Buổi tiếc nướng trên thảm cỏ xanh tối đó, mọi người chơi với nhau rất vui vẻ, thậm chí còn xác định được thời gian cho chuyến đi kế tiếp luôn rồi.
Ban đêm, trời dần tối xuống, ánh đèn dưới thảm cỏ sáng lên, cực kì có không khí.
Lục Chẩm Tuyết ăn xong đồ nướng, quay đầu tìm kiếm Lâm Cảnh thì thấy vị đại thiếu gia kia đang ngồi trước một chiếc bàn màu trắng, lười biếng dựa lưng vào ghế, cũng đang chăm chú nhìn cô.
Cô cầm một xiên cánh gà đã được nướng chín và một chai bia lên, đi về phía Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi đến chỗ mình, anh duỗi tay kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra giúp cô.
Lục Chẩm Tuyết đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Cảnh, đưa xiên cánh gà nướng trong tay mình cho Lâm Cảnh, “Đúng là một đại thiếu gia, còn phải chờ người khác mang đến cho anh ăn.”
Lâm Cảnh cười, “Anh vẫn chưa đói.”
Anh nhận lấy cánh gà nướng từ tay Lục Chẩm Tuyết, thuận tay đặt lên đĩa cơm trắng đang đặt trên bàn kia.
Lục Chẩm Tuyết lấy hai chiếc cốc trên bàn tới, khui nắp bia, rót vào trong hai chiếc cốc đó, vui vẻ nói: “Anh có muốn uống chút bia không? Không khí thật sự rất tốt luôn.”
Trên thảm cỏ, bầu trời đầy sao, gió mùa hè nhè nhẹ, trong không khí tràn ngập hương vị ban đêm của mùa hè.
Lục Chẩm Tuyết đưa một cốc bia cho Lâm Cảnh, anh cầm lấy, đáy mắt lơ đãng hiện lên ý cười, nhìn Lục Chẩm Tuyết, “Chơi có vui không em?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Vui lắm ạ.”
Cô cầm cốc bia của mình chạm nhẹ vào cốc của Lâm Cảnh một cái, “Uống một ít đi.”
Lâm Cảnh cười, khi nhìn Lục Chẩm Tuyết, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn.
Anh uống một ngụm bia, sau đó đặt cốc lên lại trên bàn.
Cơn gió đêm mùa hạ nhè nhẹ khiến tinh thần Lục Chẩm Tuyết thật thoải mái, không nhịn được, nhoài người nằm thẳng lên bàn.
Một cánh tay cô đặt trên bàn, gò má cũng kê lên cánh tay đó, một tay còn lại thì bị Lâm Cảnh cầm lấy đùa nghịch, cô mỉm cười nhìn anh, nhưng cũng không biết mình đang cười cái gì, đây là một sự vui vẻ không thể nào diễn tả được.
Lâm Cảnh nhìn khóe môi cong lên của Lục Chẩm Tuyết, cô đang mỉm cười nhìn anh, thấy vậy anh cũng không khỏi cong môi mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Lục Chẩm Tuyết cười, nhẹ giọng nói: “Đang suy nghĩ rằng bạn trai của em đẹp trai quá xá luôn.”
Lâm Cảnh nghe vậy thì tâm trạng cũng trở nên rất sảng khoái, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết, ý cười càng thêm sâu.
Lục Chẩm Tuyết cũng cười híp mắt đối mặt với Lâm Cảnh một hồi, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cô thoải mái nhắm mắt lại.
Lâm Cảnh nhìn cô, nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo như tuyết của Lục Chẩm Tuyết, trời sao đêm nay rất đẹp, nhưng trong mắt anh, ngoại trừ Lục Chẩm Tuyết, anh không thể thấy cái gì khác nữa.
Trời sao có đẹp đến mấy, đều không bằng một phần nghìn của Lục Chẩm Tuyết.
Ngày hôm sau phải đến công ty làm việc, Lâm Cảnh sẽ quay về sớm hơn mọi người, trời chưa sáng đã thức dậy.
Lục Chẩm Tuyết đang mơ mơ màng màng ngủ say, bỗng nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ bên trong phòng tắm.
Cô gắng mở mắt trong cơn buồn ngủ, trong phòng không được mở đèn, chỉ thấy một ít ánh sáng phát ra từ trong phòng tắm.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài tấm rèm vải mỏng là một bầu trời vẫn còn tối đen, trời vẫn chưa sáng.
Cô chợt nhớ đến hôm nay là ngày anh đi làm, nên thức dậy, xuống giường và mang dép, cô đi đến phòng tắm, đẩy cửa ra đi vào.
Lâm Cảnh đang rửa mặt, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi vào, “Đánh thức em à?”
Anh thuận tay cầm lấy khăn lông treo trên giá xuống lau khô nước trên mặt, nói: “Còn sớm, em đi ngủ thêm một lát nữa đi.”
Anh lau khô nước trên mặt, sau đó treo khăn lông lên lại trên giá, đi đến trước mặt Lục Chẩm Tuyết, cầm tay cô, dắt cô ra khỏi phòng tắm.
Lục Chẩm Tuyết vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bị Lâm Cảnh dắt ra khỏi phòng tắm, nằm lên giường lại lần nữa, Lâm cảnh cúi người hôn cô một hồi, mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Anh phải xuống núi sớm, buổi sáng có một cuộc họp quan trọng, em ngủ thêm một lát nữa đi, một hồi về chung với ba mẹ anh.”
Lục Chẩm Tuyết quả thật vẫn cảm thấy hơi mệt, nhưng cô lại không muốn để Lâm Cảnh xuống núi một mình, nên cô lắc đầu, bò dậy từ trên giường, nói: “Anh chờ em một lát, chúng ta cùng trở về.”
Lâm Cảnh đi theo đến cửa, nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đã cầm bàn chải đánh răng, đang nặn kem đánh răng ra bàn chãi, không nhịn được cười, hỏi: “Thật sự muốn đi cùng anh à?”
Lục Chẩm Tuyết ngậm một ngụm nước súc miệng, sau đó phun ra, gật đầu chắc nịch, vừa đánh răng vừa quay đầu nói không rõ ràng: “Nếu anh không bận gì thì giúp em thu dọn lại hành lí với, em xong ngay đây.”
Lâm Cảnh cười, ừ một tiếng, quay về phòng thu dọn hành lí giúp Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết là kiểu người lúc không có chuyện gì gấp thì luôn từ từ chậm chạp, rất thư thả.
Nhưng nếu có chuyện gấp cần làm ngay thì động tác cô rất nhanh, sạch sẽ gọn gàng.
Cô sợ trễ giờ họp của Lâm Cảnh, rửa mặt với tốc độ rất nhanh, thay quần áo xong là đi ra ngay.
Vừa buộc tóc lên vừa đi đến nói: “Đi thôi, em xong rồi.”
Lâm Cảnh cũng đã thu dọn xong từ sớm, anh cũng đã thu dọn xong vali hành lí giúp Lục Chẩm Tuyết, anh thấy cô hôm nay bỗng dưng làm nhanh như vậy, mỉm cười xoa đầu cô, “Hôm nay nhanh như vậy à?”
Lục Chẩm Tuyết ừm một tiếng đáp lại, quay người cầm túi xách nhỏ trên bàn lên, “Em sợ một hồi anh sẽ không đến kịp.”
Cô vừa đeo túi xách nhỏ vào người, vừa nhìn xunh quanh một vòng, “Đã đủ đồ chưa anh?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, “Đủ hết rồi, đi thôi.”
Anh xách vali hành lí của Lục Chẩm Tuyết lên, đi ở phía trước cô.
Lúc hai người ra ngoài, mới chỉ hơn năm giờ sáng, trời vẫn chưa sáng, ánh đèn trong sân vẫn còn bật sáng, cả thế giới thật yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa, chờ Lâm Cảnh đi lấy xe.
Không khí trên núi vào sáng sớm rất tươi mát, có thể ngửi thấy cả hương vị của cây cối trong bầu không khí trong lành này.
Lục Chẩm Tuyết thật sự rất thích nơi này, cảm hơi luyến tiếc khi sắp phải quay về.
Lâm Cảnh lái xe đến, nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang quan sát xung quanh, anh nhấn còi xe, Lục Chẩm Tuyết mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi sang đó, mở cửa ghế bên cạnh ghế tài xế ra.
Lâm Cảnh cười hỏi: “Không nỡ quay về à?”
Lục Chẩm Tuyết vừa đeo dây an toàn vừa nói: “Khu du lịch nghỉ dưỡng này rất thoải mái.”
Lâm Cảnh quay đầu xe, nói: “Nếu muốn đến thì lúc nào đến cũng được.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, “Được ạ.”
Thật ra chỉ cần có Lâm Cảnh ở bên cạnh, dù có ở nơi nào thì cô vẫn cảm thấy rất tốt.
Lâm Cảnh lái xe xuống núi, trên đường đi, anh nói với Lục Chẩm Tuyết: “Mệt thì ngủ một lát đi, khi nào về đến nhà anh sẽ gọi em.”
Lục Chẩm Tuyết bị làn gió mát lạnh bên ngoài cửa sổ thổi qua nên đã tỉnh táo hơn phần nào, cô lắc đầu nói: “Em không thấy mệt chút nào.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, phong cảnh nông thôn vào sáng sớm lại đẹp theo một cách khác.
