Thần Tài ném con sâu rượu say bí tỉ là tôi cho Nguyệt Lão.
Hôm nay anh ấy không mặc trường bào đỏ sẫm như mọi khi nữa mà mặc trường sam màu xanh nhạt khiến anh bừng sáng giữa màn đêm, vạt áo thêu chỉ bạc như ánh trăng bàng bạc, dịu dàng chiếu lên mặt hồ dập dờn gợn sóng, con sóng ấy từ từ bao quanh trái tim tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, làm tôi động lòng.
Anh ấy dễ dàng bế ngang tôi.
“Em uống nhiều như vậy nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”
“Đá vào công cụ gây án.... hắt cà phê... hắt nước sôi... hắt nước đáy nồi lẩu... hehe.”
Đầu tôi choáng váng, vừa nói chuyện vừa khua khoắng chân tay miêu tả.
Nguyệt Lão hơi siết chặt vòng tay bế tôi, bất lực nói: “Rồi em làm gì nữa?”
“....Sau đó..... sau đó..... thì đền tiền cho người ta.”
Nguyệt Lão dịu dàng đặt tôi lên giường.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết của Lão Tứ từ miếu bên cạnh truyền đến, hình như anh ấy đang bị anh hai "dạy dỗ", tôi vô lương tâm cười trên nỗi đau của anh ta.
“A Nguyệt, tôi nói cho anh nghe, Lão Nhị.... đẹp trai lắm đó.... rất đẹp.”
Nguyệt Lão trầm giọng: “Còn anh thì sao?”
Tôi như bị ma xui quỷ khiến kéo anh lại, vòng tay lên cổ anh:
“Anh cũng đẹp trai... còn thơm nữa"
“A Nguyệt.... tôi...”
Sau đó tôi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Tôi đang mơ màng thì cảm thấy có hơi ấm phả vào cổ, còn nghe thấy Nguyệt Lão lẩm bẩm.
“Vô Ưu, em trở về rồi.
“Anh nhớ em lắm.
“Đừng bỏ anh lại một mình nữa..."
Cơn buồn ngủ của tôi tan sạch, lập tức mở mắt, mặt tôi kề sát mặt anh, tay anh choàng lên eo tôi. Thấy quần áo trên người vẫn còn nguyên, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
May quá, may quá.
Tôi không khinh nhờn thần linh, cũng không khinh nhờn tình yêu của bọn họ.
Thấy mọi chuyện vẫn ổn tôi mới có thời gian nhìn kỹ anh, đẹp trai thật, tiếc là anh chàng đẹp trai này không phải là của tôi.
Chợt vết son trên cổ áo anh đập vào mắt tôi.
.... Móa nó
Tôi đáng chết thật huhu, phải chuồn thôi. Cẩn thận kéo tay anh ra, tôi nhẹ chân, nhẹ tay xuống giường.
Mới rón rén đi được vài bước, tôi đã nghe thấy:
“Em lại định trèo tường nữa à?”
Vừa mới ngủ dậy nên giọng anh hơi khàn, cực kì quyến rũ
Tôi không dám quay đầu lại.
“Trời sáng rồi, em không phải trèo tường nữa đâu."
“A Nguyệt, chúng ta kết thúc giao dịch ở đây nhé, tôi đi đây.”
Nói xong tôi nhanh chóng trốn khỏi tầm mắt anh, cũng trốn khỏi nơi trái tim tôi thuộc về.
15
“Uiiii ~”
Tôi xoa xoa chỗ vừa bị đụng đầu.
“Lão Tứ, anh đứng đây làm gì, mặt còn xanh tím thế kia.”
Tôi bật cười thành tiếng, “Anh hai anh chuyên đ.ánh vào mặt hả =)))”
Anh ta xót xa vuốt ve gương mặt đẹp trai mình, tức giận nói:
“Hừ.... Ai bảo tôi phải sống dựa vào gương mặt này chứ.”
“Vậy về sau anh ít đi uống rư.ợu hơn thì không bị đánh nữa.”
Anh ta vẫn còn ấm ức:
“Anh hai chếc bầm, trước kia tôi cũng đi uống rư.ợu mà có bị đ.ánh đâu, không hiểu sao lần này anh ấy như nổi đi.ên ấy, đ.ánh tôi mạnh tay lắm, không niệm tình anh em gì cả...huhu"
Tôi sợ Nguyệt Lão đuổi theo nên vội vàng chào Lão Tứ rồi đi xuống núi.
Ở giữa sườn núi, tôi lại gặp dì bán hương hôm nọ. Mới sáng tinh mơ dì ấy đã bày hàng rồi hả? Nhưng mà đến gần tôi mới nhận ra dì ấy là đàn ông???
“Tôi là Thần Tài thứ năm, chưa kịp biến thân đã bị cô phát hiện rồi.”
Anh ta xấu hổ gãi đầu. Khác với mấy người anh em, anh ta là kiểu em trai nhà bên, thân thiện, hoạt bát nên chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.
“Tiểu Ngũ, cảm ơn anh hôm đó nhắc tôi đi thắp hương cho thần, chứ không tôi đã đau chếc trong sân chùa rồi.”
Tiểu Ngũ ấp úng:
“.... Cô không cần cảm ơn tôi đâu.”
“Tôi làm vậy vì áy náy.”
“Là sao á?”
Năm anh em Thần Tài không làm gì có lỗi với tôi mà.
“Hôm đó là tôi làm phép đẩy cô ra khỏi miếu Thần Tài.”
Thấy tôi đang chuẩn bị nổi giận, anh ta vội vàng giải thích: “Không trách tôi được, anh hai bảo tôi làm thế, tôi cũng không biết tại anh ấy bảo tôi làm vậy.”
Oke fine, anh hai của anh tôi cũng không dám động vào. Lúc này, chuông điện thoại của tôi vang lên.
“Tiểu Ngũ, tôi bận việc mất rồi, tôi về trước nhé.”
Từ sau hôm đó, mấy tháng liền tôi không đến chùa Linh Sơn, thường xuyên tăng ca tới đêm khuya, cố gắng làm tê liệt bản thân bằng công việc, lấp đầy thời gian rảnh của bản thân.
Chỉ có làm như thế thì tôi mới kiệt sức, không nhớ về anh nữa