• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Dứa

Triệu Quy Nhạn ngơ ngác dựa vào ngực Trình Cảnh Di, ngước mắt nhìn hắn.

Nét cười hiếm hoi của Trình Cảnh Di ẩn trong khóe mắt, thoáng trên đuôi mày, khiến gương mặt sắc bén của hắn trở nên mềm mại hơn.

Hình như hắn không tức giận.

Triệu Quy Nhạn đặt tay trên ngực Trình Cảnh Di, cảm nhận được tiếng tim đập đều đều dưới lòng bàn tay.

Mỗi nhịp mạnh hơn một chút.

Nàng bị tiếng tim đập này quấy nhiễu đến mức lòng dạ rối bời, gương mặt đỏ ửng. Nàng luống cuống tách khỏi lồng ngực hắn, ngẫm nghĩ một chốc, nàng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, đau không?”

Trình Cảnh Di liếc nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.

Triệu Quy Nhạn mỉm cười lấy lòng hắn: “Bệ hạ lợi hại quá, thần thiếp sợ đau nhất, chỉ va đập nhẹ thôi cũng sẽ giàn giụa nước mắt. Thần thiếp cũng không mạnh khỏe như Bệ hạ, đội trời đạp đất, dẫu bị cắt mấy đao vẫn không chớp nửa con mắt, nhăn nửa lông mày.”

Nghe vậy, Trình Cảnh Di phì cười, hắn cong ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng: “Tài nịnh nọt của nàng ngày càng tiến bộ rồi đấy. Mấy ngày trước nàng chỉ viết một lá thư mà đã xấu hổ, trốn tránh không gặp trẫm, hiện giờ vừa cất tiếng thì nói không cần nghĩ, đúng là đã cải thiện.”

Triệu Quy Nhạn che trán, khẽ hừ một tiếng, sao nhắc tới chuyện đó nữa?

Trình Cảnh Di dời mắt, hắn chỉ trêu nàng một chút thôi.

Hắn chậm rãi bước về phía trước.

Lần này Triệu Quy Nhạn không dám ngẩn người nữa, nàng xếp hai tay lên nhau đặt trước bụng, đi bước nhỏ theo sau Trình Cảnh Di.

Hai người nhanh chóng trở về Phượng Nghi Cung. Thấy Trình Cảnh Di tiến thẳng đến bàn, Triệu Quy Nhạn mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi.

Đây là hoàng cung của Bệ hạ, hắn thích ở đâu thì ở đó.

Mấy ngày nay Triệu Quy Nhạn luôn bận việc thành hôn, không thể ngon giấc, hôm nay lại cuốc bộ xa như vậy, nàng hơi mệt. Triệu Quy Nhạn sai cung nữ cởi áo choàng ngoài cho mình, rồi nàng vén chăn gấm lên và nằm xuống, muốn ngủ nướng tiếp.

Bấy giờ Thải Nguyệt bước vào, trông rất lưỡng lự. Triệu Quy Nhạn ôm chăn ngồi dậy, che miệng ngáp nhẹ, từ tốn hỏi nàng ấy: “Thải Nguyệt, ngươi muốn nói với ta chuyện gì à?”

Thải Nguyệt chắp tay trả lời: “Bên ngoài có vài vị nương nương muốn đến thỉnh an ngài. Nương nương, ngài muốn gặp các nàng không?”

Hoàng hậu không chỉ phải thỉnh an Thái hậu trong ngày tân hôn đầu tiên, mà còn phải nhận thỉnh an từ các phi tần hậu cung.

Triệu Quy Nhạn hơi bất ngờ: “Nương nương gì?”

Thải Nguyệt nhìn mặt nàng, lo nàng sẽ không vui, đáp: “Là phi tần của Bệ hạ…”

Triệu Quy Nhạn “Ồ” một tiếng, cúi đầu, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo.

Nguyên nhân cái chết của a tỷ vẫn chưa rõ ràng, người trong hậu cung này đều có khả năng là hung thủ.

Nàng còn chưa nghĩ ra kế sách hoàn hảo để đến gặp các nàng, không ngờ họ lại chủ động đưa mình tới cửa.

Cũng tốt, hôm nay gặp mặt trước, nàng có thể thăm dò thật giả.

Sau vài nhịp thở, nàng mới bước xuống giường: “Thải Nguyệt, giúp ta thay đồ.”

Thải Nguyệt cung kính mặc trang phục cho nàng.

Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng giẫm lên tấm thảm mềm mại, vòng qua tấm bình phong hoa và chim tước vàng, thấy Trình Cảnh Di vẫn đang ngồi đọc sách trước bàn.

Nàng ngẫm nghĩ rồi bước qua, dừng trước mặt Trình Cảnh Di.

“Bệ hạ, thần thiếp định ra ngoài gặp các phi tần, ngài muốn đi cùng không?”

Trình Cảnh Di cười khẩy, trong mắt hiện lên vài phần lạnh lẽo như có như không: “Nàng xác định muốn trẫm đi cùng?”

Triệu Quy Nhạn định hỏi, đây là chuyện đương nhiên mà?

Nàng là tân nương vừa đến, không hiểu tính cách đám phi tần đó, hắn vốn nên ra với nàng và ở bên cạnh để tiện hỗ trợ nàng một chút.

Nhưng nhìn ánh mắt lạnh tanh của Trình Cảnh Di, nàng lại không dám nói.

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy nếu nàng nói Trình Cảnh Di đi cùng mình thì sẽ chọc giận hắn.

Triệu Quy Nhạn “Ồ” một tiếng, chậm rãi bước ra ngoài: “Vậy thần thiếp đi một mình.”

Trình Cảnh Di quan sát bóng lưng nàng, sau đó cụp mắt, nghiêm túc đọc sách.

Trong điện và ngoài điện chỉ cách nhau một tấm rèm hạt, Triệu Quy Nhạn rời khỏi nội điện, quay đầu nhìn thoáng qua, có thể lờ mờ thấy bóng dáng Trình Cảnh Di.

Thật ra cũng không có nhiều phi tần, phần lớn chỉ do Tống Thái hậu ép buộc nhét vào.

Vài người bà ta thấy khá ổn, vài người được các đại thần trong triều đưa vào để thử vận may sau này.

Triệu Quy Nhạn nhìn nhóm phi tần mỗi người một vẻ.

Phi tần đứng đằng trước dường như có địa vị cao nhất trong số các nàng, nàng ta mặc bộ váy cung đình với hoạ tiết cành hoa hải đường, trông hiền thục xinh đẹp.

Trên người nàng ta thoang thoảng mùi hương Triệu Quy Nhạn vô cùng quen thuộc.

Đã có Triệu Thanh Loan đoan trang hào phóng được gia tộc dày công bồi dưỡng, lại thêm Triệu Vân Oanh tùy hứng được nuông chiều từ nhỏ.

Triệu Quy Nhạn không biết nàng ta, nhưng có thể đoán ra danh tính của nàng ta.

Con gái của Thừa tướng, Liễu Nghi Lan.

Triệu Quy Nhạn cẩn thận hồi tưởng, nàng ta là Thục phi được chính Thái hậu sắc phong, cũng là phi tần có địa vị cao nhất dưới Hoàng hậu.

Tiến cung năm Cảnh Hoà thứ bảy.

Dạo trước, khi Trình Cảnh Di lập Triệu Thanh Loan làm Hoàng hậu, ngay sau đó Thái hậu đã bàn bạc với Trình Cảnh Di về việc sắc phong thêm vài vị phi tử để lấp đầy hậu cung, nhưng bị Trình Cảnh Di gạt bỏ.

Thái hậu đành tự quyết định, hạ chỉ đón con gái Thừa tướng Liễu Nghi Lan vào cung, phong làm Thục phi.

Triệu Quy Nhạn nhìn lướt qua đám người phía dưới, không có ngoại lệ, ai cũng là phi tử được Thái hậu lần lượt sắc phong trong thời gian qua.

Có Lệ phi, con gái thứ của Thượng thư Binh Bộ.

Hiền phi, con gái dòng chính của Đại Lý Tự Khanh.

Những người khác là quý nhân, xuất thân không bằng ba vị này, nhưng cũng đến từ thế gia đại tộc.

Triệu Quy Nhạn nhíu mày.

Gia tộc bên phía phụ thân của mấy vị phi tần có địa vị cao này đều là các đại thần quyền cao chức trọng, Thái hậu thực sự dồn hết tâm sức để củng cố ngai vàng cho Trình Cảnh Di.

Trước khi tiến cung, Triệu Quy Nhạn đã hỏi thăm sơ qua, mấy năm nay Thái hậu nhét nhiều người vào cung, nhưng trước mắt nàng chỉ thấy bấy nhiêu người, vậy những người khác đâu?