Ruộng lúa ở hai bên đường, bầu trời dần dần sáng lên, có thể ngủi được mùi bùn đất trong không khí, nhìn phong cảnh dọc theo con đường quốc lộ này, tâm trạng hạnh phúc không thể diễn tả được.
Lục Chẩm Tuyết ngắm nhìn phong cảnh suốt đường đi, thời điểm đến khu vực thành phố đã hơn bảy giờ, ánh nắng ban mai dần ló rạng, bầu trời có màu hồng nhàn nhạt, Lâm Cảnh lái xe đưa Lục Chẩm Tuyết về nhà trước, hai người ghé lại ăn sáng ở một tiệm điểm tâm ở đối diện nhà.
Ăn xong điểm tâm, đi ra ngoài, mới chỉ bảy giờ hai mươi phút, Lâm Cảnh giơ tay lên xem đồng hồ, vẫn còn một chút thời gian, anh hỏi Lục Chẩm Tuyết: “Có muốn đi dạo một lúc không? Hay em muốn về nhà ngủ?”
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Anh không cần đến công ty ngay ạ?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Còn một chút thời gian, có thể đưa em đi dạo một lát.”
Lục Chẩm Tuyết lập tức mỉm cười rất vui vẻ, kéo Lâm Cảnh đi về phía trước, “Chúng ta đến chợ hoa kế bên đi dạo đi anh, đúng lúc em muốn mua thêm hoa về để cắ/m vào bình.”
Hoa vào sáng sớm đều tươi và đẹp nhất, nên cũng có rất nhiều người đến đây đi dạo.
Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi vòng vòng chợ hoa một lúc, mua được mấy bông hoa tú màu hồng, xanh và trắng.
Lúc đi ra từ chợ hoa, đã là bảy giờ bốn mươi.
Lâm Cảnh đưa Lục Chẩm Tuyết trở về tiểu khu, trước khi lên xe vẫn còn quay lại ôm Lục Chẩm Tuyết một cái, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má cô, “Anh đi nhé.”
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, ngẩng đầu hỏi anh, “Buổi tối anh có về ăn cơm không ạ?”
Lâm Cảnh gật đầu, giơ tay gõ nhẹ lên trán Lục Chẩm Tuyết, “Nói nhảm.
Chờ anh về ăn cơm.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, nói: “Được ạ.”
Sau khi Lâm Cảnh lái xe đi, Lục Chẩm Tuyết mới ôm hoa vừa mua về nhà.
Về đến nhà, cô đi vào phòng ngủ thay đồ trước, lại dọn dẹp lại nhà, sau đó mới đi đến trước bàn trà nhỏ, ngồi xếp bằng hai chân trên tấm thảm, cầm kéo tỉa hoa cắm vào bình.
Cô cắm hoa xong, đem bình hoa để lên bàn xong, thấy thời gian vẫn còn khá sớm, nên quay về phòng ngủ chợp mắt một lúc.
Lúc tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, cô mò mẫm tìm kiếm điện thoại để xem giờ, sau đó gọi điện thoại cho mẹ.
Điện thoại gọi đi, trong chốc lát đã có người nghe.
Lục Chẩm Tuyết vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói vẫn hơi khàn khàn ngái ngủ, “Mẹ, đang làm gì vậy ạ?”
Mẹ Lục nghe thấy giọng nói của con gái, lập tức đoán được nhóc con này vừa mới thức dậy, cười nói: “Mẹ đang chỉnh sửa lại vườn hoa đây, còn con, mới thức dậy hả?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Nào có đâu mẹ.
Hôm nay con dậy lúc năm giờ lận đó, mới vừa nãy chỉ chợp mắt một lúc thôi ạ.”
Mẹ Lục cười, hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Con ăn rồi.
Mọi người thì sao ạ, đã ăn sáng chưa?”
Mẹ Lục cười nói: “Ăn rồi.”
Vừa nói, lại nhớ đến chuyện gì đó, bà hỏi Lục Chẩm Tuyết, “Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật con đó, con có quay về không?”
Mẹ không đề cập đến, có lẽ Lục Chẩm Tuyết đã quên mất chuyện sinh nhật này, nói: “Chắc chắn là phải về rồi, nhưng vẫn còn lâu mà mẹ.”
Mẹ Lục cười nói: “Cũng không còn sớm đâu, nếu con có về sớm hơn dự định thì nhớ nói với mẹ, mẹ sẽ mua đồ ăn trữ sẵn ở nhà.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười vui vẻ, “Vâng, cảm ơn mẹ ạ.”
