• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác giọng nói này có phần quen thuộc, Triệu Quy Nhạn nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra đây là ai.

Hàng mi run rẩy, nàng cụp mắt không nói một lời.

Đợi hồi lâu vẫn không nghe được tiếng đáp lại, Trình Cảnh Di gác bút, điềm đạm nhìn nàng, chỉ thấy nàng đang ôm chăn ngơ ngác ở đó, không biết tâm trí đã bay tới nơi nào.

“Không nhớ ta à?”

Trình Cảnh Di chủ động lên tiếng.

Triệu Quy Nhạn ngẩn người định thần lại, vừa nghiêng đầu đã chạm phải một đôi mắt sáng ngời lạnh lùng trong trẻo.

Trời sinh Trình Cảnh Di tuấn tú uy nghiêm, lạnh nhạt như vầng trăng sáng, phong thái cao không thể với, cộng thêm đôi mắt cực kỳ thâm thúy. Khi người đối diện nhìn vào, hắn khiến ngươi ảo tưởng rằng trong mắt hắn chỉ có mình ngươi, làm ngươi lóa mắt, dẫn ngươi lún sâu vào.

Triệu Quy Nhạn ấp úng: “Nhớ ạ.”

Tướng mạo đẹp như vậy, nàng muốn quên cũng khó. Chưa kể, hắn còn có địa vị cao quý như thế.

Nếu lần đầu gặp nàng không biết lai lịch của hắn, nhưng sau đó từ thái độ kính cẩn lễ phép, thậm chí có thể gọi là sợ hãi của Triệu Thanh Hồng dành cho hắn. Kết hợp với việc hắn tặng nàng một cây trâm, nàng bỗng trở thành người được chọn để tiến cung, vậy nhất định vị thế của hắn phải cao quý phi phàm.

Với vẻ uy nghi và phong thái ngạo nghễ trước thiên hạ như vậy, ngoại trừ vị Hoàng đế tối cao kia, nàng không nghĩ ra khả năng nào khác.

Phát hiện cô nương nhỏ dè dặt hơn hai lần gặp mặt trước, Trình Cảnh Di hỏi: “Nàng sợ ta?”

Triệu Quy Nhạn cúi đầu, sống lưng gầy gò thẳng tắp: “Không sợ.”

Trình Cảnh Di chợt nở nụ cười, không tin lời nói dối thuận miệng của nàng.

Triệu Quy Nhạn hơi sửng sốt, trong mắt có phần khó hiểu.

Có gì buồn cười sao?

Trình Cảnh Di nhìn cô gái đang co rúm trên giường, từ chỗ hắn ngồi, chỉ có thể thấy vành tai trong suốt như ngọc của nàng dưới ánh nến.

“Sao nàng lại xuất hiện ở đây?” Trình Cảnh Di hỏi tiếp.

Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới nhớ tới Thải Nguyệt đã tách khỏi nàng, nàng vội vàng mở lời: “Bệ hạ, ngài có thể cho người đi tìm nha hoàn giúp ta không? Nàng ấy bị tách khỏi ta, rừng vừa rộng lớn vừa quanh co, suốt dọc đường ta không hề thấy nàng ấy. Ta, ta lo cho nàng ấy lắm, nàng ấy và ta trưởng thành cùng nhau, ta chỉ còn một người thân là nàng ấy…”

Nàng nói đến đây, giọng hơi nức nở.

Trình Cảnh Di có phần bất ngờ trước cách xưng hô của Triệu Quy Nhạn, hắn không cố ý che giấu, cũng không bận tâm đến việc cô gái nhỏ vạch trần danh tính của mình. Một tay chống cằm, hắn hứng thú hỏi: “Vì sao trẫm phải giúp nàng?”

Triệu Quy Nhạn nghe thấy cách xưng hô của hắn, xác nhận suy đoán trong đầu là đúng, nàng cắn môi: “A tỷ kể xưa nay ngài luôn khoan dung, có lòng thương xót thiên hạ, Thải Nguyệt cũng là con dân của ngài, chắc chắn ngài sẽ cứu nàng ấy.”

Trình Cảnh Di chợt bật cười.

Triệu Quy Nhạn lo sợ bất an nhìn hắn.

Hắn khác hẳn lần đầu gặp mặt.

Khi ấy hắn tiếc chữ như vàng, đối xử với nàng cũng lạnh lùng thờ ơ, hôm nay nàng lại thấy hắn nở nụ cười hai lần.

Tuy nàng không hiểu tại sao hắn cười, nhưng nàng vẫn thấy thân thiện đến lạ.

“A tỷ nàng kể với nàng về trẫm như vậy?” Trình Cảnh Di cầm bút lên, không ngờ Hoàng hậu lại dùng mấy lời nói dối này để qua loa lấy lệ với cô nương nhỏ.

Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nhìn hắn, hắn chuyên tâm viết chữ, không đề cập tới sinh mệnh tươi đẹp kia một chút nào, cứ như hắn không hề động lòng trắc ẩn.

So với những lời kể của a tỷ, rõ ràng đây là hai người khác nhau.


Trong lúc đôi bên đang giằng co, một giọng nói cung kính truyền từ bên ngoài vào.

“Bệ hạ.”

Trình Cảnh Di: “Nói.”

“Vừa rồi thống lĩnh quân thị vệ báo đã tìm được Thải Nguyệt cô nương, Thải Nguyệt cô nương bình an vô sự, thống lĩnh đại nhân đang đưa nàng ấy đến lều vua để tạ ơn.”

Thấy cô nương nhỏ bỗng mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc, Trình Cảnh Di hỏi: “Sao thế? Không phải nàng nói trẫm có tấm lòng Bồ Tát à? Lời mình nói ngay cả bản thân cũng không tin?”

Triệu Quy Nhạn không ngờ hắn vừa liếc nhìn đã có thể hiểu rõ suy nghĩ của nàng, nàng giật mình, lập tức hoảng loạn, nhẹ giọng nhận lỗi: “Không phải không tin, trong lòng Bệ hạ chứa vạn dân, do ta hẹp hòi nông cạn, không biết Bệ hạ đã phái người đi tìm Thải Nguyệt từ lâu.”

Trình Cảnh Di không hề tức giận.

Triệu Quy Nhạn nghĩ không sai, hắn máu lạnh vô tình từ trong xương tủy, chưa bao giờ quan tâm đến tính mạng của người khác, có điều…

Trình Cảnh Di quét mắt qua gò má nàng, bên trên vẫn còn vương vài vệt nước mắt nhợt nhạt.

Nếu không vì trong mộng nàng không ngừng khóc lóc gọi tên nha hoàn, ồn ào khiến hắn bực bội không chịu nổi thì sao hắn phải phái người đi tìm?

Trình Cảnh Di nghĩ đến chuyện vừa rồi, khi mình nắm tay cô nương nhỏ để trấn an nàng, thậm chí còn nhẹ giọng dỗ dành nàng, đồng ý đi tìm nha hoàn giúp nàng, hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Hắn vừa mới phân tâm tay đã run lên, mực nước đặc sệt nhỏ giọt, nhanh chóng nhoè ra, chữ phó kia nhanh chóng bị hỏng.

Chữ viết của hắn sắc nét rõ ràng, cứng cáp mạnh mẽ, chữ cũng như người, từng nét bút đều sắc tựa lưỡi dao.

Trình Cảnh Di vo tròn tờ giấy Tuyên ném vào chậu than bên cạnh, nhìn hắn không hề đau lòng. Ngọn lửa lập tức bùng lên, tờ giấy Tuyên màu trắng cháy thành tro tàn.

Triệu Quy Nhạn nhạy bén phát hiện dường như lúc này Trình Cảnh Di đang có vẻ tức giận, nhưng nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng ban nãy hắn vẫn bình thường mà, sao lại đột nhiên đặt bút xuống rồi đốt luôn cả giấy?

Nàng chỉ có thể nhìn hắn trong lo lắng.

Trình Cảnh Di đốt giấy, quan sát đống tro tàn trên than nóng đỏ, tựa như suy nghĩ nào đấy cũng bị thiêu cháy sạch sẽ giống tờ giấy này.

Hắn bảo: “Lát nữa trẫm sẽ để nha hoàn của nàng tới chăm sóc nàng, có yêu cầu gì cứ nói với Tào Thiện Lai, y sẽ tự khắc làm giúp nàng.”

Thấy hắn vừa nói vừa đứng dậy, Triệu Quy Nhạn ngồi thẳng người, vô thức hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn đi sao?”

Trình Cảnh Di hơi nghiêng đầu: “Chẳng lẽ nàng sẽ đi?”

Triệu Quy Nhạn thấy hắn dừng mắt trên giường, rốt cuộc nàng cũng nhận ra, hình như mình đang nằm trên giường của Trình Cảnh Di.

Hiện giờ sắc trời tối mịt, hiển nhiên đã là đêm khuya. Tất nhiên Trình Cảnh Di cũng nên ngủ nghỉ, bản thân nàng chiếm giường của người ta, không thể nào bắt hắn nằm dưới đất được đúng không?

Nàng chán nản hạ bả vai, thấp giọng nói: “Cung tiễn Bệ hạ.”

Nàng vừa trải qua chuyện sống chết, trong lòng kinh hãi, sợ sệt đủ điều. Chỉ mỗi Trình Cảnh Di mới có thể mang đến đôi chút cảm giác an toàn, thế nên nàng luôn ỷ lại vào Trình Cảnh Di trong vô thức.

Chỉ khi thấy hắn định rời khỏi, nàng mới có thể hỏi hướng đi của hắn.

Trình Cảnh Di dừng bước, bỗng nhiên xoay người lại, ngồi xuống ghế.

Triệu Quy Nhạn còn chưa kịp điều chỉnh vẻ mất mát trên mặt thì đã thấy hắn làm thế, nàng mềm mại dịu dàng gọi: “Bệ hạ?”

Trình Cảnh Di mở một quyển tấu chương ra, không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Trẫm còn việc triều chính chưa xử lý xong.”



Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, sau đó cong cong mắt, nhẹ nhàng nói: “Vậy Bệ hạ mau giải quyết việc triều chính nhé, ta sẽ yên tĩnh, không làm phiền ngài đâu.”

Thái độ Trình Cảnh Di lạnh lùng thâm trầm, hắn cúi đầu không nói lời nào.

Trong lều có thêm một người, còn là người khiến nàng yên lòng cực kỳ, lá gan của Triệu Quy Nhạn cũng lớn hơn. Nàng chậm rãi trở mình trên giường, chắp hai tay dưới má, lén lút nhìn hắn.

Ánh nến lập lòe ấm áp chiếu lên gương mặt tuấn tú ấy, làm giảm đi nét sắc bén của hắn, thậm chí còn sinh ra vài phần ôn tồn nhã nhặn. Nhìn hắn như vậy, dường như gió lạnh gào thét bên ngoài cũng trở nên êm dịu.

Triệu Quy Nhạn chưa từng gặp ai đẹp hơn hắn.

Thật ra, khi nghĩ về Trình Cảnh Di, nàng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

A tỷ không thích bàn luận về hắn, dù tình cờ nhắc đến thì cũng hầu hết là những đánh giá khách quan và xa cách.

Nàng đã ra vào hoàng cung vài lần, a tỷ luôn dặn nàng tới Phượng Nghi Cung, nhưng nàng chưa bao giờ gặp hắn.

Sau này nàng tình cờ nghe thấy các cung nữ kể Kim thượng không gần nữ sắc, chưa từng đặt chân đến cung điện của phi tần.

Bấy giờ nàng giận lắm, giận hắn để a tỷ phòng không gối chiếc.

Nhưng về sau, nàng vô tình biết được trong lòng a tỷ đang cất giấu một người, thậm chí nàng ấy còn thấy cực kỳ thoải mái khi làm một vị Hoàng hậu trên danh nghĩa, lúc đó nàng mới dễ chịu hơn phần nào.

Và từ đấy trở đi, Triệu Quy Nhạn chỉ xem Trình Cảnh Di như một người xa lạ.

Song, trong đầu nàng cũng từng thử tưởng tượng ra ngoại hình của Trình Cảnh Di, chắc hắn sẽ cao lớn thô kệch, cộc cằn tàn bạo.

Trong mắt nàng, a tỷ là nữ tử dịu dàng, lương thiện, xinh đẹp động lòng người nhất trên đời. Có một người vợ như vậy mà hắn còn không phải lòng, chỉ sợ không phải diện mạo xấu xí thì sẽ là tính cách thô lỗ, hắn sợ gặp a tỷ thì cảm thấy tự ti.

Hiện giờ trời xui đất khiến, nàng lại có mối quan hệ với hắn. Huống hồ, khi chân thành nhìn vào con người thật của hắn, nàng mới hiểu mình nghĩ sai rồi.

Hắn… hoàn hảo quá đỗi.

Bất kể về tính cách hay diện mạo.

Triệu Quy Nhạn cắn môi dưới, trong lòng hơi phiền muộn.

Đế vương khiến nàng sợ hãi hơn nàng nghĩ, lòng dạ cũng sâu như biển, liệu nàng có thật sự đỡ rụt rè khi đối mặt với người như thế không? Thật sự có thể điều tra rõ chân tướng ban đầu dưới mắt hắn không?

A tỷ thường khen nàng thông minh, nhưng khi đứng trước Trình Cảnh Di, nàng cảm thấy trí thông minh này không hề đủ dùng.

Triệu Quy Nhạn đang nhìn chăm chú, bất chợt chạm phải ánh mắt trầm tĩnh sâu xa, nàng giật mình, vội vàng cúi đầu.

Trình Cảnh Di nhướn mày, hơi nghi hoặc, mình đáng sợ như vậy sao?

Đêm nay hắn đã thấy nàng bị dọa sợ không chỉ một lần.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi bị hắn ném ra sau đầu.

Chẳng lẽ sau này hắn còn phải nhẹ nhàng dỗ dành, nâng niu nàng mỗi ngày?

Mình cưới nàng không phải để khiến bản thân chịu khổ.

Lòng dạ Trình Cảnh Di bạc bẽo, hắn cưới nàng chỉ vì một lời hứa, không cần để ý quá.

Thải Nguyệt đến rất nhanh, Triệu Quy Nhạn nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đang ngày một tới gần ở bên ngoài, sau đó đột nhiên dừng lại.

Hình như có một giọng nói dù đã cố ý đè thấp xuống, nhưng vẫn còn sót lại ít âm thanh chói tai truyền tới.

“Bệ hạ còn ở trong lều, ngươi lỗ mãng như vậy sẽ quấy rầy Bệ hạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK