Tiết Kiệu như có như không quay đầu lại, thản nhiên nhìn cô, không nói lời nào. Chu Từ bị anh nhìn làm chân nhũn cả ra, từng bước một từ từ tiến vào, lạch cạch khóa cửa lại.
Tiết Kiệu cong môi cười, dịu dàng nói: “Thật ngoan.”
Anh nhìn cô vẫy vẫy tay.
Chân cô gái gầy gầy, thẳng tắp, được bao bọc trong quần thể dục rộng thùng thình, dây lưng được buộc thành hình nơ bướm, kéo một cái đã cởi ra được. Anh cũng chẳng vội vàng cởϊ qυầи cô ra làm gì, mà duỗi tay ra, ngón tay lạnh băng tìm tòi sờ vào qυầи ɭóŧ bằng vải tơ tằm trên người cô, các khớp ngón tay khô ráo, lành lạnh vuốt ve qua viên ngọc yếu ớt.
“Thầy… Thầy, đừng…”
Giọng Chu Từ run rẩy, lại bị người kia thô bạo nắm lấy bả vai đặt lên cửa kính.
Văn phòng Tiết Kiệu nằm trên tầng năm, cửa sổ rất lớn lại đối diện sân thể dục. Giờ phút này lớp của bọn họ lại đang ở trên sân thể dục khởi động, âm thanh ồn ào lơ lửng bay trong gió từ sau lưng truyền đến.
Chu Từ ngồi ở chỗ đó, tấm lưng gầy yếu dán sát vào tấm kính thủy tinh lạnh như băng, đôi chân vừa dài vừa gầy cong lên, gập lại vụng về kẹp tay anh vào nơi đó.
“Không còn sưng nữa rồi.” Tiết Kiệu tỉ mỉ sờ từ trước ra sau xong hết rồi lại rút tay ra, đưa đến trước mặt cô: “Nhưng sao lại ướt thế này? Đang suy nghĩ gì đấy?”
Chu Từ đưa tay nắm lấy dây lưng quần của mình, ngửa đầu đỏ mặt nhìn anh.
“Bài thi có thể tự mình làm lại từ đầu được không?”
Cô mơ hồ gật đầu lia lịa, người kia lại kéo bài thi đến, trong tay cầm lấy một cây bút đỏ. “Tự em cởϊ áσ sơ mi ra, hay để tôi cởi giúp?”
Nước mắt cô run run, Chu Từ run rẩy mà cởϊ áσ ra, lộ ra nội y màu xanh lam nhạt. Ánh mắt Tiết Kiệu dịu dàng, ý bảo cô tiếp tục cởi.
Cô cúi đầu xuống, sống lưng trắng trẻo gầy yếu dựa sát vào cửa kính thủy tinh lạnh lẽo, bầu ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, nhẹ nhàng run lên.
Tiết Kiệu nâng tay nắm lấy đầṳ ѵú, mang bài thi rải ra, từng đề từng đề một giảng cho cô nghe. Chu Từ một chữ cũng không nghe vào – ngón tay anh vẫn nắm lấy đầṳ ѵú của cô, khi lỏng khi chặt mà nắn véo lấy nó. Nụ hoa bị anh chơi đến cứng lên, chạm vào dưới một chút lại mẫn cảm chảy ra đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Tiết Kiệu lật bài thi sang trang tiếp theo, như có như không nói: “Chu Từ, sao em lại dễ ướt đến thế chứ?”
Giọng anh cứ nhàn nhạt: “Càng vào sâu bên trong nữa, có phải toàn là nước hay không? Mẹ nó, dâʍ ŧᏂủy̠ của em có phải đã chảy tung tóe rồi không?”
Chu Từ cắn môi để mình không khóc thành tiếng, vô cùng đáng thương mà lui về sau, nửa người trên bị bắt đứng thẳng lưng, để mặc anh chơi đùa với đôi gò bồng đảo trắng nõn này.
“Chỗ này sai rồi.”
Tay cầm bút của Tiết Kiệu nhẹ nhàng chấm một điểm trên đề: “Biết bản thân mình sai ở đâu không?”
“Trong tế bào điện phân… Âm… Ion âm thành dương… Cực dương chuyển động.” Chu Từ lắp bắp nói.
Người đàn ông gật đầu một cái, sau đó bàn tay anh nâng bầu vυ" của cô lên, lòng bàn tay xoa nhẹ nụ hoa. Anh cầm lấy cây bút màu đỏ vẽ hình chữ thập lên đó.
“A!”
Bầu ngực mềm mại bị đầu bút nhọn kí©h thí©ɧ, Chu Từ đè nén không được thét chói tai, lùi ra sau trốn, bầu vυ" bị anh nắm chặt lấy không để người rời đi, làm phần rễ bị liên lụy đến phát đau: “Thành thật xem đề đi.”
Lúc làm Chu Từ không tập trung, phạm sai lầm không ít. Trên đầṳ ѵú bị đánh đầy hình chữ thập, trên bầu vυ" đầy lời giải thích, thậm chí còn có một bức tranh mà anh vẽ trên đấy, một biểu đồ điện giải làm ví dụ.
Trong lúc cô có ý đồ phản kháng, vẻ mặt người đàn ông dịu dàng hiện ra chút tàn nhẫn, chân dài móc lấy cô, làm cô dán chặt thân mình lên tấm kính thủy tinh, bóp lấy eo cô và kéo quần cô xuống đùi. Trên mông đầy thịt của cô lưu lại đầy dấu tay vô cùng ác liệt, trước khi làm cô cũng nhẹ nhàng vuốt ve mông của cô: “Nơi này còn lưu lại chút dấu vết này – chỗ này của em thật mềm, rất tốt.”
Anh dùng sức đặt cô lên tấm kính thủy tinh, hai bầu vυ" bị ấn đến biến hình, cánh tay trắng nõn không che đậy gì để bên mặt, cô chỉ cần rũ mắt một cái có thể thấy được học sinh đang hoạt động ở dưới.
Mà người phía sau cô, thầy giáo dịu dàng, đẹp trai đang hung hăng đánh vào mông cô: “Có nghe lời không?”
Người sau lưng cô cũng bắt đầu thả lỏng, cô trượt dọc theo kính thủy tinh mà ngồi xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, quần bị tuột đến dưới đùi không được kéo lên nữa, cứ như vậy để lộ ra cặp mông chắc thịt ngồi trên chân anh. Người đàn ông ngồi dưới đất, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô vô cùng tủi thân đưa tay ôm lấy bầu ngực của mình, không chút lưu tình mà vẽ một hình chữ thập vô cùng đậm lên đó.
Vốn dĩ chân đã xụi lơ buông thõng trên mặt đất không đứng gậy nổi, dâʍ ŧᏂủy̠ dưới hạ thân chảy ra ào ào, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Nước mắt cô cũng từng giọt từng giọt rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn đề cuối cùng kia.
Giọng Tiết Kiệu nhàn nhạt phân tích xong đề cho cô, thuận tay kiểm tra bụng dưới của cô: “Còn có thể làm được, lại đây, thầy cho em ký tên.”
Cô chết lặng mà nâng bầu ngực sữa của mình lên, đã thấy Tiết Kiệu không biết lấy từ đâu ra được cây bút lông. Trên hai vυ" của cô, ngay cạnh trái tim, hạ bút ký xuống và phê một dòng chữ “Đã phê duyệt”.
Ngòi bút lông ẩm ướt hơn bút bi, lúc chuyển động trên ngực có cảm giác rất tê dại. Màu bút đỏ tươi và bầu ngực trắng nõn tạo nên một hình ảnh vô cùng đối lập, những nét chữ được lặp lại dày đặc trên bầu vυ" và bụng dưới, nhìn vô cùng sắc tình.
Bài tập kia một lần nữa trả về trong tay cô, môi Chu Từ tái nhợt, tay chống trên mặt đất muốn đứng lên muốn thoát khỏi nơi này, lại bị người nào đó đè mông lại và ôm vào lòng. Người đàn ông đặt thân dưới của cô ngồi yên ổn giữa háng anh, làm hai chân cô có thể thuận lợi quấn lấy thắt lưng của anh, bầu ngực sữa cọ qua đầu vai anh.
Tiết Kiệu đang nắm lấy hai bầu ngực của cô vừa lòng đánh giá, ánh mắt rũ xuống, xem kỹ chữ phía trên, sau đó cực kỳ ác độc mà bắn vào đầṳ ѵú của cô.