Mẹ Lục cười nói: “Cảm ơn cái gì.”
Lại hỏi tiếp: “A Cảnh đâu rồi?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh ấy đến công ty rồi, hôm nay là thứ hai mà mẹ.”
Lục Chẩm Tuyết và mẹ ngồi trò chuyện một hồi, cúp điện thoại, cô lại nằm trên giường chơi điện thoại thêm một lúc nữa, mới chịu rời giường đi rửa mặt, sau đó ôm máy tính xách tay ra phòng khách làm việc.
Sinh nhật Lục Chẩm Tuyết là một tuần giữa tháng bảy, nhìn thì vẫn còn một tháng, nhưng thời gian thực tế lại trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày đó.
Trước ngày sinh nhật của cô một ngày, buổi tối đó cô và Lâm Cảnh ra ngoài hẹn hò, về đến nhà rồi, cô đi tắm trước, thay quần áo ngủ và đi ra ngoài, nhoài người nằm lên giường, vừa chơi điện thoại vừa chờ Lâm Cảnh tắm xong.
Bởi vì còn nửa tiếng nữa là đến sinh nhật cô rồi, những người anh trong gia tộc, còn có em năm cũng gửi bao lì xì đến cho cô, cô không hề khách sáo nhận hết toàn bộ, thống nhất trả lời: “Cảm ơn anh em thổ hào rất nhiều.”
Anh ba: “Ngày mai mấy giờ mới về?”
A Tuyết: “Máy bay cất cánh lúc chín giờ sáng, về đến nhà có thể ăn cơm trưa được luôn.”
A Dao: “Quá tốt! Hôm nay em đã cố ý lén chạy vào phòng bếp xem thử, ông nội mua rất nhiều tôm hùm đất đó, ngày mai sẽ làm một nồi tôm hôm đất cay cay.
Wow, em nghĩ đến là muốn ăn ngay bây giờ rồi.”
Lục Chẩm Tuyết cười, trả lời lại: “Ngày mai chị tranh thủ quay về sớm một chút, để cho em ăn sớm hơn chút nha.”
A Dao: “Vâng ạ!”
Lúc Lâm Cảnh tắm xong đi ra ngoài, Lục Chẩm Tuyết vẫn còn đang nói chuyện phiếm với mọi người, Lâm Cảnh hỏi cô đang làm gì vậy, Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Em đang thu bao lì xì.”
Cô vừa dứt lời, lập tức ngồi dậy trên giường, hai chân xếp bằng, cười tủm tỉm nhìn Lâm Cảnh, sau đó duỗi tay về phía anh, “Lâm tổng, quà sinh nhật của em đâu?”
Lâm Cảnh cười, cúi người kéo Lục Chẩm Tuyết đứng dậy, cô đứng ở sát mép giường, thuận thế ôm cổ Lâm Cảnh, mỉm cười nhìn anh.
Lâm Cảnh ôm eo cô bằng một tay, đáy mắt ẩn chứa ý cười, nhìn cô nói: “Tặng anh cho em đấy, có muốn không?”
Lục Chẩm Tuyết bật cười, cố ý chọc cười anh: “Vậy để em suy nghĩ một lúc.”
Lâm Cảnh nói: “Không được.
Không có cơ hội từ chối đâu.”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, không nhịn được nhéo lên mặt Lâm Cảnh, “Sao anh lại bá đạo như vậy nhỉ?”
Lâm Cảnh nói, “Đúng.
Đây cũng không phải ngày đầu em quen biết anh mà.”. ngôn tình sủng
Anh kéo tay Lục Chẩm Tuyết xuống, nói: “Nhắm mắt lại đi.”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô đợi một hồi, cảm giác được hai tay Lâm Cảnh vòng ra sau cổ mình, trước ngực có một sự lạnh lẽo xông đến, một món đồ vật được đeo vào cổ cô.
Lâm Cảnh cúi đầu, đeo dây chuyền vào cho cô, rồi sau đó mới thấp giọng nói: “Có thể mở mắt rồi.”
Lục Chẩm Tuyết mở mắt ra, cúi đầu lập tức thấy một sợi dây chuyền được đeo lên cổ mình, nhìn đẹp vô cùng.
Lâm Cảnh cầm tay cô, nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, cười vui vẻ, đáp: “Thích ạ.
Rất đẹp.”
Trong mắt Lâm Cảnh hiện lên ý cười, anh ôm chặt eo Lục Chẩm Tuyết, cúi đầu dịu dàng hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, A Tuyết.”
Trái tim Lục Chẩm Tuyết đã sớm mềm nhũn ra rồi, không nhịn được ôm chặt Lâm Cảnh, dịu dàng nói: “Cảm ơn anh.”