Không ai để ý đến thế giới nội tâm đang sụp đổ của hoàng tử.
Mẹ kế của Lọ Lem dắt theo cô ấy đến chỗ tôi.
"Hoàng hậu, đã lâu không gặp.
"Thần vừa mới gặp công chúa Bạch Tuyết, tinh thần của cô ấy tốt vô cùng! "
Đúng vậy, tôi đã quen biết với gia đình nhà Lọ Lem khá lâu.
Đều là mẹ kế, chúng tôi được định sẵn là sẽ có những cuộc trò chuyện không dứt.
Mẹ kế nhẹ nhàng thở dài: "Trước đây ngài nói với tôi, phải dạy dỗ con gái dựa theo sở thích của chúng.
"Ngài nói rất đúng, con gái cả của tôi đã bắt đầu chu du thế giới, con thứ cũng đang đi học nghệ thuật, sắp trở thành họa sĩ rồi."
Cô ấy vỗ mu bàn tay Lọ Lem: "Chỉ có Cinderella là không chịu rời khỏi vòng tay của mẹ.
"Con bé nói muốn trở thành nhà thiết kế, để mỗi cô gái có thể mặc lên bộ đồ phù hợp với mình. "
Cô ấy nói như thể sầu não lắm, nhưng thật ra trong mắt đầy ý khoe khoang.
A, không hổ danh là nữ phụ ác độc.
Bạn xem, nếu không phải do cốt truyện thiết lập, ai lại đi thích một hoàng tử mất não chứ?
...
Nhưng cốt truyện vẫn có suy nghĩ của riêng nó.
Ở cầu thang, chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem vẫn bị mất.
Trên đường đi nhờ xe ngựa của tôi về nhà, Cinderella cứ rầu rĩ suốt.
"Đó là món quà mẹ tặng cho con, quái lạ, không hiểu sao lại mất nhỉ? "
Mẹ kế kiên nhẫn an ủi cô ấy:" Không sao đâu, mẹ sẽ tặng con một đôi khác. "
Cinderella bảo người hầu ngày mai quay lại tìm thử xem.
Tôi im lặng một lúc, nghĩ thầm chắc có lẽ hoàng tử sẽ lấy chiếc giày thủy tinh đi, sau đó đi khắp thế giới tuyển vợ.