Đèn trong phòng khách sáng lên, ngọn đèn sáng ấm nóng rơi trên người cô. Chu Từ nghiêng đầu mới phát hiện ti vi cạnh tường là một mặt gương rất lớn, đúng lúc có thể đem toàn bộ chuyện xảy ra trên sô pha hiện ra rõ ràng.
- Trong đó chính là cô đang trần như nhộng nằm trên sô pha, chân cong lên, ngón chân cuộn lại giẫm trên sô pha, chân thì bị người đàn ông ép buộc tách ra dán vào cơ thể, giống như muốn bò lên quấn lấy thắt lưng anh trong tư thế cầu hoan.
Mà trong tay cô, đang cầm một hộp áo mưa.
“Ô…”
Tiết Kiệu khẽ cười, xoay đầu cô sang nhìn thẳng vào gương: “Thích không?” Giọng nói anh khàn khàn: “Buổi sáng hôm nay mới vừa thay đổi, là chuẩn bị cho em đấy.”
“Không, không thích.”
Ánh sáng trên đỉnh đầu quá mạnh mẽ, làm cho cô co rúm lại trên sô pha. Cô nhìn Tiết Kiệu từ từ cởi bỏ quần áo của anh, thân hình anh cao cao gầy gầy, cơ bụng vô cùng tốt, rất có hình dáng, đường nhân ngư ở bên dưới vô cùng bắt mắt.
Càng bắt mắt hơn chính là, phía bên dưới của anh đang dâng trào.
Lúc Chu Từ trở về dùng trí nhớ để ước lượng lại, ít nhất chắc cũng mười tám mười chín cm, màu cũng không tính là quá tối, bị ánh sáng chiếu vào nên trên đỉnh có chút phát sáng. Anh đi về phía cô thì vật giữa hai chân hất nhẹ một cái.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Từ nhìn thấy dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này của anh. Cô che mặt muốn tránh đi, nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy cổ tay rồi cầm đi áo mưa trong tay.
“Muốn mang cái này cho tôi sao?”
Chu Từ che miệng lắc đầu.
Tiết Kiệu đè thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nóng bỏng của mình xuống, dán sát vào làn da ẩm ướt của cô, rất dễ dàng khiến thân thể cô nóng dần lên. Anh xé áo mưa ra đặt vào lòng bàn tay cô, dính dính, nhớt nhớt.
“Lại đây học phụ đạo.” Anh bắt lấy cổ tay cô, giọng nói khàn khàn, trầm thấp: “Trước đó đã dạy cho em cách để đeo nó lên rồi.”
Chu Từ lắc đầu trốn trong góc phòng, hai tay ôm đầu gối, che hai đầu gối trước người: “Đừng… Em không muốn.”
Tiết Kiệu cười lạnh: “Không phải em mua đến sao? Hay là muốn tôi không mang rồi làm em luôn?”
Anh nắm lấy mông cô, giọng điệu ngạo mạn đe dọa nói: “Không đeo cái này mà đi vào, sau khi chơi xong cả trước lẫn sau, tôi sẽ bắn vào cả hai phía, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng em, vừa cử động một cái đã chảy ào ào xuống. Lại lấy thêm một cái nút bằng gỗ bịt kín lại cho em, để trong bụng em sẽ mang thai con của tôi, bụng và ngực sẽ từ từ lớn lên, bị tôi ấn lên trên bục giảng, uống sữa đều cả hai bên.”
Anh nói xong thì lấy cái gối ra ném sang một bên, giống như cô thật sự mang bầu mà cúi xuống mυ"ŧ đỉnh anh đào của cô, mυ"ŧ đau đến mức ngón chân Chu Từ cũng phải cong lại, khóc lóc gào thét đến tuyệt vọng mới được buông ra. Còn về phần đầu nhũ hoa đã bị anh mυ"ŧ đến sưng đỏ lên, ở phía trên vẫn còn lưu lại một lớp nước bọt long lanh.
“Phải trừng phạt em cho tốt…” Anh lại ôm cô trở về trên sô pha mềm mại, đầu nhũ hoa bị cọ vào phần gối có vân nhô ra, bị cọ đau đến vểnh lên. Người đàn ông ấn thắt lưng cô, dùng gậy th*t đánh lên mông cô, còn qυყ đầυ thì hết lần này đến lần khác cọ vào cúc huyệt của cô, đau đến mức co rút lại. Cô khóc thút thít nói bản thân mình không muốn như thế, nhưng lại sợ Tiết Kiệu muốn làm cô, sợ anh sẽ không đeo vào mà làm cô đến mức có thai.
Giọng Tiết Kiệu cao cao tại thượng, ngữ điệu lạnh lùng: “Em không lo học tập đi, đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến bị làm.”
Chu Từ khóc đến khàn giọng, cái bao trong tay bị cô nắm đến không còn hình dáng ban đầu nữa, bị Tiết Kiệu ấn ngồi giữa người anh, gậy th*t ở giữa hai chân cô, dán lên hoa tâm đang vểnh lên của cô. Người đàn ông ở phía sau vẫn tiếp tục nắm lấy cô, kêu cô bước lên lấy túi mỏng kia xé ra, lấy ra một tấm áo mưa màu hồng nhạt, nắm lấy đeo vào trên gậy th*t của anh.
Tiết Kiệu nghiêng đầu cắn vào cổ cô: “Thật thông minh.”
Đôi chân mảnh mai để lên vai anh, người đàn ông tách hai đầu gối cô ra, làm nơi riêng tư của cô chiếu thẳng vào bên trong tấm gương. Anh như có như không vân vê hòn ngọc của cô, tay còn lại thờ ơ nhào nặn bộ ngực cô: “Muốn tôi làm trước hay sau em đây, hửm?”
Chu Từ nói không muốn cái nào hết, thì Tiết Kiệu lại cọ cọ hoa huy*t cô, cười lạnh: “Sao lại có chuyện tốt như thế - trước sau đều phải làm.”
“Không… Không được.”
Tiết Kiệu nắm lấy gáy cô nói tại sao lại không được, anh lại ấn đầu và xoa ngực cô, để cô tự nhìn bản thân mình trong gương.
Tên của Chu Từ nên sửa lại thành từ “Từ” (*), làn da cô trắng muốn chết, ngoại trừ bị Tiết Kiệu viết trước ngực, có vài chữ không thể rửa sạch trong chốc lát được, thì toàn thân đều không có lấy nửa điểm tỳ vết.
(*) Chữ “Từ” trong trên Chu Từ viết là “慈” – có nghĩa là dịu dàng hiền lành, Tiết Kiệu nói muốn sửa thành “瓷” – có nghĩa là gốm sứ.
Giờ phút này tóc tai cô tán loạn, đôi mắt sáng nhưng đẫm lệ, cặp đùi trắng mở rộng lộ ra huyệt thịt non mềm. Lúc bị người kia xoa ngực thì không ngừng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, chảy xuống ướt cả nền đất, như con búp bê sứ bị người ta bắt nạt vô cùng đáng thương.
Lẳиɠ ɭơ chết đi được, cô vừa đáng thương vừa yếu đuối khiến người khác đau lòng.
Nhịn không được muốn chà đạp cô, làm vỡ cô, đập cô vỡ ra thành nhiều mảnh, để cô buông thả bản thân.
“Chúng ta ôn tập một chút được không?”
Người đàn ông càng lúc càng xoa bóp bầu vυ" cô mạnh hơn: “Lần trước chỉ em tự an ủi thế nào còn nhớ hay không?”
Anh thì thầm nói: “Tự an ủi cho tôi xem, làm đến khi tình triều phun ra thì sẽ bỏ qua cho em.”