• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh nhật của Lục Chẩm Tuyết đúng ngay dịp nghỉ hè, mặc dù hôm nay là ngày thường trong tuần, nhưng vẫn có rất nhiều người đến rạp chiếu phim.

Nhất là thời điểm kì nghỉ hè thế này, có rất nhiều bộ phim hay.

Lục Chẩm Tuyết không ngờ sẽ có nhiều người như vậy nên cô chọn một bộ phim đã được công chiếu mấy ngày trước.

Bởi vì đã công chiếc từ trước, nên lượng người xem cũng giảm đi rất nhiều.

Đây là một bộ phim hài kịch, toàn bộ người xem trong phòng không thể ngừng cười được suốt cả một bộ phim, Lục Chẩm Tuyết cũng cười rất nhiều lần, ngay cả Lâm Cảnh cũng không thể nhịn được cười.

Sau khi xem xong bộ phim và đi ra ngoài, tâm trạng cũng được ảnh hưởng bởi sự hài hước, cảm thấy cực kì sảng khoái.

Vừa ra khỏi rạp chiếu phim, Lục Chẩm Tuyết lập tức kéo Lâm Cảnh đi đến bờ hồ đạp xe đạp.

Lâm Cảnh đảo tay nắm lấy tay cô, cười nói: “Đừng vội.

Có đói bụng không em, có muốn ăn gì lót bụng trước không?”

Thời điểm đến rạp chiếu phim, hai người mới ăn cơm tối xong, nên vừa rồi cũng không mua thêm bắp rang bơ hay các loại đồ ăn vặt khác, nhưng Lục Chẩm Tuyết đã uống một ly coca, nên vào lúc này cũng không thấy đói.

Cô lắc đầu, “Em chưa đói, chúng ta đi chơi trước đi.”

Lâm Cảnh nhìn dáng vẻ vui mừng của Lục Chẩm Tuyết, không nhịn được cười, cầm tay cô đi về phía đối diện đường xe chạy.

Khu vực đạp xe cách rạp chiếu phim họ vừa đi ra không xa lắm, đi cả đoạn đường chỉ mất khoảng mười phút đã đến được bờ hồ.

Bởi vì bây giờ vẫn đang vào hè vào lúc này cũng mới mười một giờ, bên bờ hồ có rất nhiều người đạp xe đi vòng quanh hồ hóng gió mát.

Lục Chẩm Tuyết vốn định thuê hai chiếc xe đạp, kết quả cô đạp một hồi là nổi tính lười biếng, dừng xe đạp lại bên đường, sau đó vuốt váy ngồi ở yên sau xe đạp của Lâm Cảnh.

Hai tay cô ôm chặt eo Lâm Cảnh, mặt dán lên lưng anh, ngửi được cả hương bạc hà mát lạnh nhàn nhạt trên người anh, tâm trạng cô rất tốt, nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong, thở dài nói: “Thật là thoải mái quá.”

Lâm Cảnh không nhịn được cười, đưa tay về sau xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, sau đó mới đạp xe tiếp, chở Lục Chẩm Tuyết đi dạo xung quanh hồ.

Bây giờ là tháng bảy – tháng nóng nhất trong hè, nhưng ở bờ hồ có gió mát mẻ, mặt Lục Chẩm Tuyết dán trên lưng anh, tóc bị gió thôi bay lộn xộn, cô không thèm để ý, chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió đêm của mùa hè một cách thật thoải mái và khí chất quen thuộc trên người Lâm Cảnh khiến người ta an tâm và hạnh phúc vô cùng.

Hai người đạp xe xung quanh hồ mấy vòng, có lẽ cũng đã khá trễ rồi, lượng người ở bờ hồ cũng ngày càng ít đi, bỗng nhiên Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi đói, nói với Lâm Cảnh: “Chúng ta đi ăn khuya đi anh, em thấy hơi đói.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, hỏi Lục Chẩm Tuyết, “Muốn ăn món gì?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em muốn ăn tôm hùm đất.”

Mùa hè dĩ nhiên phải ăn tôm hùm đất và uống bia rồi.

Lâm Cảnh bật cười, ừ một tiếng, nói: “Đi thôi, đi trả xe đạp trước đã.”

Hai người trả xe đạp xong thì lái xe đến một quán tôm hùm đất nổi tiếng nhất trong thành phố.