Triệu Quy Nhạn hơi lơ đễnh, những người đó đâu rồi?

Đám người Liễu Nghi Lan thấy Triệu Quy Nhạn bước ra, lập tức đứng dậy khuỵu gối hành lễ vấn an: “Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Triệu Quy Nhạn định thần lại, mỉm cười bảo các nàng đứng dậy.

Liễu Nghi Lan tự nhiên hào phóng đứng dậy, ngồi trên đệm mềm.

Cung nữ cúi người dâng trà, sau đó yên lặng lui xuống.

Liễu Nghi Lan cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tranh thủ lúc cúi đầu, nàng ta lén ngước mắt đánh giá Triệu Quy Nhạn đang ngồi phía trên.

Hoàng hậu nương nương này nhỏ tuổi, dung mạo xinh đẹp, không ngờ nhan sắc lại hơn nàng ta.

Song, thoạt nhìn nàng ngây thơ và có phần e dè, có lẽ lần đầu tiên ngồi trên vị trí cao nên không gánh nổi trách nhiệm.

Trong lòng Liễu Nghi Lan yên tâm hơn nửa, nàng ta tưởng lần này Triệu gia sẽ đưa nữ tử giỏi hơn tiến cung, nào ngờ lại chọn một cô bé non nớt như vậy.

Nàng ta và Triệu Thanh Loan đối đầu nhiều năm, cứ nghĩ Triệu Thanh Loan chết rồi, nàng ta có thể lên làm Hoàng hậu, không hề đoán được lại xuất hiện một Triệu Quy Nhạn.

Liễu Nghi Lan mỉm cười, ngay cả Triệu Thanh Loan cũng không thắng nổi nàng ta, sao vị Hoàng hậu nhỏ này có thể là đối thủ của nàng ta chứ?

Liễu Nghi Lan nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương, hôm qua là lễ thành hôn của ngài, thần thiếp chúc mừng ngài. Sau khi vào cung, ngài chính là chủ hậu cung, nếu thần thiếp có thể giúp được gì, ngài cứ việc sai bảo.”

Các phi tần bên cạnh lần lượt phụ họa.

“Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương.”

“Thần thiếp sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho Hoàng hậu nương nương.”

Triệu Quy Nhạn nở nụ cười: “Vậy đa tạ các muội muội.”

Dừng một nhịp, nàng buồn rầu nhíu mày bảo: “Trước mắt ấy, quả thực có một việc bổn cung cần các muội muội giúp đỡ.”

Lệ phi cười: “Hoàng hậu nương nương cứ nói đừng ngại.”

Triệu Quy Nhạn trả lời: “Các muội cũng biết đấy, Tiên Hoàng hậu là trưởng tỷ của bổn cung, từ nhỏ đã đối xử với bổn cung rất tốt. Bổn cung tĩnh dưỡng ở Giang Nam trong thời gian dài, nhiều năm không được gặp trưởng tỷ. Không ngờ bổn cung vừa về Trường An, trưởng tỷ đã ngã bệnh qua đời. Mấy năm nay bổn cung không gặp trưởng tỷ, càng về sau, ký ức về trưởng tỷ ngày càng nhạt nhòa. Bổn cung muốn tưởng nhớ, cũng không biết làm cách nào để nhớ đến trưởng tỷ.”

Hai mắt Triệu Quy Nhạn đỏ lên, có vẻ ươn ướt: “Thế nên bổn cung muốn tìm vài người thân quen với trưởng tỷ, để họ thường xuyên kể cho bổn cung nghe về trưởng tỷ. Bổn cung vẫn còn nhớ khi trưởng tỷ tiến cung, mấy vị ma ma hầu hạ trưởng tỷ từ nhỏ cũng vào theo. Có điều, hôm qua bổn cung không thấy họ ở Phượng Nghi Cung, hỏi cung nhân mới biết các ma ma đã được điều đến các cung khác. Các vị muội muội có thể giúp bổn cung tìm họ không?”

Triệu Quy Nhạn tỏ vẻ đầy mong đợi, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo, nàng nhìn chằm chặp đám người này.

Người bên cạnh a tỷ đáng lẽ phải ở lại Phượng Nghi Cung, nhưng sau khi a tỷ qua đời thì tất cả đã biến mất.

Chắc chắn vì các ma ma đó biết được chân tướng nên mới bị chuyển đi!

Liễu Nghi Lan nghe vậy, vô thức siết chặt tay, viền thêu của đoá hoa hải đường nhăn nhúm, bị vặn thành đoá hoa nát vụn.

Nàng ta nhanh chóng nhận ra mình đã thất lễ, bèn điềm nhiên thả lỏng tay.

Triệu Quy Nhạn dừng mắt trên tay nàng ta, lông mi run rẩy.

Liễu Nghi Lan nhìn Triệu Quy Nhạn: “Nếu Hoàng hậu nương nương nhớ thương trưởng tỷ đến thế, nhất định thần thiếp sẽ mau chóng tìm các ma ma ấy đưa tới.”

Triệu Quy Nhạn hơi nghiêng đầu, đuôi mắt thấp thoáng nét cười: “Vậy cảm ơn Thục phi muội muội.”

Song, nét cười kia không hề ánh lên trong mắt.

Liễu Nghi Lan vội nói: “Có thể san sẻ nỗi lo với Hoàng hậu nương nương là vinh hạnh của thần thiếp.”

Nhóm người trò chuyện vài câu, Liễu Nghi Lan bắt đầu vờ như bâng quơ quan sát xung quanh, như có như không nhìn vào trong điện.

“Thục phi muội muội đang nhìn gì thế?”

Liễu Nghi Lan sửng sốt một chút, đáp: “Thấy đồ trang trí trong cung của nương nương tinh xảo độc đáo, thần thiếp yêu thích nên mới nhìn thêm vài lần.”

Triệu Quy Nhạn nhếch môi: “Nhờ vào bàn tay khéo léo của cung nữ ở đây hết đấy. Nếu Thục phi thích, bổn cung có thể cho muội mượn người mấy ngày để sai bảo.”

Thục phi lắc đầu: “Không cần, cung nữ của nương nương chắc hẳn là người hầu hạ bên cạnh ngài, thần thiếp mượn người sẽ bất tiện cho ngài.”

Triệu Quy Nhạn chỉ cười không đáp.

Nàng ta nhìn lung tung khắp nơi, nói vậy chẳng phải có dụng ý khác sao?

Liễu Nghi Lan mất tự nhiên vuốt vuốt góc váy.

Sao nàng ta luôn có cảm giác ánh mắt của Triệu Quy Nhạn chẳng khác gì mũi nhọn đâm vào nàng ta, cứ như nhìn thấu nàng ta vậy?

Nhưng nàng ta tập trung quan sát, chỉ thấy đôi mắt Triệu Quy Nhạn trong veo, trông hồn nhiên ngây thơ.

Không thấy người mình muốn gặp, Liễu Nghi Lan không định ở lại lâu, nàng ta nói vài câu rồi rời đi cùng mấy vị phi tần.

Triệu Quy Nhạn buông bàn tay đang siết chặt dưới ống tay áo ra, bấy giờ nàng mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm.

Nàng không hề thoải mái như thái độ thể hiện trên mặt. Mặc dù trải qua cuộc sống khó khăn từ tấm bé, nhưng nàng vẫn vô tư vô lo, chuyện buồn nhất cũng chỉ là hôm nay không thể ăn no.

Song, hiện giờ ở trong cung, nàng nhất định không được để lộ một chút dấu vết nào, phải liên tục đeo lớp mặt nạ giả dối.

Người trong cung luôn thích nói chuyện vòng vo, thật sự quá mệt mỏi.

Triệu Quy Nhạn thở ra một hơi buồn bực, nhấc váy bước nhanh vào trong điện.

Trình Cảnh Di vẫn ngồi đọc sách, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Nàng nhìn biểu cảm bình thản của hắn, chợt nảy ra suy nghĩ giận chó đánh mèo. Nàng chạy đến trước mặt Trình Cảnh Di, vươn tay ấn quyển sách trong tay hắn xuống bàn.

Trình Cảnh Di vẫn điềm nhiên như thường, chỉ ngước mắt nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm: “Ở bên ngoài ta cực kỳ sợ hãi, còn Bệ hạ vẫn có tâm trạng đọc sách.”

Sách của Trình Cảnh Di bị nàng đè dưới tay, hắn cũng không tức giận, dứt khoát ngả lưng ra sau, chậm rãi hỏi: “Trẫm thấy cách nàng thể hiện tự nhiên hào phóng lắm mà, sợ hãi chỗ nào?”

Hắn nghe rõ cuộc nói chuyện bên ngoài điện.

Chẳng thú vị gì cả.

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy lời xã giao.

Tất nhiên hắn biết ý định của đám nữ tử kia, đơn giản chỉ vì nghe nói hắn ở Phượng Nghi Cung nên muốn đến thử vận may.



Hắn tránh mặt không gặp họ, đương nhiên họ sẽ mất hứng rời khỏi.

Triệu Quy Nhạn nghe vậy, không vui trừng mắt nhìn hắn. Không biết nàng nghĩ gì, đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Trình Cảnh Di, dùng sức chà mạnh, giọng giòn tan: “Ta giả vờ hết đó! Ngài nhìn xem, lòng bàn tay ta toàn mồ hôi lạnh không.”

Tay Trình Cảnh Di dính đầy mồ hôi của nàng, cảm giác nhớp nháp khó chịu, hắn lập tức sầm mặt: “Triệu Quy Nhạn!”

Triệu Quy Nhạn vội vàng buông tay ra, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê, cũng không thể chỉ có mình nàng lo lắng sợ hãi thôi đúng không?

Tào Thiện Lai đứng một bên thấy thế thì run như cầy sấy, Bệ hạ thích sạch sẽ nhất, e rằng hắn sắp nổi giận rồi.

Tào Thiện Lai nhanh chân bước qua, dâng khăn sạch cho Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di nhận lấy, lau tay kỹ lưỡng. Vốn định ném khăn cho Tào Thiện Lai, hắn chợt rút tay về, lạnh lùng bảo: “Tay!”

Tào Thiện Lai sửng sốt, nhận ra lời này không phải nói với y, y bèn cúi người lui xuống.

Triệu Quy Nhạn nhếch môi mở hai tay ra, mặt mày Trình Cảnh Di lạnh tanh nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng lau sạch lòng bàn tay cho nàng.

Lau xong, hắn ném khăn sang một bên, bình thản nói: “Nếu nàng lấy lá gan ở trước mặt trẫm dùng với các nàng, chẳng lẽ còn chật vật như vậy sao?”

Đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng êm ái: “Bệ hạ khác họ, họ sẽ làm tổn thương ta, nhưng Bệ hạ thì không.”

Trình Cảnh Di bật cười giễu cợt: “Trẫm cũng không phải người tốt lành gì, lần sau còn to gan làm bậy như thế, trẫm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu.”

Triệu Quy Nhạn bĩu môi, không tin hắn.

Hiện giờ nàng đã biết, ngoài mặt thoạt trông Trình Cảnh Di hung dữ, vô cùng đáng sợ, nhưng trên thực tế, hắn không hề làm hại nàng.

Triệu Quy Nhạn suy nghĩ một lát, ừm, đúng vậy.

Nhiều lần nàng cho rằng Trình Cảnh Di sắp nổi giận trừng phạt nàng, nhưng cuối cùng chỉ do nàng sợ bóng sợ gió thôi.

Thấy cô nương nhỏ nghiêng đầu không ngừng đảo mắt, Trình Cảnh Di tin chắc trong đầu nàng đang suy nghĩ lung tung nữa.

Hắn rút một tờ giấy đặt bên cạnh ra, trải lên bàn, gõ gõ ngón trỏ xuống bàn: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, trẫm sẽ giám sát nàng luyện chữ.”

Triệu Quy Nhạn liếc nhìn giường cưới, có phần không muốn.

Nàng muốn ngủ.

Vốn đã mệt mỏi, ban nãy nàng còn nơm nớp lo sợ làm quen với đám phi tần, giờ đây cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều kiệt quệ.

“Để mai được không?” Triệu Quy Nhạn nhỏ giọng hỏi.

Trình Cảnh Di cười khẽ, không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn thở dài suy sụp.

Nàng dịch đến bên người Trình Cảnh Di.

Tào Thiện Lai nhanh nhẹn chuyển ghế thêu tới, Triệu Quy Nhạn ngồi xuống.

Trang phục của Triệu Quy Nhạn cầu kỳ, tầng tầng lớp lớp, tư thế ngồi như vậy khiến nàng giống hệt một nụ hoa chớm nở.

Ấy mà hiện giờ nụ hoa này đang héo rũ như bị gió sương vùi dập, Trình Cảnh Di nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt ánh lên niềm vui.

Triệu Quy Nhạn sầu não cầm bút, bắt đầu luyện chữ.

Mấy ngày trước, Trình Cảnh Di yêu cầu hằng ngày nàng phải luyện chữ nửa canh giờ, ít nhiều gì vẫn có tí tác dụng.

Tuy không thể khen chữ viết hiện tại của nàng là đẹp đẽ bắt mắt, nhưng cũng xem như ngay hàng thẳng lối.

Triệu Quy Nhạn là người rất có trách nhiệm, chuyện nào nàng đã hứa, mặc dù không hài lòng, nàng vẫn sẽ nghiêm túc hoàn thành.

Nàng chăm chú đặt bút viết chữ, từng nét một nhẹ nhàng từ tốn.

Thấy nàng tập trung viết chữ, Trình Cảnh Di thu tầm mắt về, cầm sách lên định đọc tiếp.

Nhưng hắn chợt phát hiện mu bàn tay mình hơi ngứa.

Hắn liếc nhìn, một lọn tóc đen của Triệu Quy Nhạn rơi trên mu bàn tay hắn. Theo động tác của nàng, nó nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay hắn.

Tiếng sột soạt trên giấy khiến trong điện càng trở nên yên ắng hơn.

Âm thanh tiếp xúc giữa lọn tóc ấy và da hắn tựa như được khuếch đại, vạn vật tựa như cũng chìm trong tĩnh lặng. Cuối cùng Trình Cảnh Di không còn nghe thấy âm thanh nào khác, bên tai chỉ có mỗi tiếng cọ xát nho nhỏ kia.

Ma xui quỷ khiến, Trình Cảnh Di không gạt lọn tóc đen ra, thậm chí hơi lơ đễnh.

Triệu Quy Nhạn gác bút, hài lòng nhìn chữ viết ngay ngắn trên giấy, nàng nhoẻn miệng cười. Trước mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt, như xen lẫn mùi tùng lan, vô cùng dễ ngửi.

Triệu Quy Nhạn cúi đầu hít nhẹ.

Mùi thơm của tùng lan dần đậm hơn, ùa vào mũi.

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc cảm thán, không hổ là đồ dùng của Trình Cảnh Di, tinh xảo cực kỳ, nghiêm mực hòa với mùi tùng lan, khi sử dụng sẽ tỏa ra hương thơm.

Ngay cả chữ viết cũng thoang thoảng mùi thơm.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, chợt cầm trang giấy mình vừa viết rồi đưa tới trước mặt Trình Cảnh Di, mềm mại ngọt ngào hỏi: “Bệ hạ, ngài ngửi xem, có phải chữ viết này rất thơm không?”

Trình Cảnh Di bỗng bừng tỉnh, hai mắt lóe lên, hắn điềm nhiên đặt tay lên đầu gối. Nhìn tờ giấy Tuyên đầy chữ trước mắt, hắn có phần khó hiểu.

Vừa rồi hắn không nghe rõ Triệu Quy Nhạn nói gì.

“Hửm?”

Trình Cảnh Di giả vờ bình tĩnh tự nhiên, thấp giọng hỏi.

Triệu Quy Nhạn “Ồ” một tiếng, nghiêng ghế tới gần Trình Cảnh Di, trên gương mặt phù dung đầy vẻ hoang mang, nàng tự lẩm bẩm: “Không đúng, chẳng lẽ Bệ hạ không ngửi thấy? Ngài ngửi lại xem, rất thơm mà?”

Trình Cảnh Di như ngừng thở.

Hai người chỉ cách nhau một tờ giấy Tuyên mỏng như lá liễu, đầu mũi sắp chạm nhau.

Trình Cảnh Di cụp mắt, ánh mắt dần tối lại như thể có một vòng xoáy khiến người ta đắm chìm. Hắn thấy rõ đôi mắt sóng sánh ánh nước mùa xuân ấy, bên trong phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của bản thân hắn.

“Bệ hạ, thơm không?”

Triệu Quy Nhạn hạ giọng, âm cuối chứa vài phần nũng nịu đặc trưng của nữ tử, hệt như một nàng yêu tinh quyến rũ.

Trong không khí phảng phất một mùi hương, thấm tận ruột gan, mùi hương thơm ngát ấy ùa vào mũi, hòa quyện với hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ.

Cổ họng Trình Cảnh Di thít chặt, hắn bối rối nghiêng đầu.

“Thơm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK