Trình Cảnh Di cảm nhận được một lực mềm mại nhẹ nhàng trên đầu mình, thực chất hành động này rất bất kính. Nhưng kỳ lạ thay, hắn không hề thấy tức giận hay bị xúc phạm, chỉ cảm giác thiếu nữ đang tươi cười trước mặt ấm áp xiết bao.
Nàng tựa vầng dương hé rạng, vừa mãnh liệt vừa xán lạn, soi sáng khắp đáy lòng hắn.
Hiếm khi Trình Cảnh Di ngẩn người, nhìn nàng không chớp mắt.
Triệu Quy Nhạn rút tay về, thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, nàng hơi lo lắng.
Hắn sẽ không tức giận chứ?
Triệu Quy Nhạn nhảy xuống giường, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài giận à? Trước đây mỗi lần ta gặp ác mộng, a tỷ sẽ vỗ về ta như vậy. Trong lúc nhất thời, ta quên mất không được mạo phạm long thể.”
Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới nhớ ra, sờ hay chạm vào đầu Đế vương là tội bất kính.
Trình Cảnh Di nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Trẫm không giận.”
Triệu Quy Nhạn mím môi, thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trình Cảnh Di tức giận, nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Hình như nàng cứ khiến hắn nổi giận hoài?
Triệu Quy Nhạn có phần nản lòng, nàng luôn quên mất vị trí của mình, luôn thoải mái quá mức trước mặt Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhìn những ngón chân xinh xắn đang cuộn tròn trên tấm thảm mềm mại, khóe môi giật giật, hắn bảo: “Mang giày vớ trước đã.”
Triệu Quy Nhạn vội ngồi xuống mép giường, cúi người xỏ chân vào giày thêu.
Sau khi được Triệu Quy Nhạn an ủi theo cách không biết nên khóc hay nên cười, Trình Cảnh Di thư thái hơn hẳn, không còn canh cánh chuyện trong mộng nữa. Bỏ lại một câu “Mau mặc đồ rồi ra ăn sáng” xong, hắn rời khỏi nội điện.
Không dám để Trình Cảnh Di đợi lâu, Triệu Quy Nhạn sai cung nữ chải búi tóc đơn giản rồi ra ngoài.
Trình Cảnh Di đã ngồi trước bàn, các cung nữ đang dọn món.
Sau khi Triệu Quy Nhạn yên vị, Trình Cảnh Di mới cầm đôi đũa ngà voi lên.
Các khớp xương của hắn rõ ràng, ngón tay thon dài tựa một viên ngọc xinh đẹp. Hắn sống trong nhung lụa từ nhỏ, cốt cách đầy cao quý, từng cử chỉ như tranh như họa, trông cuốn hút khó tả.
Triệu Quy Nhạn không nói nên lời, thầm nghĩ thảo nào người xưa thường nói sắc đẹp có thể thay cơm. Ngắm tướng mạo hắn như thế, nàng cũng không nhịn được mà ăn thêm một bát cháo đậu đỏ hạt bo bo.
Hai người lẳng lặng dùng bữa sáng, cung nữ dâng trà thơm, Trình Cảnh Di từ tốn nhấp từng ngụm.
Tranh thủ lúc cúi đầu uống trà, Triệu Quy Nhạn lén lút quan sát Trình Cảnh Di. Thấy hắn đã khôi phục vẻ điềm đạm lạnh lùng uy nghiêm thường ngày, nàng thầm kinh ngạc. Nếu không phải cảm giác khi tiếp xúc với mái tóc của Trình Cảnh Di vẫn còn vương trên đầu ngón tay, thì thậm chí nàng đã hoài nghi, một Trình Cảnh Di nàng vừa gặp ban nãy chỉ là một giấc chiêm bao của nàng.
Trình Cảnh Di chợt ngước mắt, nhìn thẳng vào nàng.
Nhìn lén bị bắt tại trận, Triệu Quy Nhạn xấu hổ, nàng lập tức cụp mắt, ngồi thẳng lưng.
Trình Cảnh Di bất ngờ xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, cứ như hắn chỉ đến để ăn sáng với nàng.
Nhưng sau khi Trình Cảnh Di rời khỏi không lâu, Lưỡng Nghi Điện đã phái người tới.
Tào Thiện Lai dẫn đầu, tiến vào thỉnh an, sau đó y nêu rõ mục đích đến.