Quả nhiên là mùa hè, việc buôn bán của tiệm rất tốt, trong hay ngoài đều có người ngồi đầy.

Lục Chẩm Tuyết kéo tay Lâm Cảnh, ngửa đầu nhìn anh, nói: “Chúng ta mua mang về nhà ăn đi, có lẽ mọi người vẫn đang còn đánh bài đó.”

Lâm Cảnh gật đầu đồng ý, anh bảo cô đứng bên ngoài đây chờ một lát, còn mình thì đi vào bên trong chọn món.

Lục Chẩm Tuyết vui vẻ gật đầu, thời điểm Lâm Cảnh đi vào trong chọn món, cô đi đến tiệm bán trái cây bên cạnh để chọn dưa hấu.

Đến lúc Lâm Cảnh mang thức ăn ra, thấy Lục Chẩm Tuyết đang xách một quả dưa hấu đi ra từ tiệm bên cạnh, anh đi đến, nhận lấy và nói: “Sao không đợi anh ra rồi mua.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Chỉ có mấy bước chân thôi mà, không có nặng lắm.”

Lâm Cảnh giơ tay xoa nhẹ đầu cô, lại nói: “Chờ anh.”

Lâm Cảnh vừa dứt lời, lập tức xách quả dưa hấu đi đến xe và cất vào.

Lúc trở lại, Lục Chẩm Tuyết đưa cho anh một chai nước suối vừa mới mua, cười tủm tỉm, “Anh uống nước đi, có nóng không?”

Lâm Cảnh nói: “Vẫn ổn.”

Anh mở nắp bình nước và đưa lên miệng, uống một ngụm rồi đóng nắp bình nước lại, đưa sang cho Lục Chẩm Tuyết, nói: “Em vào xe ngồi chờ đi, bên này hơi nóng, có lẽ phải chờ thêm một lúc nữa.

Trước mặt vẫn còn mấy bàn đang chờ lên món, có lẽ phải hơn nửa tiếng nữa mới đến lượt họ.

“Được ạ.”

Lục Chẩm Tuyết vui vẻ ôm lấy cánh tay Lâm Cảnh, đi theo anh quay về lại xe.

Trong xe đang mở máy lạnh, vừa ngồi vào đã mát mẻ hơn rất nhiều.

Lục Chẩm Tuyết cảm khái nói: “Thật là mát mẻ quá đi.”

Lâm Cảnh chỉnh lại nhiệt độ của mát lạnh, “Có lạnh không?”

“Không ạ.”

Lục Chẩm Tuyết trả lời.

Cô ngồi trong xe, mở đài âm nhạc trên xe lên.

Tiếng nhạc du dương phát ra, cô điều chỉnh âm thanh nhỏ lại, thật thoái mái quá.

Lâm Cảnh cúi đầu xem đồng hồ, còn mấy phút nữa là đến mười hai giờ.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, thấy mái tóc cô rối do bị gió thổi nên thuận tay vuốt hết những cọng tóc phiền toái ra sau tai giúp cô.

Làm xong, anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có vui không?”

Lục Chẩm Tuyết cười, cô không nhịn được, lập tức bổ nhào vào lồng ngực Lâm Cảnh, giơ hay tay lên ôm cổ canh, mỉm cười, nói: “Vui lắm ạ.

Đây là sinh nhật vui nhất trong hai mươi sáu năm cuộc đời em.”

Lâm Cảnh cười, hai tay cũng thuận thế ôm chặt lấy em cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, dù biết rất rõ vì sao Lục Chẩm Tuyết lại vui vẻ như vậy nhưng anh vẫn cố ý hỏi, “À, bởi vì anh sao?”

Lục Chẩm Tuyết cười, bây giờ cô đã hiểu Lâm Cảnh rất rõ, rất thích được lấy lòng và cả khoe tài của mình nữa, cô cố ý chọc cười anh, “Không phải.”

Lâm Cảnh không nhịn được cười, anh giơ tay lên bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Chẩm Tuyết, “Cho em một cơ hội, nói lại một lần nữa.”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, chủ động ghé sát mặt anh và hôn một cái, “Rồi rồi rồi, là vì anh mà.

Sao em lại thích anh như vậy nhỉ.

Chỉ cần ở bên cạnh cũng thấy vui rồi.”

Lâm Cảnh rất hưởng thụ câu nói này, anh được cô dỗ ngọt nên tâm trạng rất tốt, cả đôi mắt hay khóe môi đều ẩn chứa ý cười sâu, ánh mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết cũng tràn đầy cưng chiều yêu thương, không thể che giấu chút nào.

Anh cúi đầu tiếp tục hôn cô, cười nói: “Anh biết.

Anh cũng rất thích em, mỗi ngày được ở bên cạnh em đều cảm thấy rất hạnh phúc.”

Lục Chẩm Tuyết cong môi nhìn Lâm Cảnh, “Anh đang tỏ tình hả?”

Lâm Cảnh hôn cô, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”

Lục Chẩm Tuyết ôm cổ Lâm Cảnh, vừa hôn đáp lại anh, vừa dịu dàng nói: “Anh lặp lại lời này lần nữa đi.”

Lâm Cảnh thấp giọng nói: “Anh yêu em, Lục Chẩm Tuyết.”

Lục Chẩm Tuyết cảm thấy rất hạnh phúc, khóe mắt hay chân mày đều tràn ngập sự vui vẻ không giấu đi được, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh, “Em cũng yêu anh.”

Lâm Cảnh cười, bóp bóp khuôn mặt cô, “Vậy nên em tính khi nào mới gả cho anh?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh còn chưa cầu hôn nữa, làm sao em gả cho anh được?”

Lâm Cảnh bật cười, tâm trạng anh thật sự rất tốt, nói: “Thế là bây giờ em đang ép cưới à?”

Lục Chẩm Tuyết: “Không có.

Em không nóng nảy, cả đời này em không lấy chồng cũng không có vấn đề gì, một người được tự do tự tại vui hơn nhiều.”

Lâm Cảnh bị câu nói của cô chọc cười, anh nói đùa: “Thật ra em muốn đấy.”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, “Vốn dĩ là như vậy mà.”

Lâm Cảnh nói: “Không được, trở về chúng ta kết hôn.”

Thật ra Lâm Cảnh đã muốn cầu hôn từ sớm rồi, nhưng không may mắn, chiếc nhẫn anh đặt vẫn chưa làm xong, nên phải kéo dài đến mùa thu.

Thời điểm vào tháng mười, thời tiết đã không còn quá nóng bức.

Hôm đó là một ngày thứ năm, buổi tối, Lục Chẩm Tuyết mặc váy ngủ nằm trên ghế sofa, hai chân gác chéo lên nhau, nằm đọc sách chăm chú.

Lâm Cảnh đi ra từ trong thư phòng, ngồi xuống vị trí bên cạnh Lục Chẩm Tuyết, thuận tay vỗ vào mông cô một cái, “Đang xem gì vậy?”

Lục Chẩm Tuyết đưa phần bìa sách lên cho anh nhìn, “Mấy ngày trước em có đặt mua sách trên mạng, đúng là hay một cách bất ngờ.”

Lâm Cảnh lấy cuốn sách từ trong tay cô, đóng lại và để xuống bàn trà nhỏ, “Khoan đọc đã, nói chuyện quan trọng trước.”

“Làm sao vậy?”

Lục Chẩm Tuyết nháy mắt mấy cái, cô ngồi dậy và ngồi lên đùi Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh đưa tay ôm lấy cô, nhìn cô nói: “Thứ bảy tuần này em có phải làm gì không?”

Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, nói: “Em không phải làm gì cả.

Làm sao vậy anh?”

Lâm Cảnh nói: “Không có gì.

Muốn đưa em ra ngoài đi du lịch thôi, gần đây cảnh sắc trên núi rất đẹp.”

Lục Chẩm Tuyết rất thích mùa thu, vừa nghe sẽ được đi du lịch trên núi, lập tức cảm thấy hưng phấn, ánh mắt sáng rực lên, “Khi nào đi, khi nào đi ạ?”

Lâm Cảnh thấy Lục Chẩm Tuyết hào hứng như vậy, không nhịn được cười, anh bế ngang cô đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Buổi sáng thứ bảy, hoặc là tối thứ sáu, em lựa chọn thời gian đi.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Đương nhiên là em chọn tối thứ sáu rồi!”

Lâm Cảnh cười, “Ừ, vậy ngày mai em chờ anh tan làm.”

“Được ạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK