với đôi mắt cong cong của Lục Chẩm Tuyết, trong lòng anh đột nhiên sinh ra cảm giác mất tự nhiên khó hiểu, anh nhíu mày nói: “Mua xong thì mau ra ngoài thôi.”
Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
Lục Chẩm Tuyết lượn lờ ở bên trong một hồi, cuối cùng xách theo một giỏ đồ đầy ụ đi ra, đặt lên quầy thu ngân để tính tiền.
Lâm Cảnh đứng ở cửa chờ cô, thấy Lục Chẩm Tuyết xách giỏ đồ đi ra cũng đi về phía cô.
Cô đang chuẩn bị lấy điện thoại ra để trả tiền thì Lâm Cảnh đã đưa tiền ra và thanh toán luôn rồi.
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt nói: “Đi theo Lâm tổng quả nhiên không cần quan tâm vấn đề tiền nong.”
Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô, “Cô nhiều lời như vậy, chắc hẳn chưa đói bụng lắm đâu nhỉ.”
Ông chủ tươi cười đóng gói toàn bộ đồ lại cho hai người, Lâm Cảnh giơ tay xách túi đồ, xoay người đi thẳng ra bên ngoài.
Lục Chẩm Tuyết đi theo sau, cười nói: “Tôi đây chính là lấy đau khổ làm niềm vui đó.”
Lâm Cảnh quay mặt nhìn cô, hỏi: “Ở chung một chỗ với tôi rất đau khổ à?”
Cô nói: “Nếu không thì còn gì nữa? Bây giờ tôi đang làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh. Cái này gọi là làm lao công miễn phí mới đúng.”
Lâm Cảnh lười phản bác lại cô.
Hai người ở lại trạm phục vụ ăn uống đơn giản, lại tiếp tục lên xe đi tiếp.
Cũng may đoạn đường tiếp theo không kẹt xe, vào khoảng một giờ rạng sáng, hai người đã an toàn đi đến rừng Hồng Lâm.
Lâm Cảnh lái xe đến và đậu ở khách sạn đã được đặt chỗ trước.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Lục Chẩm Tuyết mất hết tinh thần, uể oải ngồi lên vali hành lí nghỉ ngơi.
Lâm Cảnh nghe điện thoại xong, mời vừa quay trở về đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang cúi đầu, ôm bụng ngồi trên vali hành lí.
Anh nhíu chặt mày, gấp gáp đi đến, “Làm sao vậy?”
Lục Chẩm Tuyết không biết là do bị nhiễm gió lạnh ban đêm hay là do thức ăn buổi chiều khiến cho cô bị đau bụng, cô tức ngực, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng vẫn cố chịu đựng không nói ra, cô lắc đầu liên tục, chỉ nói: “Có thể bị nhiễm lạnh thôi, lát nữa tôi về phòng uống cốc nước nóng là được rồi.”
Cô nói như vậy, sắc mặt lại tái nhợt rất dọa người.
Lâm Cảnh nhìn cô có gì đó không đúng lắm, anh nhíu mày, giơ tay sờ lên trán cô.
Được bàn tay lạnh như băng của anh áp lên, Lục Chẩm Tuyết cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Anh lại nhíu mày thêm một lần nữa, hỏi cô: “Làm sao lại sốt rồi?”
“Có không?” Lục Chẩm Tuyết hơi mù mịt, cô giơ tay lên tự sờ trán của chính mình.
Lâm Cảnh quay đầu đi hỏi thăm địa chỉ bệnh viện gần đây.
Quản lí khách sạn vội vàng đề nghị sẽ đưa họ đến đó.
Lâm Cảnh ừ một tiếng, sắc mặt trở nên bình thản lại, xoay người đi đến bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, kéo tay cô nói: “Đi đến bệnh viện khám nhé.”
Cô vốn cho rằng mình chỉ cần quay về phòng uống mấy cốc nước nóng là ổn rồi, nào ngờ khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết là bị viêm ruột cấp tính. Cô nằm trên giường bệnh, mặc kệ để y tá gắn kim truyền nước.
Lâm Cảnh đặt hai tay trong túi quần, đứng ở đầu giường quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Chẩm Tuyết tái nhợt, cô nhìn anh. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”
Anh chỉ nhìn cô thêm một lúc, không nói gì, quay đầu rót cho cô một cốc nước ấm.
Cốc nước được đưa đến cho cô, Lục Chẩm Tuyết nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Y tá đã châm kim truyền nước xong, dặn dò thêm với Lâm Cảnh: “Truyền ba bình nước có thể mất khoảng ba tiếng, anh phải trông chừng giúp cô ấy, truyền xong một bình có thể gọi chúng tôi tới để đổi sang bình khác.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Được.”
Y tá điều chỉnh xong tốc độ truyền nước qua kim, sau đó quay người đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh kéo một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Lục Chẩm Tuyết.
Anh dựa lưng vào ghế, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Anh ngủ đi, tôi tự trông chừng là được rồi.”
Lâm Cảnh không phản ứng với lời nói này của cô, chỉ nói: “Đừng nói chuyện nữa, may ngủ đi.”
Cô nhìn anh một lúc, không nói thêm gì nữa.
Lục Chẩm Tuyết vốn định sẽ không ngủ để tự mình trông chừng bình truyền nước, nhưng có lẽ là cơ thể không được thoải mái lại thêm mệt mỏi, cô truyền nước, trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Cảnh ngồi bên cạnh nhìn, đến khoảng nửa đêm, Lục Chẩm Tuyết lại phát sốt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.
Y tá yêu cầu Lâm Cảnh hạ nhiệt vật lí cho cô.
Anh mang nước lạnh đến, cách mấy phút lại dùng khăn tẩm nước lau lên trán và tay của cô, cứ như thế đến lúc trời sáng, cuối cùng cô đã hạ sốt.
Vào buổi sáng, Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại, kim trên tay đã được rút ra.
Cô giơ tay sờ lên trán mình theo bản năng, hình như không còn nóng nữa rồi.
Lại quay sang nhìn Lâm Cảnh đang ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ say.
Gương mặt anh hướng ra cửa sổ, ánh sáng mặt trời những ngày thu chiếu rọi lên người anh, đẹp trai như một bức tranh tinh xảo bắt mắt.
Lục Chẩm Tuyết nghiêng người nằm giường, cô nhìn Lâm Cảnh, dường như cả tâm hồn đều chìm đắm.
Có lẽ do cô nhìn quá lâu nên Lâm Cảnh đã phát hiện ra, trong chốc lát đã tỉnh lại.
Anh nhìn về phía cô, Lục Chẩm Tuyết cong môi cườ với anh, lên tiếng nói: “Lâm tổng, tối hôm qua làm phiền anh quá.”
Lâm Cảnh đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của cô, đôi mắt chuyển sang trên người cô, anh nhìn chăm chú, đột nhiên lại mất không chế cảm thấy rung động khó hiểu.
Anh mất tự nhiên nên đành phải dời ánh mắt đi, đứng dậy cầm cốc đi rót cho cô một cốc nước khác, nói: “Cô biết phiền phức là được rồi. Nên đừng nói tôi đang hành hạ cô nữa.”
Dứt lời, trong lòng lại khẽ hừ một tiếng.
Đến cuối cùng thì ai đang hành hạ ai đây.