- Bà ấy bị sao thế u? Hàng ngày con thấy bà bình thường mà u?
- Uh, từ khi con trai bà mất đến giờ, đến gần ngày giỗ nó là bà ấy trở lên điên loạn như thế đó.
- Con bà lớn chưa? Mà làm sao chết vậy u?
Những câu hỏi dồn dập, những ánh mắt chăm chú nhìn bà Hằng. Khuôn mặt toát lên vẻ hãi hùng bà hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng ấy.
Cũng vào tiết trời mùa thu, se se lạnh và mờ ảo bởi màn sương bao phủ. Cả khu phố bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh của người phụ nữ đi nhặt ve chai. Nơi đây, vốn được xem yên bình trở nên náo loạn, người người, nhà nhà hoang mang, sống trong lo lắng, thấp thỏm.
Mọi người nháo nhào đổ về phía căn nhà hoang cuối hẻm, những bức tường bong chóc, rêu phong, mạng nhện phủ đầy. Trên nền nhà, các phần thi thể nằm rải rác, chiếc đầu bị chém đứt lìa, mắt vẫn còn trợn tròn tháo láo, máu me nhầy nhụa không còn nhận ra danh tính của người xấu số.
Trên bức tường là những vệt máu hằn sâu bởi những ngón tay cào xước trong sự tuyệt vọng tạo nên. Kẻ thủ ác đã ra tay với nạn nhân một cách dã man, mất nhân tính, cơ quan công an nhanh chóng vào cuộc điều tra. Mọi người đều hy vọng sớm tìm ra kẻ thủ ác để trả lại công bằng cho nạn nhân. Không lâu sau, danh tính nạn nhân cũng được xác định là *** Thành – Con trai của bà Hương, chủ quán bún ở đầu ngõ..
Cảnh tượng khiến cho người ngoài chứng kiến cũng cảm thấy vô cùng khiếp đảm, huống chi là bà Hương phải tận mắt chứng kiến đứa con trai duy nhất của mình thân thể bị chặt thành nhiều mảnh, không toàn thây, bà ngất lịm đi trong sự đau đớn tột cùng. Còn mọi người thì được phen thất kinh không thốt lên lời về sự tàn độc, dã man của kẻ thủ ác.
Thành là chàng trai hiền lành, có lối sống giản dị, hòa đồng với mọi người trong khu phố. Sự việc xảy ra, ai ai cũng ngỡ ngàng không hiểu vì lý do gì mà kẻ thủ ác lại có thể ra tay một cách dã man, tàn độc như thế. Sau khi khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi, cơ quan cảnh sát điều tra nhanh chóng bắt tay vào điều tra vì tính chất nghiêm trọng của vụ án.
Không gian u ám bao trùm lấy khu phố, mọi người đều tỏ ra lo lắng, bất an. Nhớ lại chuỗi ngày đau thương ấy, bà Hằng giật mình sợ hãi, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
- Rồi công an họ có tìm ra được thủ phạm của vụ án không u?
- Có chứ. Những kẻ bất lương ấy đâu phải ai xa lạ gì.
Đôi mắt bà Hằng loé lên những tia máu, cho thấy sự cẵm phẫn về hành vi quá tàn độc của những kẻ thủ ác. Bà chậm rãi hớp ngụm nước chè, đôi mắt nhìn vô định rồi chép miệng..
(còn tiếp)