Thấy hành động và bộ dạng khó hiểu của bà Thu, Đại không khỏi băn khoăn. Đã sáu giờ sáng, trời vẫn giăng giăng sươmg sớm, cuộn mình trong chiếc chăn bông, Đại với tay tắt chuông đồng hồ báo thức. Đôi mắt còn ngái ngủ, Đại đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, toan đặt mình ngủ thêm lát nữa.
Tiếng huyên náo ở dưới nhà khiến cho xóm trọ trở nên ồn ào, không lâu sau tiếng xe cứu thương từ xa vọng lại mỗi lúc một gần. Cũng như bao người, Đại bật dậy mở toang cánh cửa phòng, vội vàng chạy xuống dưới nhà. Mọi người tụ tập đông và ồn ào càng làm cho cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Các ý bác sĩ vội vàng mang theo cáng tiến nhanh về phía căn phòng của bà Thu. Một lát sau, thì bà Thu đã nằm trên cáng được các y, bác sĩ nhanh chóng đưa ra xe.
Nằm trên cáng, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, bà Thu lẩm bẩm liên hồi những tiếng ú ớ không ai rõ bà nói gì. Đột nhiên mắt bà mở trừng trừng, đôi mắt đỏ hoe hiện rõ những tia máu, bà nhìn về phía của Đại đang đứng.
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên u buồn như van lài, không còn vẻ hung tợn như ban nãy. Đôi dòng lệ lăn dài chảy xuống gò mà. Bà Thu đang khuất dần trong đám người, trước khi chiếc xe cứu thương rời đi bà Thu vẫn cố ngoái nhìn, dáo dác tìm Đại. Ánh mắt bà Thu vừa kịp chạm ánh mắt của Đại cũng là lúc cánh cửa xe cứu thương đóng lại.
Tiếng còi xe xa hẳn, mọi người xúm lại không ngớt lời bàn tán nhưng rõ ràng là không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mọi người chỉ thấy thương cho bà Thu những lúc ốm đau không có ai bên cạnh, bà sống côi cút một mình từ ngày ông nhà sang thế giới bên kia. Một người trong đám đông ra vẻ thương cảm:
- Tội nghiệp bà ấy quá!
- Còn Đại thì không ngừng suy nghĩ về ánh mắt của bà Thu trước khi rời đi. Đang còn phân vân, Đại chợt nhận ra đã bắt gặp ánh mắt ấy ở đâu đó, nhất thời chưa nhớ ra. Lững thững lên nhà trong bộ dạng ngái ngủ, cánh cửa phòng đóng sầm. Đưa tay gãi đầu, khuôn mặt của Đại ngẩn ngơ suy nghĩ về một điều gì đó thật xa xăm.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường vàng vọt, trong sương mờ dáng dấp của Đại lom khom trên chiếc xe đạp đang lao đi về phía bệnh viện nơi bà Thu đang nằm điều trị.
Đã mấy hôm rồi, bà Thu vẫn nằm đó, đôi mắt ngây dại, luôn miệng lẩm bẩm không thành tiếng. Đội ngũ y, bác sĩ sau khi thăm khám cũng không chẩn đoán ra bệnh tình, đành để bà nằm lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi.
Con phố những ngày này thường xuyên bị xáo động bởi những tiếng la hét, tiếng cười nghe rờn rợn của bà Hương. Bà trong bộ dạng thất thểu, quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, đôi mắt đảo liên hồi như đang nhìn trộm ai đó, thi thoảng đôi mắt lại ánh lên sự sợ hãi. Đi mãi, chạy mãi bà ngồi phệt ngay đầu ngõ dẫn vào căn nhà hoàng. Chân tay mua máy quay cuồng, khi thì nằm sõng xoài ra đất, lăn lê, trườn bò một cách đau đớn. Những người chứng kiến vô cùng thương cảm với tình cảnh của bà nhưng tuyệt nhiên không một ai dám bén bảng tới gần căn nhà bỏ hoang. Ký ức về cái chết của Thành năm nào đến bây giờ vẫn khiến họ thất kinh.
Bốn bức tường trắng xóa, mùi thuốc tây xộc thẳng vào mũi nồng nặc, bà Thu ủ rũ vịn tay vào thành giường, nhếch người dựa vào tường. Sắc mặt của bà vẫn còn nhợt nhạt, đôi mắt thâm cuồng vì mất ngủ. Đưa mắt đảo bốn xung quanh, không gian thật tĩnh lặng. Tiếng dép loẹt quẹt từ xa dội lại, bà nghiêng người lắng nghe, vẻ mặt biểu đạt thật khó hiểu. Đại vừa đi vừa ngó nghiêng tìm phòng bà Thu đang nằm điều trị. Cánh cửa hé mở, từ từ tiến vào, quay sang nhìn bà Thu, Đại cất tiếng hỏi:
- Sức khoẻ của cô thế nào rồi ạ?
- Cô khoẻ rồi, những ngày qua qua đỗi khủng khiếp.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Đại vừa hỏi vừa tiến lại bên giường, bà Thu vẻ mặt thất thần hồi tượng lại những chuyện kỳ quái, kinh hoàng đến trong giấc mơ mấy hôm trước. Giọng điệu run rẩy, bà ấp úng:
- Con.. con còn nhớ hôm gặp cô trên sân thượng không?
- Dạ, có cô ạ.
- Đấy, tối đó cô lên thắp nhang cho con bé Thanh xong. Đêm xuống cô gặp những truyện thật kỳ quái trong mơ, khiến cô thất kinh ngất lịm đi. May mà được đưa đi cấp cứu kịp thời, chứ không biết còn sống được đến giờ này không nữa.
Bà Thu vừa nói vừa sởn hết da gà khắp mình mẩy. Đại vẫn chăm chú lắng nghe nhưng có chút băn khoăn về người con gái tên Thanh. Toan cất tiếng hỏi thì bà Thu lại tiếp tục câu chuyện của mình..
(còn tiếp)