Hôm nay, căn nhà hiu quạnh quá, bà cụ ốm rồi, từ hôm qua đến giờ bà vẫn mê man chưa khoẻ lại. Tiếng chổi tre loẹt quẹt mỗi sáng cũng vì thế mà im bặt, ngoài hiên những cơn gió vi vu cuốn theo đám lá khô xào xạc, bầu trời bao trùm một màu trắng đục. Ở gian phòng bên cạnh, những tiếng thở nặng nhọc của bà cụ nghe thật não nề. Tung chăn bước ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ngó vào bên trong, bà cụ nằm nghiêng người sang một bên, nằm dúm dó, gối đầu lên cánh tay, chiếc chăn xô lệch để hở đôi bàn chân nhăn nhúm, nứt nẻ. Nhìn bà cụ như thế, Đại thấy xót xa vô cùng, ở cái tuổi gần đất xa trời lại phải chịu cảnh côi cút một mình.
Ánh lửa bập bùng, xua đi cái se se lạnh, mùi cháo hành bốc lên ngào ngạt. Đại đang chuẩn bị bữa sáng cho bà cụ. Khẽ đến bên giường, lay lay bà cụ:
- Bà ơi, dậy ăn chén cháo cho mau khoẻ ạ!
Bà cụ nặng nhọc quay người lại, cố rướn thân thể tựa vào thành giường, đôi tay run rẩy, tóc tai rũ rượi, cặp mắt tèm nhèm vẫn còn động lại những giọt lệ nơi khoé mắt. Đại cẩn thận đưa từng thìa cháo vào miệng của bà cụ, mà đôi mắt nhoè đi từ lúc nào không hay.
Trái với khung cảnh bình yên nơi làng quê, tâm trạng có chút rối bời, cảm giác bồn chồn, ngổn ngang, Đại thấy khó xử, chưa biết nên ở hay nên đi vào lúc này, nhâm nhi ly trà xanh ấm nóng, mà đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn vô hình, xa xăm.
May mắn là không lâu sau bà cụ cũng đã khoẻ lại, tiếng chổi tre, tiếng lá xào xạc lại vang lên từng thanh âm quen thuộc. Đại vươn vai thức dậy khoan khoái như trút được gánh nặng trong lòng. Đại bái biệt bà cụ để trở lại trường học.
Bà Thu cũng đã xuất viện, ngồi trơ chọi một mình trong căn phòng khách. Ánh mắt lạc thần, tựa người vào thành ghế vẻ mệt mỏi, ủ rũ. Cánh cửa cổng kèn kẹt, bà hướng mắt nhìn ra ngoài, Đại đang lặng lẽ dắt xe vào bên trong, như người chết đuối vớ phải cọc, bà Thu trở thành một con người hoàn toàn khác, đôi mắt sáng rực, dáng vẻ thanh thoát, nhanh nhẹn chạy ra đon đả đón Đại trở về, bà cất tiếng hỏi dồn dập:
- Về rồi đấy à cháu, chuyến đi thế nào? Có kết quả gì không? Vào trong nhà kể cô nghe xem nào.
- Dạ.
Thấy vẻ xốt xắng của bà Thu, Đại hết sức ngỡ ngàng, cả hai vội vàng bước vào trong nhà. Sau chuyến hành trình dài, Đại uống liền mấy ly nước, ngẩng đầu nhìn bà Thu khẽ lắc đầu:
- Kết quả không khả quan cô ạ, chỉ thu lượm được chút ít thông tin thôi.
- Thế, thế.. có gặp được bố mẹ của con bé Thanh không?
Lại một cái lắc đầu từ phía Đại thay cho câu trả lời, khuôn mặt của bà Thu trùng hẳn xuống, buồn rầu. Như vậy chẳng phải là chuyến đi của Đại là vô ích rồi sao, sẽ chẳng có câu trả lời nào thỏa đáng cho giấc mơ của bà, vẻ mặt lộ rõ vẻ thất vọng:
- Thế cháu đã nghe ngóng được những gì? Kể cô nghe đi.
- Thanh không phải là con đẻ của cô chú ấy cô ạ?
- Có chính xác không? Cháu nghe thông tin đó ở đâu, từ ai?
- Từ bà của Thanh cô ạ.
Như vậy thông tin này hoàn toàn có thể tin tưởng, nó đặt ra những nghi vấn, giả định trong lòng hai cô cháu nhưng rất mơ hồ. Họ chỉ biết nhìn nhau ngán ngẩm. Đại tiếp tục:
- Có chuyện này, không biết là cháu có nên kể để cô nghe không nữa? Nhưng nó chỉ là một cơn ác mộng, không biết thực hư thế nào.
- Cháu kể đi xem nào, cô sốt ruột quá.
Đại chậm rãi kể về giấc mơ của mình khi về quê của Thanh. Hai người chắp vá giấc mơ của bà Thu và của Đại lại với nhau thì nó hoàn toàn trùng khớp, dường như đó là những sự kiện nối tiếp nhau.
- Hay là chúng ta báo công an?
Bà Thu hỏi vu vơ, nhưng nhanh chóng hụt hững bởi bà hiểu sẽ không có ai tin vào câu chuyện hoang đường của bà và Đại, nó chỉ là giấc mơ vô căn cứ, cả hai người đều chưa biết phải tiếp tục như thế nào.
- Bà Thu ơi, bà Thu.
Có tiếng gọi của trẻ nhỏ ngoài cổng, bà Thu rất ngạc nhiên nhanh chóng bước ra. Bên ngoài cánh cổng là một đứa trẻ đánh giày, thân hình gầy gò, quần áo lấm lem, giọng nó lanh lảnh:
- Đây có phải nhà bà Thu không ạ?
- Là tôi đây, có chuyện gì vậy cháu?
- Có người gửi thư cho bà ạ.
Thằng bé đánh giày dúi vào tay bà Thu một mảnh giấy, rồi nhanh chóng quay lưng rời đi. Bà Thu tò mò mở tờ giấy, rồi hoảng hốt la lên thất thanh. Nghe tiếng ồn ào ngoài cổng, Đại vội chạy ra đỡ lấy bà Thu, đưa tờ giấy cho Đại, bà Thu run run chỉ tay ra phía cổng.
Không cưỡng lại được sự tò mò, Đại mở tờ giấy ra xem lập tức khuôn mặt biến sắc, toàn thân nổi da gà, giọng run run đọc lại nội dung trong tờ giấy..
(còn tiếp)