• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dứa

Triệu Quy Nhạn kinh hãi, không ngờ xa phu lại phản bội ngay khi vừa ra trận.

Thải Nguyệt mắng to: “Đồ chó ăn cây táo rào cây sung! Hạng thiếu đạo đức, dám bán chủ mà không sợ gặp báo ứng hả!”

Triệu Quy Nhạn ngắt lời nàng ấy, sốt ruột nói: “Mặc kệ hắn ta, chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức.”

Dứt lời, Triệu Quy Nhạn vén rèm lên, chỉ thấy đám sơn tặc nổi lên hứng thú, lao nhao tập trung về phía bên này. Khoảnh khắc thấy Triệu Quy Nhạn, chúng sững sờ tại chỗ.

Triệu Quy Nhạn thầm căng thẳng, nhanh chóng rút trâm cài trên đầu đâm mạnh vào mông ngựa.

Ngựa hí vang một tiếng, tung vó chạy điên cuồng.

Triệu Quy Nhạn bám chặt vào thành xe: “Nhảy!”

Nói xong, nàng nhắm mắt, dồn sức nhảy xuống!

Gió thổi vù vù cắt qua mặt đau đớn, Triệu Quy Nhạn ngã mạnh xuống đất, cảm nhận được cơn đau thấu tim. Nhưng nàng không dám chậm trễ một giây nào, mau chóng đứng dậy xách váy chui vào bụi gai rậm rạp ở bìa rừng.

Thải Nguyệt đáp lệch hướng, tách khỏi nàng, chui vào một bụi gai khác.

Quần áo lộng lẫy bị cắt rách, làn da non mềm rỉ máu, Triệu Quy Nhạn ngửi thấy mùi máu tanh.

Đau.

Đau quá.

Nhưng nàng không dám dừng lại, chỉ sợ nàng vừa dừng bước sẽ bị chúng bắt được.

“Nhạn Nhạn, người khác nói muội vừa lọt lòng đã khắc mẹ, là sao chổi cướp đoạt sinh mạng của mẹ ruột để ra đời, nhưng muội không thể coi thường bản thân mình. Muội là báu vật mà mẹ muội dù phải liều mạng cũng muốn hạ sinh, sinh mệnh này của muội mang theo biết bao kỳ vọng của mẹ muội, quý giá vô cùng.”

Từng lời từng câu ngày trước của a tỷ vẫn còn văng vẳng bên tai, Triệu Quy Nhạn cố nén những giọt nước mắt, chạy nhanh hơn.

Nàng muốn sống sót!

Nàng không muốn chết trong hèn nhát tại một khu rừng ở ngoại ô, bằng không thi thể sẽ bị dã thú xé nát.

Quá xấu xí.

*

Triệu Quy Nhạn không biết mình chạy được bao xa rồi, đến khi thấy một nơi trống trải, nàng đã bủn rủn chân từ lâu.

Hình như có quân đội đang đóng quân ở gần đó, nàng thấy binh lính mặc áo giáp đi tuần tra xung quanh.

Nàng vui mừng khôn xiết, nở nụ cười, gạt đám cỏ dại trước người, lảo đảo bước tới.

“Ai?”

Dương Lâm quát lớn, lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chĩa về phía Triệu Quy Nhạn.

Triệu Quy Nhạn liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng đáp: “Ta là… nha hoàn của phủ Vinh Quốc công, khi lên núi gặp phải sơn tặc, ta chạy trốn suốt dọc đường mới tới được nơi này. Ngài có thể cho ta nghỉ ngơi ở đây một lát không? Đợi quân đội trở về thành ta chỉ cần đi theo bên cạnh là đủ rồi ạ.”

Dương Lâm do dự một chút: “Làm sao ngươi có thể chứng minh mình là nha hoàn phủ Vinh Quốc công?”

Triệu Quy Nhạn khó xử, nàng nên chứng minh bằng cách nào đây?