“Bệ hạ bảo, nếu Hoàng hậu nương nương đã hoàn thành lễ nghi cũng như gặp mặt Thái hậu và các phi tần, vậy hiện tại chính là thời điểm tiếp nhận ấn phượng, xử lý hậu cung.”
Dứt lời, y cúi người nâng chiếc hộp vàng đến trước mặt nàng, hộp được làm bằng vàng ròng, bên trên chạm khắc hai con rồng phượng quấn quýt bên nhau.
Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, mở hộp ra, ấn phượng nằm yên bên trong.
Triệu Quy Nhạn vốn tưởng ấn phượng sẽ trông quyền lực khí phách, nhưng nó chỉ cỡ bằng nửa nắm tay của nàng, nhìn tinh xảo vô cùng.
Triệu Quy Nhạn bồn chồn không yên lòng, nàng thực sự không tin mình có thể quán xuyến tốt hậu cung lớn ngần ấy.
Song…
Nàng vẫn cần quyền thế.
Triệu Quy Nhạn im lặng một lát, bỗng cảm thấy áy náy. Trình Cảnh Di tin tưởng nàng như thế, còn nàng thì muốn mượn thế lực của hắn để truy tìm hung thủ giết hại a tỷ trong hậu cung này.
Tào Thiện Lai thấy Triệu Quy Nhạn đứng bất động tại chỗ.
“Nương nương?”
Triệu Quy Nhạn nhìn y, mím môi cười: “Làm phiền Tào công công rồi, giờ đây bổn cung sẽ nhận lấy ấn vàng, không phụ lòng gửi gắm của Bệ hạ.”
Một khi đã dấn thân vào con đường này, nàng không có cách nào quay đầu lại.
Nàng không được phép quay đầu.
Thải Nguyệt tiến lên một bước, nhận lấy hộp vàng trong tay Tào Thiện Lai, rồi nàng ấy xoay người bước vào nội điện, cất giấu ấn phượng ở một vị trí bí mật.
Tào Thiện Lai cười nói vài câu sau đó rời đi.
Triệu Quy Nhạn đứng ngẩn người một lát rồi mới vào nội điện.
“Thải Nguyệt, bên chỗ Thục phi có tin tức gì chưa?”
Hôm qua, Thục phi nói sẽ tìm các ma ma già từng hầu hạ a tỷ trước kia giúp nàng, nhưng nàng không tin tưởng nàng ta.
Nàng đã quan sát rõ ràng, khi Thục phi nghe thấy nàng nhắc đến các ma ma, thái độ của nàng ta rất kỳ lạ.
Dù nàng ta che giấu khá tốt, nhưng nàng vẫn luôn theo dõi các nàng sát sao, một chút khác thường cực kỳ nhỏ cũng không thể thoát khỏi mắt nàng.
Chắc chắn Thục phi có vấn đề!
Trong mắt Triệu Quy Nhạn loé lên vẻ lạnh lẽo, trên gương mặt vẫn còn nét non nớt của nàng xuất hiện thêm vài phần uy nghiêm.
Thải Nguyệt không hề biết trong lòng Triệu Quy Nhạn đã kinh qua muôn vàn quanh co khúc khuỷu, nàng ấy lắc đầu, thành thật trả lời: “Vẫn chưa có tin gì. Nhưng nô tỳ đã nghe kể, hôm qua Thục phi nương nương trở về thì nhốt mình trong cung, ngay cả bữa tối cũng không dùng, chắc hẳn không còn lòng dạ nào tìm các ma ma rồi nhỉ?”
Triệu Quy Nhạn sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười.
Thục phi như vậy, chẳng phải đang lạy ông tôi ở bụi này sao?
Nàng đang lo không biết nên xuống tay từ ai, nhưng hiện tại đã có người rồi.
Thải Nguyệt không rõ vì sao Triệu Quy Nhạn chợt mỉm cười, nàng ấy hỏi: “Nương nương, ngài cười gì thế?”
Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu: “Ta đang suy nghĩ, hôm nay có nên luyện chữ thêm một canh giờ không?”
Thải Nguyệt ngạc nhiên, luyện chữ thêm một canh giờ sẽ mệt mỏi lắm, sao Hoàng hậu nương nương còn cười được?
Nhưng Triệu Quy Nhạn đã đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới bên bàn.
Thải Nguyệt chỉ có thể kìm nén sự kinh ngạc, nhanh chân theo sau.
…
Trong chớp mắt vài ngày đã trôi qua, cuối cùng Triệu Quy Nhạn không còn thấy Trình Cảnh Di trong hậu cung nữa.
Đại cung nữ Tố Vân bên người nàng chẳng lạ gì mấy chuyện này, nàng ấy kể: “Lúc thấy Bệ hạ ngủ lại Phượng Nghi Cung vào đêm tân hôn, chúng nô tỳ đã vô cùng khiếp sợ. Xưa nay Bệ hạ ít khi tới hậu cung, cả năm cũng chỉ đến Thọ An Cung của Thái hậu nương nương thỉnh an, chứ chưa từng đặt chân vào cung điện của các phi tần. Hiện tại ngài ấy không đến cũng là chuyện bình thường.”
Có điều khi nói tới đoạn sau, Tố Vân lại tiếc nuối.
Một mỹ nhân yểu điệu như vậy gả vào hoàng cung, trở thành Hoàng hậu nương nương cao quý thì thế nào chứ? Chẳng phải vẫn lẻ loi một mình, không được Bệ hạ sủng ái, ở góa trong khi chồng còn sống sao? Thật sự chẳng khác nào đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình cả.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Tố Vân gặp người sở hữu dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thế này. Trước đây nàng ấy từng nghĩ Thục phi nương nương và Lệ phi nương nương xinh đẹp, bây giờ nhìn lại, chẳng một ai bì kịp Hoàng hậu.
Tố Vân đã hiểu được phần nào vì sao Bệ hạ chỉ “sủng ái” một mình Hoàng hậu nương nương, để giữ thể diện cho nàng, đêm tân hôn Bệ hạ cũng ngủ ở Phượng Nghi Cung.
Triệu Quy Nhạn thực sự choáng váng khi nghe những lời này của Tố Vân.
“Mọi người đều thảo luận rằng Bệ hạ rất sủng ái ta à?”
Triệu Quy Nhạn dừng bút, đôi mắt long lanh mở to.
Tố Vân dứt khoát gật đầu.
“Vâng! Hoàng hậu nương nương, ngài đích thị là nữ tử duy nhất được Bệ hạ thiên vị. Nô tỳ cảm thấy ở trong lòng Bệ hạ, chắc hẳn ngài mới là người khác biệt.”
Tố Vân vốn không nên bàn luận với chủ tử về những việc này, thân là nô tỳ, nàng ấy nên biết điều, làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình là được. Nàng ấy không phải thân tín của Triệu Quy Nhạn, không cần uống trà tâm sự với nàng. Song, dung mạo Triệu Quy Nhạn xinh đẹp, tính cách khiến người khác yêu mến, nàng không hề kiêu căng, ai trong cung cũng rất quý Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, muộn màng nhận ra một điều.
Mấy ngày trước Trình Cảnh Di qua đêm ở Phượng Nghi Cung, có phải để giữ mặt mũi cho nàng, giúp nàng tránh bị người đời chê cười vì chồng bỏ đi vào đêm tân hôn không?
Dù sao Trình Cảnh Di cũng có tẩm điện của riêng mình, thật sự không cần phải ngủ chung với nàng.
Mọi người biết rõ, Trình Cảnh Di bài xích nữ tử, sẽ không để nữ tử dễ dàng đến gần.
Nhưng khi ấy… họ ngủ chung giường, sát nhau tới mức chỉ cần một trong hai trở người thì sẽ đè lên người kia.
Trái tim Triệu Quy Nhạn thoáng qua niềm hạnh phúc nho nhỏ, cảm xúc ấy từ từ lan theo mạch máu rồi lưu thông khắp cơ thể.
Trình Cảnh Di trông có vẻ bạc bẽo hời hợt, nhưng hắn lại là người dịu dàng hòa nhã nhất.
“Bệ hạ tốt thật…”
Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười, thấp giọng bảo.
Tố Vân lộ ra biểu cảm như thấy quỷ, cứ như lời Triệu Quy Nhạn nói khó tin cực kỳ.
Tố Vân thấy Hoàng hậu nương nương hình như ngây thơ hồn nhiên quá, sợ rằng đời này vẫn chưa từng gặp người xấu…
Tất nhiên Triệu Quy Nhạn không biết Tố Vân nghĩ về nàng thế nào, vừa luyện chữ xong, nàng thấy cung nữ canh gác ở ngoài điện tiến vào, hạ giọng bẩm báo rằng Thục phi nương nương tới.
Triệu Quy Nhạn chậm rãi nhếch khóe môi, nhẹ nhàng bảo: “Mau mời Thục phi nương nương vào.”
Cung nữ cúi người lui xuống, chỉ chốc lát sau nàng đã nghe thấy tiếng ngọc bội leng keng, Thục phi lả lướt bước đến.
“Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”
Thục phi khuỵu gối hành lễ thỉnh an.
Triệu Quy Nhạn miễn lễ, sai người chuyển ghế tới.
Thục phi ngồi ngay ngắn, trên môi đậm nét cười, một nụ cười rất xinh đẹp.
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã không phụ lòng kỳ vọng của ngài, rốt cuộc cũng tìm được các ma ma từng hầu hạ Tiên Hoàng hậu lúc trước.”
Triệu Quy Nhạn vui mừng khôn xiết, nhưng rồi nàng lập tức cảnh giác, Thục phi tốt bụng như vậy sao?
Rõ ràng đây là cạm bẫy, ấy mà nàng ta còn hào hứng đưa người tới nơi này?
Triệu Quy Nhạn mỉm cười: “Vậy cảm ơn Thục phi.”
Thục phi hỏi: “Thần thiếp cho người đưa các ma ma vào nhé?”
Triệu Quy Nhạn gật đầu.
Đại cung nữ bên người Thục phi ra ngoài, một lát sau dẫn hai vị ma ma tiều tụy với mái tóc hoa râm vào.
Họ bước đến, cung kính quỳ dưới đất: “Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”
Đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn dần ẩm ướt, nàng nhận ra hai vị này quả thực là người hầu hạ bên cạnh a tỷ lúc còn sống.
“Các ma ma mau đứng lên.”
Triệu Quy Nhạn vội vàng bảo họ đứng dậy.
Hai vị ma ma làm theo, đồng thời cũng nhìn nàng.
Triệu Quy Nhạn có lòng muốn hỏi, nhưng xét thấy Thục phi vẫn còn ở đây, nàng không tiện nhiều lời, bèn dặn Thải Nguyệt dẫn hai vị ma ma xuống, sắp xếp và chăm sóc họ cẩn thận.
Thấy Triệu Quy Nhạn trông mòn con mắt, muốn lập tức chạy như bay đến chỗ hai vị ma ma, Thục phi thầm cười mỉa trong lòng.
Cảm xúc hiện rõ trên mặt, không có gì đáng lo, cũng chẳng uy hiếp gì cả.
“Thục phi muội muội vừa giúp bổn cung một việc lớn, muội đã nghĩ kỹ xem mình muốn được ban thưởng gì chưa?”
Giọng Triệu Quy Nhạn đầy cảm kích, đôi mắt sóng sánh tràn ngập lòng biết ơn chân thành.
Hiện tại nàng ta không xem Triệu Quy Nhạn là đối thủ, cũng thả lỏng cảnh giác hơn.
Thục phi cười: “Có thể giúp đỡ Hoàng hậu nương nương là vinh hạnh của thần thiếp, thần thiếp không cần ban thưởng.”
Triệu Quy Nhạn tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Không được, muội đã giúp bổn cung, sao bổn cung có thể không đền đáp muội? Vậy e rằng sau này bổn cung chẳng dám nhờ các muội nữa đâu.”
Trò chuyện vài câu, lúc này Thục phi mới miễn cưỡng nhận lấy một mớ đồ trang trí và tranh mỹ nữ do Triệu Quy Nhạn ban thưởng.
Nàng ta ngỏ ý: “Ắt hẳn bây giờ nương nương không thể chờ đợi thêm nữa, thần thiếp không nên ở đây cản trở mắt ngài. Thần thiếp xin cáo lui.”
Triệu Quy Nhạn mỉm cười để nàng ta rời khỏi.
Thục phi vừa đi, nụ cười trên mặt Triệu Quy Nhạn lập tức phai nhạt.
Nàng phất ống tay áo dài, toát lên vài phần khí thế.
“Đi, đến gặp các ma ma.”