Ngày đại hôn của tôi có rất nhiều nghi thức rườm rà, đến lúc làm lễ xong tôi đã mệt nhoài. May mà Tống Tự cẩn thận may thêm một lớp túi ở mặt trong của hỷ phục, anh còn bỏ thêm một ít hoa quả khô tôi thích ăn trong đó nữa.
Ngồi trong tân phòng chờ Tống Tự đến vén khăn voăn, tôi nghĩ còn lâu nữa anh mới về cơ, nhưng chỉ một lúc mà anh đã quay lại.
"Anh không ở lại kính rượu mọi người à?"
"Có người tiếp khách ngoài sảnh rồi, anh không muốn để em chờ lâu."
Nến đỏ lay động, chập chờn lòng ai
Giờ phút này, Tống Tự càng tao nhã, tuấn tú, sóng mắt dập dờn, rung động hồn tôi.
Nhánh đào hồng vén khăn voan đỏ, phu thê giao bôi uống rượu hợp cẩn.
Tôi chép chép miệng: "Ngọt thật."
"Anh biết em không thích uống rượu nên anh đổi thành loại rượu hoa quả em thích đấy."
Anh cúi xuống, khẽ nếm vị rượu còn sót lại trên môi tôi.
...
Sau khi thành thân.
Tôi và Tống tự nắm tay nhau cùng ngắm núi, nhìn sông, như hình với bóng, giống những đôi phu thê bình thường khác, hạnh phúc sống hết một đời.
Tôi thấy thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng tôi vẫn không thoát khỏi số phận cùng trở thành thần với anh được. Tống Tự cũng quen biết với năm anh em Thần Tài, còn trở thành tri kỉ, bạn tâm giao với Thần Tài thứ hai, hai người bọn họ thường đối ẩm dưới trăng.
*Bản raw là 月下把酒言欢 - nguyệt hạ bả tửu ngôn hoan, nghĩa là dưới trăng vừa trò chuyện vừa uống rượu nên mình để là "đối ẩm" cô đọng, súc tích hơn nhé.
Có khi Tống Tự uống đến vui vẻ sẽ gọi thẳng tên của bạn mình:
"Trường Bạch."
Quan Nhị cũng không giận mà vẫn tiếp đón Tống Tự rất chu đáo. Dù thế tôi vẫn không dám thân thiết với Quan Nhị, tôi chỉ thấy đôi mắt phượng của anh ấy luôn uy nghiêm, ánh mắt trong trẻo, khí chất lạnh lùng, ngàn năm như một ngày, không ai đến gần được.
21
Năm Khánh Hoà thứ hai, ma quỷ xuất hiện khắp nơi, thiên hạ loạn lạc, các vị thần đều chung sức chiến đấu. Đêm trước ngày đại chiến, tôi đến tìm Quan Nhị, đưa cổ trùng vong ưu cho anh ấy, dặn dò:
"Nếu trong trận chiến ngày mai tôi gặp bất trắc, hy vọng anh sẽ hạ cổ trùng này lên người Tống Tự, để anh ấy quên tôi đi."
"Em dâu vái lạy, cảm ơn anh hai trước. "
Quan Nhị đồng ý, đỡ tôi dậy:
"Giang Vô Ưu, em phải bình an trở về nhé. "
Ngày thường anh ấy chỉ gọi tôi là " Em dâu", đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên tôi. Đôi mắt phượng ấy ít đi một chút lạnh lùng, nhiều chút sâu xa tôi không hiểu được.
Giờ tôi chỉ nghĩ đến Tống Tự nên cũng không cố gắng tìm hiểu cảm xúc kì lạ trong mắt anh ta.
"Trường Bạch vừa đến à? "
Tống Tự đi qua hành lang, dịu dàng nói với tôi.
"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi Vô Ưu, anh nói chuyện cùng Trường Bạch một chút."
Tôi hiểu ý đi ra ngoài, trước khi đi tôi chăm chú nhìn vào Quan Nhị, trong mắt toàn là cầu xin.
Dù tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng đến nhưng tôi vẫn không thể thản nhiên đối mặt với nó được, những ngày ở bên anh tôi luôn mong thời gian trôi chậm lại một chút, tôi rất sợ mình không cứu được anh.
Tống Tự kiên định chờ tôi ngàn năm không thay đổi, mà phần thắng của tôi trong trận chiến này cũng không lớn, giờ tôi chỉ mong Quan Nhị sẽ giữ lời hứa.