Ngẫm nghĩ một chốc, nàng chậm rãi lấy một cây trâm đuôi phượng từ trong ngực ra: “Đây là đồ của tiểu thư nhà ta, ta vẫn luôn giữ nó bên người.”

Dương Lâm nhận lấy liếc thoáng qua, sau đó hắn ta kinh ngạc nhìn Triệu Quy Nhạn thêm vài lần.

Tất nhiên hắn ta nhận ra đây là đồ trong cung.

Dương Lâm không biết “chủ tử” của nàng là ai, nhưng nếu đã dùng được đồ trong cung, e rằng thân thế không tầm thường.

Hắn ta chắp tay cung kính nói: “Cô nương đợi một lát, ta phải xin chỉ thị từ chủ nhân nhà ta rồi mới có thể trả lời cô nương.”

Tự ý thu nhận người không rõ lai lịch, nếu xảy ra chuyện hắn ta sẽ bị liên lụy.

Triệu Quy Nhạn gật đầu.

Tào Thiện Lai rót chén trà nóng, định bưng vào lều, chợt thấy Dương Lâm hấp tấp bước tới.

Y dừng bước, quát khẽ: “Hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì? Bệ hạ đang ở trong lều, làm kinh động Bệ hạ thì mạng nhỏ của ngươi đủ bù vào không?”

Dương Lâm dừng chân, thấp giọng nhận lỗi: “Là thuộc hạ lỗ mãng, mong công công chớ trách tội.”

Tào Thiện Lai thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ban nãy, lúc tuần tra luân phiên thuộc hạ đã gặp một nữ tử, nàng nói lên núi cầu phúc đụng phải sơn tặc, sau khi liều mạng chạy trốn thì lỡ xông vào nơi này. Nàng cầu xin thuộc hạ giúp đỡ nàng, lúc chúng ta về thành thuận tiện cho nàng theo một đoạn đường. Thuộc hạ thấy khắp người nàng đầy vết thương, trông rất tội nghiệp, nên muốn xin chỉ thị của Tào công công, có thể cho nàng ở lại rồi theo chúng ta về thành không?”

Tào Thiện Lai cười khẩy, mắng: “Ngươi bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi! Đây là nơi nào? Hôm nay là ngày gì? Ngươi ngẫm cho kỹ đi! Trước tiên khoan bàn tới việc nàng thoát khỏi tay sơn tặc bằng cách nào, cứ cho rằng một nữ tử yếu đuối như nàng chạy từ chùa Hương Tích đến vùng ngoại ô phía bắc, khoảng cách xa như vậy, đường núi dốc đứng, lầy lội khó di chuyển, nhưng nàng đã thật sự vượt qua! Lùi một bước mà nói, tại sao cứ phải vào ngày hôm nay, đúng lúc Bệ hạ đi tuần, dưới bầu trời này nào có chuyện trùng hợp như thế?”



Sắc mặt Dương Lâm trắng bệch, hắn ta càng nghĩ càng sợ: “Nàng chạy tới đây vì Bệ hạ?”

Tào Thiện Lai giễu cợt: “Chẳng lẽ chạy theo ngươi tới đây?”

Dương Lâm hoảng sợ khi nghĩ đến tính cách không gần nữ sắc của Bệ hạ.

Kim thượng đứng đắn uy nghiêm, xuất sắc cả văn lẫn võ, là một vị Hoàng đế tốt hiếm có. Nhưng có một điều Bệ hạ vẫn luôn bị các triều thần treo bên miệng và chỉ trỏ.

Không gần nữ sắc.

Kim thượng đăng cơ lúc niên thiếu, mười hai tuổi vẫn còn nhỏ, Thái hậu và các đại thần quan trọng cũng không sốt ruột. Nhưng đến năm hắn mười lăm mười sáu tuổi, Thái hậu cảm thấy nên dạy Hoàng đế một ít quan hệ nam nữ, bèn lựa chọn kỹ càng vài cung nữ đưa tới Lưỡng Nghi Điện. Song, Kim thượng chỉ đanh mặt lại, đuổi hết cung nữ ra khỏi cung.

Thái hậu còn tưởng Hoàng thượng thấy ngoại hình của mấy cung nữ dạy chuyện giường chiếu đó tầm thường quá, sau này bà ta chọn thêm một số nữ tử có nhan sắc thượng thừa. Nhưng vẫn không có ngoại lệ, chẳng ai có thể đến gần Bệ hạ.

Bệ hạ ngày càng trưởng thành, mà con thừa tự vẫn không thấy bóng dáng. Khoan nói tới con thừa tự, ngay cả phi tần cũng không có.

Vì thế có người đoán Bệ hạ thích nam sắc, họ nói Thái hậu hãy thay đổi chiến lược, đưa vài nam sủng dịu dàng thấu hiểu vào cung.

Điều này khiến Bệ hạ tức giận, trừng trị bọn họ nghiêm khắc.

Bấy giờ mọi người mới ngừng suy đoán.

Tiếp đó, Thái hậu buộc phải tuyệt thực suốt ba ngày, mới ép được Bệ hạ thỏa hiệp, cưới đích nữ phủ Vinh Quốc công Triệu Thanh Loan.

Cưới thì cưới, nhưng hắn chưa bao giờ đặt chân vào Phượng Nghi Cung.

Khiến Thái hậu tức giận ngã bệnh hồi lâu.

Song, lần này Bệ hạ không nhượng bộ nữa.

Nhiều năm qua Bệ hạ luôn giữ mình trong sạch, nếu bây giờ hắn ta để một nữ tử có ý đồ xấu tiến vào, hắn ta cũng chẳng phải Thái hậu, vậy thể nào Bệ hạ cũng vặt đầu hắn ta xuống.

Dương Lâm càng nghĩ, càng run lẩy bẩy.

Hắn ta chắp tay với Tào Thiện Lai: “Đa tạ Tào tổng quản đã chỉ bảo, thuộc hạ sẽ lập tức đuổi nàng đi!”

Tào Thiện Lai dặn dò: “Nhớ giải quyết nhỏ tiếng một chút, đừng để nàng ồn ào kinh động đến Bệ hạ.”

Dương Lâm gật đầu, sầm mặt xoay người rời đi.

Tào Thiện Lai thoáng nhìn thấy trong tay hắn ta cầm một cây trâm, kiểu dáng rất quen thuộc, y gọi Dương Lâm lại: “Khoan đã.”

Dương Lâm dừng bước: “Tổng quản còn chuyện gì căn dặn ạ?”

“Ngươi đang cầm thứ gì đấy?”

Dương Lâm cho rằng Tào Thiện Lai nhìn trúng cây trâm này, vội vàng trình lên: “Đồ của nàng ạ, nàng nói đây là thứ chứng minh lai lịch của mình. Nếu tổng quản thích thì cứ giữ, được ngài ưng ý, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vinh hạnh.”

Tào Thiện Lai giật lấy cây trâm, nheo mắt đánh giá, sau khi nhìn rõ, y biến sắc.

“Hỏng rồi!”

Dương Lâm khó hiểu: “Sao ngài nói vậy?”

Tào Thiện Lai đưa chén trà trong tay cho Dương Lâm, cầm cây trâm đuôi phượng gấp gáp bước vào lều, Dương Lâm kéo y lại: “Tổng quản.”

Tào Thiện Lai hất tay hắn ta ra, quát lên: “Sao ngươi không lấy tín vật này ra từ sớm? Làm chậm trễ việc lớn ngươi có gánh vác nổi không?”

“Chỉ là một nữ tử có âm mưu quyến rũ Bệ hạ …”

Tào Thiện Lai ngắt lời hắn ta: “Đó là Hoàng hậu tương lai được Bệ hạ đích thân lựa chọn!”

Dương Lâm mở to mắt, sững người nhìn Tào Thiện Lai chạy vào lều vua.

Không đợi hắn ta phản ứng, cửa lều đột ngột bị vén lên, một người đàn ông cao lớn đanh mặt lại bước ra.

Dương Lâm nhận ra kịp thời, quỳ xuống đất hành lễ: “Bệ hạ!”

Lần đầu tiên Dương Lâm tiếp xúc gần với Đế vương như vậy, trước kia chỉ nhìn từ xa vài lần, hiện giờ quỳ rạp dưới đất, hắn ta căng thẳng tới mức cứng đờ tay chân.

Hắn ta thấy đôi giày đen thêu rồng vàng năm móng ở trước mặt, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Nàng đâu?”

Dương Lâm không trả lời, Tào Thiện Lai nhắc nhở: “Nữ tử vừa mới tìm ngươi đấy, còn không mau dẫn đường cho Bệ hạ.”

Dương Lâm luống cuống tay chân đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn lung tung.

Trình Cảnh Di nắm chặt cây trâm, im lặng đi theo.

Trên trâm cài vẫn còn dính vết máu chưa khô, không biết cô nương nhỏ đã gặp phải chuyện gì…

Trình Cảnh Di nghĩ đến cô nương nhỏ bị sơn tặc truy đuổi, phải run rẩy trốn trong góc.

Nàng nhát gan như thế…

*



Triệu Quy Nhạn đứng đợi một lát, nàng phát hiện khắp người đau nhức dữ dội. Vừa rồi nàng chỉ lo chạy trốn, hiện giờ thả lỏng, vết thương trở nên nóng rát.

Càng bất lực hơn nữa, lúc này gió lạnh thổi qua, mồ hôi bốc hơi khiến đầu nàng choáng váng, tầm mắt cũng bắt đầu mờ nhòe.

Nàng liếm môi dưới, làn váy rách tươm đung đưa nhẹ, thân thể gầy yếu lung lay sắp sụp đổ.

Trình Cảnh Di không ngờ mình lại chứng kiến Triệu Quy Nhạn trong tình trạng như vậy.

Trông nàng nhếch nhác không thể tưởng tượng nổi, bộ xiêm y màu xanh lơ bị bụi gai làm rách, bên trên dính đầy bùn đất và vết máu. Song, lưng nàng vẫn thẳng tắp, giống hệt một đóa hoa sen chịu đủ tàn phá của mưa gió nhưng vẫn kiên trì nở rộ trong bùn lầy.

Trái tim Trình Cảnh Di khẽ rung động, tựa như có gì đó nhẹ nhàng lướt qua, hắn còn chưa kịp giữ lấy, Triệu Quy Nhạn đã kiệt sức ngã xuống.

Giữa lúc ý thức không rõ, Triệu Quy Nhạn cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

Nàng chớp chớp mắt, cố gắng muốn thấy rõ người nọ, nhưng ngay sau đó nàng đã nặng nề chìm vào hôn mê, không nhìn được gì nữa.

Trình Cảnh Di hơi cúi người, bế Triệu Quy Nhạn lên.

Thấy nàng mềm nhũn nép vào lòng mình, Trình Cảnh Di ngẩn ngơ trong giây lát, ánh mắt hắn như có như không đảo qua bộ ngực căng tròn.

Không ngờ… hoá ra cô nương nhỏ lại nhẹ như thế.

Vành tai hắn hơi nóng lên, hắn cảm thấy sâu sắc hành vi của mình có phần lỗ mãng. Hắn vội vàng gác cảm xúc qua một bên, thu lại tầm mắt, bước nhanh trở về.

Tào Thiện Lai thấy sắc mặt nặng nề như trời xẩm tối của Trình Cảnh Di, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, y nhanh trí kêu lớn: “Mau gọi thái y!”

Dứt lời, y chạy theo Trình Cảnh Di.

Đến khi đuổi kịp Trình Cảnh Di, y thấy vị Đế vương luôn lạnh lùng trước giờ đang nhẹ nhàng đặt nữ tử trong ngực xuống giường. Có lẽ chạm trúng vết thương, nữ tử nhăn mày, khẽ rên rỉ.

Trình Cảnh Di mím môi, giữ cánh tay cứng đờ đợi nàng đỡ đau rồi mới chậm rãi đặt người xuống.

Trong lòng Tào Thiện Lai dâng trào sóng lớn, khi Trình Cảnh Di đứng thẳng dậy, y lập tức cụp mắt, không dám nhìn thêm.

Rốt cuộc vị Hoàng hậu tương lai này là thần thánh phương nào, sao có thể được Bệ hạ đối xử như thế?

Trình Cảnh Di thấp giọng bảo: “Đốt than rồi bưng ít nước ấm tới đây.”

Tào Thiện Lai vội vàng nhận lệnh, vốn định sai đồ đệ của mình đi làm, nhưng suy đi nghĩ lại, y vẫn đích thân lo liệu.

“A tỷ…”

Trình Cảnh Di dời mắt, dừng trên mặt nàng.

Dường như trong mộng cô nương nhỏ rất đau khổ, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đấu tranh, nàng nhíu mày, không ngừng nói gì đó.

Trình Cảnh Di siết chặt tay, cuối cùng cúi người xuống, ghé đến gần bên môi nàng.

Hơi thở ngọt ngào phả vào tai hắn, kích thích từng cơn run rẩy dồn dập, Trình Cảnh Di hiếm khi ngây người.

“A tỷ…”

Trình Cảnh Di nghe nàng lặp đi lặp lại một xưng hô, ánh mắt hắn sâu xa.

Hắn nhớ tới vị Hoàng hậu chỉ có duyên gặp mặt vài lần của mình, sửng sốt trong giây lát, sau đó chậm rãi lùi về sau.

“Bệ hạ, muội muội của thần thiếp đã mất hết chỗ dựa từ nhỏ, cuộc sống trong phủ gian nan vô cùng. Thời niên thiếu thiếp cũng chỉ chăm sóc nàng một chút, nàng lại ước gì có thể móc cả trái tim chân thành ra đối xử với thiếp, nàng lương thiện nhiệt tình quá đỗi. Nhiều năm qua nàng chưa từng được ai đối xử tốt cả, nếu có cơ hội, sau khi thần thiếp chết, mong Bệ hạ hãy thay thiếp quan tâm nàng vài phần. Không dám xin Bệ hạ để tâm nhiều, chỉ cần lúc nhàn rỗi ngài chú ý một chút là được ạ.”

“Nếu nàng muốn xuất giá, ngài hãy tìm cho nàng một gia đình tốt, không mong giàu sang, chỉ cần người nọ đàng hoàng chính trực, đối xử tốt với nàng.”

“Nếu nàng không muốn xuất giá, ngài hãy theo ý nàng. Giao toàn bộ của hồi môn của thiếp cho nàng, giúp nàng phú quý bình an cả đời, hạnh phúc viên mãn.”

Trình Cảnh Di nghĩ tới Triệu Thanh Loan, trong lòng chợt thắt lại.

Nếu đã đồng ý với Triệu Thanh Loan, chắc chắn hắn sẽ làm được.

Dạo trước cô nương nhỏ muốn tiến cung, hắn thuận theo ý nàng. Thậm chí sợ người khác bắt nạt nàng, hắn còn chấp nhận cho nàng vị trí Hoàng hậu. Dù sao hắn cũng không đặt chân vào hậu cung, vị trí Hoàng hậu trao cho ai mà chẳng được?

Nếu sau này nàng thấy hoàng cung không thú vị, hắn sẽ giúp nàng sửa tên đổi họ, đưa nàng ra khỏi cung.

Trong lều vang lên tiếng động khe khẽ, bóng người cao ráo bước đến bên dưới cửa sổ, hắn vén áo bào ngồi xuống ngay ngắn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không hề gợn sóng.

Hắn sẽ che chở nàng, tìm cho nàng một gia đình tốt để nàng xuất giá trong vẻ vang.

--------------------

Lời tác giả:

Trình Cảnh Di: Ta chỉ chăm sóc nàng vì lời hứa, không hề có suy nghĩ nào khác.

Về sau.

Trình Cảnh Di: Thả nàng rời cung? Nằm mơ đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK