• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Để tôi chơi cái miệng nhỏ bên dưới, tôi lập tức tha cho em. Có được không nào?”

Chu Từ run rẩy nhìn về phía anh, môi cô mấp máy. Không một tiếng động nói: "Không...em không muốn. Sẽ có thai." Tiết Kiệu cười như không cười cởi quần dài của cô vứt trên mặt đất, bàn tay anh với vào trong túi áo cô móc ra một hộp áo mưa mỏng.

Bên tai vẫn không ngừng vang lên giọng nói khách sáo của Quách Diệp, mặt mày Chu Từ tái nhợt. Tiết Kiệu cách một lớp vải xoa bóp đầu v* cô. Anh thong thả xé mở áo mưa, chất lỏng bôi trơn chảy ra. Lành lạnh dính nhớp chảy xuống ngực cô, cả người Chu Từ run rẩy. Ngay sau đó người đàn ông lười biếng cùng Quách Diệp nói tạm biệt rồi ngắt điện thoại.

"Em nhét thứ này trong túi áo nhỡ bị rơi để các bạn học nhìn thấy thì các bạn sẽ nghĩ thế nào đây?"

Nước mắt chảy ra từ hốc mắt Chu Từ, cô ngượng ngùng kẹp chặt hai chân.

Ngay sau đó có người nhẹ nhàng gõ cửa.

“Thầy Tiết, thầy có trong đó không?”

Là giọng nói của Tần Dụ, giọng nói của cậu ta hơi nhỏ còn có chút sợ hãi. Tiết Kiệu mỉm cười, nhìn Chu Từ hoảng loạn hèn mọn đi nhặt quần áo: "Em sợ cậu ta?"

Anh nhẹ nhàng cởi chiếc nơ con bướm bằng thước dây kia ra, động tác cực kỳ chăm chú giống như đang mở lễ vật. Chu Từ giữ chặt cánh tay anh: "Đừng! thầy ơi, em xin thầy. Đừng làm vậy."

Người đàn ông từng chút cởi thước dây ra, thước dây thô ráp vuốt ve đầu v*. Làm cô ở dưới thân anh run rẩy co rút từng cơn. côn th*t thô to cọ qua hoa huy*t ướt dầm dề của cô. 

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Tần Dụ cùng bạn bè: "Sao cậu vẫn còn ở đây? Không lên lớp sao?"

"Tôi tới nộp bảng kiểm điểm cho thầy, không biết thầy đã đi đầu rồi nữa."

"Có thể là thầy ấy đi ăn cơm chăng? Thôi lên lớp trước đi."

Chu Từ cố giãy giụa một lần cuối cùng: "Thầy ơi, đừng làm ở chỗ này được không?"

Người đàn ông tách mở chân cô, ngón tay ấn mạnh lên huyệt thịt: "Chu Từ, nghe giọng nói của Tần Dụ khiến em trở thành như vậy?" Chu Từ đầu óc mù mờ không biết anh rốt cuộc là đang nói đến việc gì. Bất ngờ ngón tay ướt đẫm d*m thủy tấn công vào khoang miệng của cô, hung tợn kẹp chặt đầu lưỡi cô muốn cô tự nếm hương vị của chính mình. Đầu óc Chu Từ hoảng loạn, ót cô bị người ta ghì chặt không cho nhúc nhích. Chân cô đạp loạn lung tung, đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay anh mút hết toàn bộ d*m thủy trên đó. Tất cả uất ức hóa thành nước mắt, không ngừng chảy ra nơi khóe mắt: "Đừng...đừng mà."

Người đàn ông xuyên qua chồng sách nhìn cô, bàn tay hung hăng xoa bóp huyệt thịt. Xoa cô trở thành bộ dạng mềm mại rối loạn.

Cô gái nhỏ bị anh giày vò một lúc lâu, cơ thể đã mẫn cảm đến mức chỉ cần véo hai cái đã muốn cao trào. Eo nhỏ cong thành hình vòng cung, lại bị người đàn ông hung hăng ghì chặt. Anh bế cô lên vứt xuống sô pha, quần áo cũng không cởi mà trực tiếp nhào tới đè lên người cô cắm sâu vào nơi riêng tư.

Bên dưới của Chu Từ ướt đẫm, non mềm. Nhưng mà đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh tấn công như vậy chỉ có một cảm giác đau đớn tột cùng. Cô bất chợt phát hiện Tiết Kiệu không hề mang áo mưa, côn th*t củ anh cùng nơi đó của cô cứ vậy mà tiếp xúc với nhau. Chu Từ run rẩy đáng thương, bàn tay run rẩy cầm lấy áo mưa: "Thầy... Thầy ơi. Cầu xin thầy, ít nhất cũng nên dùng thứ này."

“Dùng để làm gì?”

Giọng nói người đàn ông thật sự cợt nhã, anh cố ý đem áo mưa đưa lên thật cao. Cô hơi nhướn người lên, bên dưới vẫn ngậm côn th*t của anh. Cô chỉ vừa động một chút thứ đó lại đi vào sâu hơn, đau đến mức cô phải hét lên chói tai. Bất tri bất giác che miệng lại, cô chớp chớp đôi mắt ngập ngụa nước mắt: "Để... Để... Để, làm em."

Người đàn ông cố ý nhấp sâu thêm một cái, toàn bộ đỉnh gậy đều được cô ngậm lấy. Tiểu huyệt căng cứng trắng bệch, giống như muốn nứt ra. Cô gái nhỏ đáng thương cắn chặt môi không dám kêu ra tiếng. Đôi chân không ngừng run rẩy, đáng thương rũ trên thành sô pha.

Tiết Kiệu lấy áo mưa nhét vào lòng bàn tay cô. Anh ấn eo cô rút ra ngoài, thân gậy cọ qua huyệt thịt. Kích thích to lớn làm cô đau đớn muốn chết, ngón chân cuộn tròn bấu vào sô pha. Gương mặt cô tái nhợt nhìn chằm chằm côn th*t.

Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo: "Đeo nó lên."

côn th*t của anh dài mà thẳng, chỉ có phía đầu hơi nhô lên. Màu hồng phấn, sạch sẽ. Thân gậy nổi lên gân xanh, phần đuôi mọc ra lông tóc thô cứng, phảng phất trước mặt cô một luồng nhiệt. Chu Từ ngồi dậy cầm lấy áo mưa tròng vào giúp anh. Đôi mắt cô đỏ ửng nhìn anh. Người đàn ông yêu thương vuốt ve má cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Đáng thương quá..."

Ngay sau đó, anh giữ chặt chân cô, chống ngay miệng huyệt mà cắm vào. Chu Từ còn chưa kịp hét lên đau đớn, đôi môi đã bị người ta lấp kín. Gương mặt Chu Từ tái nhợt, ngón tay bấu ở đầu vai anh. Hơi thở cùng hòa vào nhau. Vô nghe thấy giọng anh vừa ôn nhu vừa lạnh nhạt vang lên bên tai: "Đáng thương đến mức khiến người ta muốn chơi chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK