Tiếng lá xào xạc ngoài sân, nghe rõ mồn một trong đêm khuya thanh tịnh. Có tiếng bước chân loẹt quẹt đạp trên đám lá khô. Không lâu sau, toàn thân của Đại bỗng chốc trở nên tê dại, cứng đơ không thể cử động được, đôi mắt tháo náo, cứ trân trân nhìn lên mái nhà. Cơn gió lạ từ đâu ùa vào khẽ đẩy cánh cửa hé mở, một làn mây khói huyền ảo bao phủ khắp căn phòng. Từ từ đưa Đại chìm vào giấc mộng liêu trai.
Trước mắt hiện không gian lúc này quá đỗi quen thuộc, khu phố nơi Đại đang thuê trọ thật náo nhiệt, tấp nập người qua kẻ lại. Trong đám người đông đúc ấy, xuất hiện hai gã thanh niên rất giống với những kẻ bà Thu đã từng nhắc tới trong mơ. Tò mò, Đại lặng lẽ đeo bám theo chúng xem thực hư thế nào.
Giữa dòng người đông đúc, có đôi vợ chồng độ tuổi trung niên, khuôn mặt khắc khổ, điệu bộ hớt hải, đang nháo nhác dò hỏi, tìm kiếm một điều gì đó. Đến gần kề bên, Đại mới lắng nghe được câu chuyện của họ, hai người họ không ai khác chính là bố mẹ của Thanh. Một ẩn số mà Đại và bà Thu đang tìm kiếm câu trả lời.
Hai gã thanh niên vẫn âm thầm bám theo họ, dường như chúng đã nghe ngóng được điều gì đó, hay đơn giản chỉ là những cặp mắt cú vọ đang chờ đợi cơ hội để kiếm trác từ đôi vợ chồng khốn khổ nhằm thỏa mãn cơn thèm khát.
Họ vẫn đang miệt mài dò hỏi thông tin về Thanh mà không biết tai họa sắp ập tới. Chúng đeo bám hai người một cách sát sao, tên đàn em nhìn đại ca vẻ mặt lo lắng, có vẻ sợ sệt mọi chuyện bị phát giác. Tiếng huýt sáo phát ra từ miệng tên đại ca, làm hắn giật bắn mình:
- Đại ca, giờ tính sao? Họ đang nói về con nhỏ trong tấm hình bà Hương đưa đó đại ca.
- Đồ ngu, tao mà không ra hiệu cho mày, thì mày đã làm hỏng chuyện tốt của tao rồi. Lát mày tiếp cận, dẫn dụ chúng nó về nhà rồi tính.
Tên đàn em vẻ mặt ngơ ngác, có chút bối rối, cất tiếng hỏi:
- Ý đại ca là.. Mà đại ca định làm gì?
- Im mồm, đồ ngu tao nói thì cứ thế mà làm đi. Mày có muốn chết không? Tụi nó cứ đi dò hỏi tùm lum như thế, không sớm thì muộn sự việc cũng sẽ bị bại lộ. Đã theo lao thì đành phải theo lao, nhân tiện tống tiễn bọn chúng cả thể.
Dứt lời, đôi mắt sắc lẹm ẩn sâu bên trong là những toan tính tàn độc của những kẻ nghiện ngập. Tên đàn em dường như cũng đã hiểu ra thâm ý của đại ca, đúng là một phường, một hội quả không sai.
Bọn chúng kiên nhẫn chờ đợi, theo dấu bố mẹ của Thanh cho đến khi hoàng hôn vụt tắt. Phố phường cũng đã lên đèn, dòng người qua lại mỗi lúc một thưa dần. Cho đến khi, chỉ còn lại bóng dáng của hai con người khốn khổ, vẫn đang lặng lẽ qua từng ngóc ngách tìm kiếm đứa con bé bỏng của mình. Mệt nhoài, họ ngồi lại bậc thềm của một cửa hàng đã đóng cửa im ỉm từ lâu.
Chân ướt, chân ráo ở quê lên phố, màn đêm buông xuống họ chẳng biết đi đâu về đâu. Một màn diễn đã được tên đại ca lên kịch bản chu đáo. Cuối con hẻm heo hút, có ánh đèn xe le lói đang tiến lại phía họ mỗi lúc một gần. Trên xe là một chàng thanh niên, ăn mặc chỉnh chu, điệu bộ đàng hoàng tấp xe kế bên bố mẹ của Thanh, cất tiếng hỏi:
- Cô chú có đi xe không ạ?
Đôi vợ chồng nhìn chàng thanh niên có chút bối rối, họ đang không biết đi đâu về đâu, chỉ dám tá túc dưới mái hiên nhà cho qua đêm nay. Tỏ rõ sự quan tâm, sốt sắng chàng thanh niên ân cần hỏi han:
- Thế cô chú đã có chỗ nghỉ ngơi đêm nay chưa ạ?
Bố của Thanh thật thà đáp lại:
- Chúng tôi chỉ tá túc tạm chỗ này mai rồi tính tiếp chú ạ.
- Thế sao được, nếu cô chú không có ngại thì có thể ghé về chỗ cháu nghỉ tạm đêm nay đã.
- Thôi, thôi cảm ơn tấm lòng của chú, chúng tôi không có dám làm phiền tới chú đâu.
Bố mẹ của Thanh chất phác, hiền lành vốn quen với lối sống ở quê làm sao có thể nhận ra những mưu mô quỷ quệt, xảo trá của những kẻ gian manh, lõi đời, đã có thâm niên nghiện ngập.
Sau một hồi tỉ tể, bằng những món nghề lọc lõi, tên đàn em trong vai chàng thanh niên lịch lãm đã thuyết phục được bố mẹ của Thanh. Để đáp lại tấm chân tình, sự nhiệt thành đó, họ đã lên xe của chàng trai rời đi.
Bắt đầu cho chuyến hành trình bão tố của cuộc đời như màn đêm đen kịt. Chiếc xe lao nhanh vào con ngõ cụt, heo hút..
(còn tiếp)